Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

chapter 2:「hình mẫu người chị, hình mẫu người mẹ」

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Xin lỗi có hơi đột xuất, cơ mà tôi sắp bị tra khảo rồi, ngay từ lúc đặt cái chân vào nhà luôn. Nghi phạm là Kokonoe Yukito.

“Sao em lại nói thế?”

Hôm nay, như mọi khi, bàn ăn tràn ngập một sự căng thẳng bí ẩn, nhưng ánh mắt chị còn đáng sợ hơn cả bình thường. Ngồi trước mặt tôi là người tra khảo, là chị gái tôi, Kokonoe Yuri.

Các bạn có xử lý được cái bà chị này không? Tôi thì không nhé.

“Em không có manh mối nào cả…”

Chị gái tôi thực sự là mội mĩ nhân trong gia đình, giống như mẹ tôi vậy.

Chị ấy là nữ thần. Mái tóc đen chảy dài đến thắt lưng tuyệt đẹp, đôi mắt tinh tường trong veo, chỉ có thể miêu tả chị ấy là một mỹ nữ thanh tú. Cặp mắt sắc sảo ấy phù hợp hoàn toàn với bầu không khí trên khuôn mặt chị.

Gacha được một cô chị SSR như thế này, tôi đúng là một tên may mắn, tôi cá chắc tôi kiếp trước tôi đã phải tích đức nhiều ra phết đấy. Tôi cũng chắc rằng kiếp này đó không phải là tôi.

Chị ấy lớn hơn tôi một tuổi và là học sinh năm hai của cao trung Shoyo. Tôi có nghe nói chị ấy sẽ trở thành một hội trưởng hội học sinh nổi tiếng trong nhiệm kỳ tới với vẻ ngoài ưa nhìn của mình (Tôi không biết nhiều về chị ấy lắm). Đối với một đứa em trai kém cỏi như tôi đây, chị ấy là một người chị gái đáng tự hào, nhưng sự chênh lệch giữa cả hai ở trường cao trung quá lớn tới mức chúng tôi còn không được công nhận là anh chị em ruột cơ. Có lẽ đây là một tin tốt nhỉ?

Không thể tin nổi chị ấy với mẹ lại cùng chảy chung một dòng máu với tôi.

Cái lúc tôi đưa ra giả thuyết “Yuki là đứa trẻ được mẹ nhặt ở gầm cầu về” rồi nói với mẹ tôi, bà ấy đã khóc rất nhiều, kể từ đó trở đi vấn đề này trở thành một điều cấm kỵ đối với tôi.

“Em kết bạn được với ai chưa?”

Chị tôi mở lời, tỏa ra vầng hào quang khiến tôi chói lóa, nhưng đáng buồn thay, cái đầu tôi đang căng như dây đàn đây này.

Chị ấy nhìn thẳng vào tôi bằng cặp mắt to tròn khiến tôi bất giác nhìn sang chỗ khác. Chị ấy đang tỏa ra một loại hào quang vô hình nào đó. Là nó đó. Spritual (Tâm linh).

Chị ấy thường mặc áo phông to với phần ngực nới rộng cùng quần đùi khi ở nhà, khiến tôi rất khó để nhìn trực tiếp vào chị.

“….Bạn bè….bạn bè…là gì cơ ạ…?”

“Đừng có ngại việc đặt câu hỏi ở đây như thế.”

Chị ấy lo lắng liệu thằng em trai thất bại có đang trải qua một thời cao trung đàng hoàng hay không ư?

Lòng thánh thiện của chị tôi vang dội khắp tam thiên thế giới, nhưng nếu tôi mang tiếng xấu, điều đó cũng có thể ảnh hưởng tới chị ấy. Trời ạ, từ giờ mình phải cẩn thận hơn mới được.

“Cái đứa đó không phải bạn em à, Miho hay gì đó ấy?”

“Yuri-san, chị biết Miho ạ?”

Tên của cái tên ikemen đó đột nhiên nhảy ra khỏi miệng chị gái tôi, tôi bất giác sửng sốt.

Hắn ta nổi tiếng đến thế à? Hẳn rồi, khuôn mặt điển trai, nhân cách tốt, tên đó đều có cả.

Có lẽ chị ấy thích những người trẻ tuổi hơn mình. Cuối cùng thì tuổi xuân của chị ấy cũng nở rộ rồi!

“Có lẽ nào chị thích――?”

“Ha?”

Tôi tí nữa thì bị xiên chết bởi cái ánh mắt hình viên đạn đó. Ánh mắt lạnh lùng như thể bản án tội danh chỉ trực chờ áp đặt lên tôi mọi lúc. Tôi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên liếc trộm khuôn mặt chị mà lại chị ấy thì vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi. Có vẻ như tôi nhẵm nhầm phải bãi mìn rồi.

Yuri lườm nguýt! Khả năng phòng thủ của Yukito giảm xuống!

“K-k-k-không có gì đâu ạ!”

Tôi run lên bần bật. Bản năng của tôi cảnh báo nếu tôi làm chị ấy tức giận, tôi sẽ mất mạng.

“Vậy tại sao em lại chào hỏi kiểu như thế?”

“Nhưng trước tiên thì, sao mọi chuyện lại tới nước này chứ…?”

“Trả lời.”

“Vâng.”

Chuyện buồn đấy, thằng em trai bất lực trước chị gái mình. Hoặc có lẽ, dựa theo cách chị ấy nói chuyện, chị ấy đã nắm bắt được những chuyện diễn ra trong lớp tôi. Mới sớm vậy mà đã cài gián điệp trà trộn vào trong đám bạn cùng lớp của tôi có phải là hơi khắc nghiệt quá rồi không.

“Có phải là bởi Suzurikawa-san với Kamishiro-san không?”

“…Em xin không nói gì về việc đó.”

“Có tội. Tử hình.”

“Em nói dối đó, không, em không có nói dối, em nói thật đó.”

Ngạc nhiên thật, từng phán quyết của hệ thống tư pháp đều rất độc đoán. Hệ thống bồi thẩm không giúp được gì rồi.

“Are? Cơ mà tại sao Yuri-san lại nói về Kamishiro――”

“Tất nhiên là tới mức đó thì chị vẫn biết.”

Cái quái…Đã biết rồi cơ à! Tôi bị choáng ngợp trước cú sốc lớn nhất thế kỷ, nhưng đây mới chỉ là tháng Tư thôi. Cứ như thế này, tương lai tôi thế nào chính tôi cũng không tưởng tượng nổi nữa.

Một chủ đề tôi không hề muốn đụng tới chút nào, nhưng dường như chị gái tôi biết tuốt tuồn tuột về đám bạn cùng lớp của tôi. Chị ấy biết về họ còn nhiều hơn cả tôi, tôi nhớ tên của họ còn khó cơ. Tuyệt thật đấy…

Có lẽ điều đó là bình thường đối với một nee-san thông minh.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chị tôi biết về Kamishiro khiến tôi phải ngạc nhiên đấy.

Chị gái tôi và Suzurikawa đã biết tới nhau kể từ thời bé rồi, nhưng đáng lý ra chị ấy chưa từng có liên hệ gì với Kamishiro mới đúng chứ.

Đúng thực tâm trí tôi có hơi bối rối khi chị ấy nhắc tới hai cái tên đó.

“Em xin lỗi, Yuri-san, nhưng tới lúc em phải học bài rồi.”

Tôi nhanh chóng cất đồ ăn rồi lẩn đi.

Nếu tôi không làm vậy, tôi sẽ bị trảm mất. Sự thôi thúc để thoát khỏi nơi này bây giờ mạnh mẽ hơn.

“Em có chắc là em ổn không đó, Yukito? Em có――”

“Không, em ổn mà.”

Cắt ngang lời của chị gái tôi. Tức giận vì thái độ vô cùng thô lỗ của mình. Tôi cảm thấy có lỗi nên quyết định ném ít tiền cho chị ấy và sau đó chạy về phòng ngay lập tức.

Chị ấy đang cố nói gì vậy? Chị ấy lo lắng cho tôi ư? Không đâu, bất khả thi.

Tôi lăn ra giường trong căn phòng tối om, không bật đèn.

――Bởi vì chị gái tôi ghét tôi.

~

“Tại sao lúc nào em ấy cũng phải là người chịu tổn thương chứ…”

Aa…mồ! Tôi bực bội gãi đầu. Tôi đã nghĩ mọi chuyện sẽ được cải thiện khi lên cao trung, nhưng tất cả lại chỉ càng trở nên tồi tệ hơn. Tôi ghét những đứa bạn học giả tạo đó.

Tôi cắn răng chịu đựng bất lực không nói nên lời với đứa em đang đi về phòng. Tôi có thể đã xúc phạm em ấy bằng việc vô tình nêu lên chủ đề em ấy không muốn đụng tới nhất.

Tại sao tôi lại vụng về với thiếu tế nhị như thế chứ? Mọi người xung quanh khen tôi rất nhiều nhưng thực sự tôi lại quá vô dụng. Tôi không thể làm gì cho đứa em nhỏ của mình hết.

Tôi, em trai và mẹ tôi sống cùng nhau trong căn hộ này. Chúng tôi là một gia đình có ba thành viên, bố và mẹ tôi đã ly hôn từ lâu. May mắn thay, nhà chúng tôi khá giả và mẹ tôi có mức thu nhập cao nên không xảy ra vấn đề tranh chấp quyền nuôi con. Tuy nhiên, chúng tôi lại có một vấn đề khác nghiêm trọng hơn.

Tôi đã mong chờ ngày em ấy nhập học, nhưng hiện tại mọi thứ vẫn chả khác gì trước kia hết! Những hy vọng yếu đuối của tôi đã tan vỡ, và những lo lắng chỉ ngày một tăng thêm.

Tôi muốn đứa em trai của tôi có một cuộc sống cao trung tươi sáng và hạnh phúc. Nhưng nếu mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn như hiện tại, viễn cảnh đó sẽ không bao giờ thành hiện thực. Lòng tôi trực trào một nỗi lo lắng không khó tả. Cái lúc tôi nhìn thấy những đứa bạn cùng lớp của em trai mình, tâm trạng tôi tối sầm lại. Sự kết hợp tồi tệ hết mức có thể.

Suzurikawa Hinagi và Kamishiro Shiori.

Con đàn bà ngu dốt yêu em trai tôi nhưng lại phản bội và ruồng bỏ em ấy và con điếm phá hỏng mọi cố gắng của em ấy. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn nó. Tôi không muốn hai đứa nó lại gần em trai tôi thêm một chút nào nữa!

Phải ai không phải, em trai đáng thương tôi lại bị xếp cùng lớp với hai đứa này. Tôi đã vắt óc nghĩ xem mình có thể làm gì để giúp em ấy, nhưng tôi bất lực, phải chờ tới khi em ấy lên lớp và được phép chuyển lớp thì mới khả thi. Tôi không thể làm được gì cả.

Tôi không thể không tự chế giễu mình. Đóng vai người chị cả hay lo lắng về điều đó có ích gì sau ngần ấy năm? Tôi ghê tởm hai con ả đó là bởi, tới cuối cùng, chúng tôi là cùng một giuộc. Tôi ghét chính bản thân tôi. Tôi ghét hai con người đó giống như tôi ghét bản thân mình cũng là điều hiển nhiên.

Tôi nhớ lại vẻ mặt lúc em ấy rời đi. Tôi lại làm tổn thương em ấy thêm lần nữa. Không có gì thay đổi cả. Cái cách em ấy nhìn tôi luôn luôn sợ hãi.

Yukito nghĩ gì về tôi khi em ấy quay mặt đi chỗ khác đã quá rõ ràng.

Em ấy luôn để ý tới tâm trạng của tôi và không bao giờ nói chuyện với tôi trừ khi điều đó cần thiết.

Không thể nào một mối quan hệ chị em đúng nghĩa lại như vậy được. Tuy nhiên, tôi là người đã để mọi chuyện như vậy. Tôi đã hy vọng thời gian trôi qua sẽ giải quyết được những rạn nứt, nhưng thay vì xoa dịu chúng, mọi chuyện chỉ ngày càng tệ đi. Tôi đã không thể nhận ra vấn đề đó càng làm cho thực tế đau đớn trở nên tàn khốc.

Kể từ ngày hôm ấy, em trai tôi đã gọi tôi là Yuri-san. Em ấy chưa bao giờ gọi tôi là Ane thêm một lần nào nữa. Không đời nào tôi quyền nói gì với em trai tôi như thể tôi có tư cách là chị gái của em ấy được.

――Bởi vì em trai tôi ghét tôi.

~

“Mẹ về rồi đây.”

Mẹ tôi――Kokonoe Ouka đã về tới nhà. Giờ đã qua 12 giờ.

Mẹ vẫn bận bịu như mọi khi. Bà ấy vẫn thường về nhà vào giờ này, vào những dịp đó, tôi thường là người phụ trách bữa tối.

Chị gái tôi…không giỏi việc nhà cho lắm. Tôi nghĩ đó có thể là ví dụ điển hình của “Ông trời không cho ai tất cả”. Cái kiểu như vậy, mặt khác lại làm họ trở nên hấp dẫn, cũng may là chị tôi có nhan sắc.

“Mừng mẹ về nhà.”

“À, ừ. Xin lỗi nhé, mẹ không làm bữa tối cho mấy đứa được.”

“Không sao đâu mẹ.”

Tôi không nghĩ mình có cảm thấy quá bị gánh nặng bởi mẹ làm việc là vì chúng tôi, nhưng về cơ bản mẹ tôi muốn tự làm việc nhà. Tôi nghĩ để lại cho chị một phần cũng ổn. Không phải tôi, mà là chị ấy. Tôi nghĩ tới chị gái tôi, người đang hưởng thụ ở nhà, nên làm nhiều hơn.

“Yukito này…ở trường có ổn không con?”

“À, con nghĩ thế.”

“Nghe thế mẹ vui lắm. Tốt rồi.”

Một sự im lặng khó xử phức tạp bao trùm. Gia đình tôi đang hỏi tôi về trường lớp, có lẽ vì họ đang lo lắng tôi có gây ra rắc rối gì không. Thực ra thì, tôi đã làm vậy ngay từ ngày đầu đến trường.

Có thể nói tôi chẳng đáng tin cậy tới vậy, để mà nói tôi đã gây ra cả tá những rắc rối ở trường sơ trung bằng đủ mọi cách, nên tôi hoàn toàn xứng đáng.

“Con sẽ không làm gì để bản thân dính vào rắc rối đâu. Con sẽ giữ mình im lặng ạ.”

“Không, mẹ không có ý đó――”

“Con làm xong bữa tối rồi, mẹ có thể hâm lên rồi ăn nếu mẹ muốn. Con quay trở về phòng đây.”

“…….Ah…….”

Tôi không biết lúc đó ánh mắt cô đơn của mẹ đang hướng về bóng lưng tôi bước vào phòng.

◇~

“Này, cái tên ikemen kia. Bớt sử dụng cái bản mặt đó chút đi.”

“Cuối cùng cũng trở lại trường à.”

“Sao vậy, có gì sao?”

“Mà cậu biết không. Tớ có rất nhiều thắc mắc――”

Ngay khi đến lớp vào buổi sáng, đang đàm tiếu khô khan với Kouki, ai đó bỗng ngắt lời chúng tôi với tinh thần phấn chấn. Một người năng động, người có thể duy trì trạng thái căng thẳng với tôi như thế này vào buổi sáng chắc chắn là thiên địch. Tôi cảm thấy mệt mỏi, đó chắc chắn là kỳ phùng địch thủ của tôi, Sakurai Kana.

“Chào buổi sáng, Kokonoe-kun!”

“Sakurai-san? Chào buổi sáng. Xin lỗi vì ngày hôm qua tôi không tới được. Hôm nay cậu thế nào?”

“Ahaha. Lúc đầu chúng tớ vui vẻ hòa thuận lắm.”

“Eh? Sao vậy?”

Phản ứng của Elizabeth cũng giống y như tên Kouki vừa nãy. Xem xét thái độ của cô ấy, và cái kiểu úp úp mở mở khó khăn kia, chắc là chuyện gì rắc rối rồi đây. Tôi không muốn dính líu vào chuyện này chút nào, giờ là lúc các tế bào chất xám của tôi dần len lỏi tới sự thật.

Wawa, hiểu rồi. Ra là mấy người đang có hiềm khích về tình yêu đó hả?

Có khả năng là đã có ai đó đã tỏ tình với cái tên đẹp điển trai này trong lúc chơi với nhau, và những cô gái khác cảm thấy bị đe dọa bởi lời tỏ tình đó cũng đã thú nhận tình cảm, dẫn tới tình huống trớ trêu này.

Và thế là mọi thứ trở nên khó xử, và vẫn đang kéo dài cho tới ngày hôm nay.

Tôi tự hào về những suy đoán của mình. Tôi, Kokonoe Yukito, thực sự là Holmes của năm 2021. Không giống như tôi, một đứa chưa bao giờ nổi tiếng lẫn có bạn gái, cái tên đó là cái tên đã được yêu mến kể từ lúc đặt chân vào trường rồi.

“Này nhé. Cậu biết không, Kokonoe-kun, cậu có quen biết với Suzurikawa-san và Kamishiro-san à?”

“Ừ, nếu nói là biết mặt nhau thì có.”

Sao Elizabeth lại nhắc tới mấy cái tên đó? Tôi lấy làm khó hiểu, hai cái tên đó cũng được chị tôi nói tới ngày hôm qua. Có thể nào có chuyện gì đó bùng nổ giữa Suzurikawa với Kamishiro đang diễn ra mà tôi không biết ư? Nếu là vậy, điều duy nhất tôi có thể làm là cố gắng vượt qua cái giai đoạn này thành công.

“Hỏi như vậy có sao không?”

“Không có gì cả. Chỉ là người quen thôi. Chỉ là tôi biết tới họ. Tôi và Suzurikawa từng sống cạnh nhà nhau và quen nhau từ khi còn nhỏ. Kamishiro và tôi chỉ là bạn bè từ vài lần sinh hoạt câu lạc bộ thời cả hai còn học sơ trung mà thôi.”

“Tớ không nhận ra giữa hai hoa khôi xinh đẹp nhất lớp với Kokonoe-kun lại có mối liên kết như vậy đấy.”

“Cái thể loại đẳng cấp như vậy được phân ra mà tôi không biết….”

“Không, nhưng cái cách cô ấy nhìn cậu, trông không giống――”

Không biết Bà La Môn với Kshatriya ai đẹp hơn nhỉ. Ít nhất thì, họ không nên là cùng hạng người với tôi. Nếu là vị trí cao nhất, tôi sẽ ngại phải nói chuyện với họ, nhưng cũng chẳng có vấn đề gì bởi như vậy tôi sẽ thoải mái hơn nhiều.

“Ora, xách cái mông về chỗ ngồi đi, cái đứa rắc rối này――”

Sayuri-sensei bước vào lớp. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì chủ đề này đã kết thúc vừa đúng lúc, nhưng tôi trở thành đứa trẻ rắc rối từ khi nào thế? Biệt danh, cái biệt danh của tôi ấy!?

Để tôi hồi phục lại khí thế cái đã.

Dù gì thì tôi lúc nào chả gặp vận xui với phụ nữ.

Ở cái tuổi này, nói tôi đã trở thành cái ung nhọt đỉnh cao đối với phụ nữ cũng không ngoa.

Mẹ thì xa lánh tôi, chị gái cũng chẳng ưa tôi chút nào, cố gắng thổ lộ tình cảm của mình với người bạn thuở nhỏ mà tôi đem lòng yêu, thì cô ấy vốn đã có bạn trai và từ chối tôi. Giữa cái lúc đau lòng như vậy, tôi lại chính là mục tiêu của những lời giả dối, tôi cũng chả được chú ý nhiều nữa.

Tôi suýt chút nữa thì bị bắt cóc, giúp một cô gái bị lạc đường rồi bị gia đình nhà người ta báo cảnh sát, tôi đã dính phải cả tá những mớ rắc rối khó chịu, phiền nhiễu và hàng đống những xui xẻo kiểu vậy đấy, và kết quả là, những cảm xúc của tôi đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Vậy đấy, chắc kèo tôi là một đứa chuyển sinh tới từ một thế giới khác. Là hậu quả từ những hành vi anh hùng thái quá tại dị giới ấy, để bị giết vì mục đích báo thù và rồi tái sinh ở thế giới này.

Hẳn là bản thân tôi đang phải gánh trên lưng cái nghiệp chướng đó nên mới xui xẻo với phụ nữ tới vậy.

Tôi không giỏi hình thành nên mối quan hệ sâu sắc được với người khác. Và hơn cả thế, tôi không có khả năng cảm nhận hay đồng cảm gì với ai cả. Không phải là tôi không muốn bị tổn thương hay là tôi sợ gì hết. Chỉ là tôi không thể hiểu được cảm xúc của đối phương mà thôi.

Giờ đây, hòa đồng với mọi người làm tôi cảm thấy phiền phức, nhưng tôi có thể quán xuyến mọi việc rất tốt, và điều đó không khiến ai gặp rắc rối cả. Có được một cuộc sống suôn sẻ, có thể nói đó là cách tôi hòa nhập với cuộc đời này.

Thời khắc tôi biết họ sẽ ở cùng lớp với tôi, nhiệm vụ của tôi ở chốn học đường đã được định sẵn trở thành một nhân vật u ám, hạn chế tối đa tiếp xúc với bạn cùng lớp, sống giản dị và hòa bình như lớp rêu xanh trong hang động, nhưng sao tôi lại đi than trách số phận của mình trong cái đợt giới thiệu bản thân chứ, và tự nhiên cái tên ikemen ngồi cạnh bên lại ưa tôi.

Không thể cứ thế này mãi được! Kế hoạch trở thành tên u ám của tôi sắp phá sản tới nơi rồi.

Nhưng tôi vẫn còn quân bài chưa mở. Mà nói tới u ám, đúng vậy đấy――

“Yukito này, cậu có tham gia câu lạc bộ gì không?”

Fufufu. Vậy là chủ đề mình đợi chờ cũng đã tới. Mình đúng là một đứa tội lỗi mà.

Sau giờ học, tôi tán gẫu với Kouki, chúng tôi bàn về các hoạt động trong câu lạc bộ. Trường cao trung Shoyo không đặc biệt vượt trội về thể thao, nhưng các câu lạc bộ về thể thao đều hoạt động theo cách của riêng chúng. Và cũng rất may, văn hóa học đường tương đối thoải mái và không có quy tắc nào buộc tất cả mọi người phải thuộc một câu lạc bộ nhất định nào cả.

“Thế còn cậu?”

“Tớ đã được mời tham gia vào rất nhiều câu lạc bộ thể thao đấy. Và giờ tớ đang suy tính tới chuyện đó.”

“Chậc! Thế nên cậu mới chói quá đấy. Nghe đây này, đối với một đứa tiêu cực như tôi thì chỉ có một câu lạc bộ phù hợp thôi.”

“Yuki!”

Người duy nhất kêu tên của tôi trong lớp chỉ có mỗi tên ikemen này thôi cơ mà? Tôi nhìn lại, thấy được người tôi không hề muốn dính dáng đến.

“Kamishiro à.”

Biểu cảm của Kamishiro đột nhiên trở nên dữ tợn. Cô ấy khó chịu gì à?

Trạng thái của con gái là thứ tôi thực sự không thể hiểu nổi. Tâm trạng của chị tôi cũng có thể đột nhiên tệ đi trong chớp mắt, hay là chị ấy không ổn định về mặt cảm xúc nhỉ. Muốn một tên kém hấp dẫn như tôi hiểu được sự tinh tế trong cảm xúc của phụ nữ rất là khó đấy.

“Cậu không gọi mình bằng tên sao.”

“Chúng ta không thân tới mức đó đâu.”

“Đúng….nhỉ…”

Cô ấy tự nhiên nói thế là như nào? Không thể nào tôi lại tự nhiên gọi tên con gái nhà người ta thân mật như thế được. Chỉ có mấy tên đẹp mã như Kouki mới được phép làm thế thôi.

“Cậu sẽ tham gia vào đội bóng rổ mà nhỉ, Yuki? Tớ đang tính tới chuyển trở thành quản lý cho đội bóng nam đấy! Vậy nên lần này chúng ta cùng nhau――”

Bóng rổ. Tôi nhớ lại ba năm tôi chơi bóng rổ ở sơ trung, tôi cảm thấy hoài niệm. Tuy nhiên mọi dư vị còn lại chỉ là những ký ức tồi tệ. Tôi không thể đạt được mục tiêu tôi đã đặt ra cho bản thân, và tôi cũng chẳng gặt hái được một chút ít thành quả nào. Tất cả những gì tôi nhớ tới là những rắc rối tôi gây ra cho đội bóng. Lẽ ra tôi phải cống hiến hết mình để tiến về phía trước, nhưng tôi vẫn trì trệ, thậm chí còn không cả đạt được tới mức đó.

“Kamishiro, tôi không còn chơi bóng rổ nữa rồi.”

“Eh?...Là nói dối, phải không? Bởi vì, sau những điều đó…”

“Tất cả đã kết thúc rồi. Tôi không còn chút động lực nào cả.”

“Cậu đã chơi bóng rổ bằng cả cuộc sống của cậu kia mà!”

“Cậu là người biết rõ nhất chuyện đó đã diễn ra như thế nào mà.”

Vào thời khắc đó, biểu cảm của Kamishiro méo xệch. Cô ấy nhìn chằm chằm vào chúng tôi với đôi mắt như sắp khóc. Không rời mắt, tôi nhìn thẳng vào cô ấy.

“Kamishiro, cậu còn phải cảm thấy có lỗi với tôi như vậy trong bao lâu nữa đây?”

“Không phải thế đâu! Xin lỗi, Yuki! Không phải vậy đâu――”

“Tôi là một đứa u ám, thế nên không có chuyện tôi đi chơi bóng rổ đâu. Thứ duy nhất phù hợp với một đứa “u ám” là học xong đi từ trường về nhà, là luận bất thành văn! Vậy nên tôi về nhà đây. Chúc may mắn với chức quản lý.”

“――Chờ đã!”

Mặc kệ Kamishiro vẫn gọi, tôi tiến ra cửa. Cuộc sống thoải mái, sinh hoạt câu lạc bộ vui vẻ với những thành viên câu lạc bộ, và vận lên những đôi giày lười, cùng các học sinh khác tận hưởng chuyến đi về nhà. Đó là tuổi trẻ tôi đã hy vọng tới. Ở sơ trung, tôi đã không thể có được bất kỳ chút niềm vui nào sau giờ học, đầu tắt mặt tối sinh hoạt câu lạc bộ. Hay nói gắn gọn tôi đã lãng phí đi tuổi thanh xuân của mình.

Vậy nên, tôi dự định quay trở về nhà và thư giãn tận hưởng cuôc sống học đường này. Giờ tôi không còn nghĩ gì về chuyện ấy nữa, kể cả cócho tôi có chạm lại vào quả bóng thì vẫn vậy. Tôi đã mất đi tất cả nhiệt huyết và động lực tôi có khi đó. Tôi không nghĩ tôi sẽ có thể đối mặt được với chúng như trong quá khứ nữa.

“Giống như ngày xưa…à…”

-

Cứ như thể đang xem lại cảnh tượng trong buổi hát Karaoke hôm trước. Lớp học sôi sùng sục. Lần này, số người chứng kiến sự việc nhiều hơn hẳn. Họ đang nằm gọn trong một cơn lốc to đùng.

(Kokonoe, thế này cậu nói không có gì xảy ra là không được đâu! Hôm qua đã một cảnh Shuraba rồi, giờ lại thêm lần nữa ư!?)

Bạn cùng lớp của cô đang nhìn cô, nhưng cô thì chăm chăm nhìn về phía lối vào lớp học. Cô không chút để tâm gì đến cái lớp học đang náo loạn hết cả lên.

“Ano, Kamishiro-san, cậu định làm quản lý cho câu lạc bộ bóng rổ ư? Tớ cũng đang định vào câu lạc bộ bóng rổ này.”

“Xin lỗi, để mình suy nghĩ về chuyện đó đã.”

“Eh?”

Kamishiro lại có hứng thú với Yukito ư? Ito, với nụ cười khô khốc trên môi, cố gắng bắt chuyện với cô ấy, lại bị cô ấy gạt phăng đi. Rõ ràng lúc này không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện với cô.

(Pupupu….Mình không nên cười, cơ mà tớ thấy cậu hơi đáng thương đấy, Ito-kun…)

(Eeeeeh!? Gì cơ,

ý cậu là Kamishiro-chan đang cố biến mình thành quản lý cho Kokonoe-chan á hả?)

“Tệ ghê, Yukito lại thuộc câu lạc bộ về nhà. Tớ cũng thích thể thao lắm, cơ mà tớ cũng làm đủ loại hoạt động câu lạc bộ rồi.”

Chỉ có một người, Miho, đang lẩm bẩm như vậy mà không đả động gì tới bầu không khí xung quanh.

“Tại sao Thần linh lại muốn mình trải qua đống thử thách này cơ chứ…”

Lúc nhìn vào cái bảng đen ấy, tôi sững sờ. Đêm qua, tôi đột nhiên thay đổi bản thân thành một con người có ý thức về môi trường hơn, và quyết định bắt đầu với những gì tôi có thể làm, đó là thay thế tất cả đống bút máy thành bút chì. Tôi đang cố gắng giảm lượng nhựa tiêu thụ xuống đó.

Chiếc bút chì chưa được gọt ngòi. Sao không ai có cái gọt bút chì nào chứ? Tôi có tới ba cây bút chì mới tinh chưa hề được gọt. Tôi bất lực. Một chiếc bút chì chưa được gọt vô giá trị không khác gì đống tiền điện tử chẳng có ai mua. Giờ chỉ còn mỗi cách lăn đống bút này nghịch vòng vòng thôi.

Nhờ có vậy mà suốt buổi học sáng tôi chẳng ghi chép được gì. Tại sao tôi lại không đi mượn đại một cây bút hay bút chì đi chứ gì? Nhưng tôi là một đứa cô độc mà, thế nên làm vậy là quá sức với tôi rồi. Thêm nữa, nếu tôi có mượn phải một cây bút máy, thế thì tôi lại không phải là một con người có ý thức về môi trường rồi. Hậu quả là giờ tôi phải tới cửa hàng.

Tôi chuẩn bị đứng dậy, bỗng có ai đó dừng tôi lại.

“Yukito, cậu có muốn ăn trưa cùng với tớ không?”

“Không, cảm ơn.”

Tôi buột miệng thốt ra phương ngữ Kyoto, nhưng tôi không liên quan gì tới Kyoto hết đâu. Không dính dáng gì cả.

Trước đây tôi từng đến đó một lần, nhưng mọi thứ tôi nghe được là âm thanh của cả tá khách du lịch, điều ấy khiến tôi phải tự vấn liệu mình có phải là người Nhật Bản thật sự hay không. Tôi thậm chí còn chẳng biết mình có đang ở Nhật Bản hay không nữa kìa.

Không quan trọng, tôi không cần phải xác định xem ai là người nói nữa. Không thể nào tôi có thể nghe nhầm được giọng nói này. Suzurikawa Hinagi, cái tên của người con gái tôi đã gắn bó suốt bao quãng thời gian như vậy. Tôi cảm thấy tim mình nhói đau khi nghe cái tên ấy.

“Suzurikawa, đừng cố gắng liên can tới tôi làm gì cả.”

“S-sao chứ? Chúng ta là bạn bè cùng lớp mà. Chúng ta còn biết nhau kể từ lúc còn bé nữa cơ mà.”

“Đấy là chuyện từ rất lâu về trước rồi. Giờ thì không còn nữa.”

“Sao cậu lại nói thế chứ? Đấy chỉ là quyết định của mỗi mình Yuki thôi.”

Suzurikawa Hinagi. Người bạn thơ ấu tôi đã từng yêu. Người tôi đã bối rối lầm tưởng cô ấy yêu tôi. Tôi là một gã hề thảm hại cố gắng thổ lộ tình cảm với cô ấy, để rồi bị từ chối.

“Suzurikawa, ăn cùng người khác đi. Bạn trai cậu không ưa tôi đâu. Tôi ổn mà.”

“――――!”

Cả lớp học bị shock. Chết tiệt! Chuyện Suzurikawa có bạn trai ở sơ trung rất nổi tiếng. Nhưng khi lên tới cao trung, điều đó lại ít được mấy ai biết tới. Tôi có lẽ đã vô tình tiết lộ thông tin cá nhân của cô ấy ra rồi.

“Tới cả chuyện này cậu cũng không cho tớ làm ư…?”

“Suzurikawa à, điều này là tốt cho cậu thôi. Nếu đặt tôi vào vị trí của bạn trai đó, chuyện bạn gái mình lại đi thân mật với một đứa nào đó khác giới ở bên ngoài chẳng vui chút nào đâu. Tôi không quan tâm tên đó có phải là bạn cùng lớp với cậu hay không, còn nếu là bạn thuở nhỏ, tôi còn cảm thấy khó chịu hơn nữa cơ. Cậu cũng sẽ chẳng thích thú gì chuyện bạn trai mình trăng hoa với đứa con gái khác đâu, nhỉ?”

“Vậy nên mình――!”

Đó là lý do tôi chấm dứt mối quan hệ bạn thơ ấu này với Suzurikawa. Không một tên đàn ông nào lại hẹp hòi tới mức đi tị nạnh chuyện bạn cùng lớp ngồi ăn với nhau đâu, nhưng nếu là bạn thơ ấu khác giới thì lại là một vấn đề khác.

Suzurikawa Hinagi chọn người khác, tôi làm sao mà ở bên cô ấy được.

Thấy bạn gái mình lại thân thiết với người bạn thơ ấu khác giới như vậy, chắc chắn là làm bạn trai sẽ chẳng thể nào yên tâm nổi rồi.

Thêm nữa, Suzurikawa rất thích bạn trai của mình. Nhiều tới mức cô ấy làm những điều như vậy ngay sau khi họ ở cùng với nhau. Vậy đấy. Họ chắc phải có mối quan hệ tốt với nhau lắm.

Nếu đúng là như vậy, tất cả những gì tôi có thể làm được là giữ khoảng cách và cư xử sao cho không làm phiền tới cô ấy. Tôi không biết tại sao Suzurikawa không nhận ra vấn đề đơn giản tới cỡ nào. Giữ mối quan hệ vẹn nguyên như ban đầu giữa cả hai là điều không thể nào xảy ra được.

“Xin lỗi vì điều đó. À mà, hiện tôi đang mua đồ đấy.”

Tôi muốn Suzurikawa hạnh phúc, vì tôi đã từng yêu cô ấy. Đó là tình cảm chân thành của tôi, và tôi không thể trở thành cái nôi thảm họa với những ước muốn ấy được. Không có vị trí nào cho một tên thảm hại cùng trái tim tan vỡ cả. Tôi là một kẻ không thể với tới Suzurikawa. Tôi không phải là người sánh bước cùng cô ấy.

Thế, còn bây giờ thì sao? Tôi có còn thích Suzurikawa hay không?

Có lẽ cái ngày mà tôi hiểu được điều đó ―― sẽ không xảy đến.

-

Cả lớp xôn xao phấn khích sau lời tuyên bố của Kokonoe Yukito.

“Eh, Suzurikawa-san có bạn trai ư?”

“Dù sao thì, một mĩ nữ như cô ấy có bạn trai cũng phải thôi…”

“Eeh. Tôi đang định nhắm tới cô ấy mà.”

“Là ai vậy, từ trường này à?”

“À, nhân tiện, Suzurikawa-san, lúc còn học sơ trung――”

Thông tin truyền từ miệng người này sang miệng người khác. Chính Suzurikawa đã ngăn chặn điều ấy.

“――Dừng lại đi! Xin lỗi, làm ơn…đừng nhắc tới chuyện đó…”

Một tiếng nói, giống như đang gào thét, xé toạc bầu không khí trong lớp. Một lời bác bỏ. Một lời từ chối cho câu chuyện ấy được kể ra. Một chí ý không thể lay chuyển không cho phép họ nói về chuyện đó. Suzurikawa phờ phạc phủ nhận mọi chuyện.

“X-xin lỗi, Suzurikawa-san…”

Lớp học im bặt vì một chút thay đổi. Giờ là giờ ăn trưa. Một sự im lặng nặng nề ngự trị cả không gian, không thích hợp chút nào với khoảng thời gian đáng lẽ phải tươi sáng và sôi động này.

“Là lỗi của tớ… Tất cả là lỗi của tớ…. ――”

Không ai nghe thấy những âm thanh nhỏ bé mà Suzurikawa đã nói ra.

-

Tại sao lại là tôi, chứ không phải ai khác, đi mua tận hai cái bánh nhân đậu đỏ ư? Chẳng phải mọi người thường hay chọn nhiều hương vị khác nhau sao? Tôi chỉ còn biết biện minh là do sự khinh suất của tuổi trẻ. Bí ẩn vĩnh cửu nằm ở gần nhà hơn tôi tưởng. Căn tin đã chật cứng người. Tôi đi ra ngoài để tìm một nơi yên tĩnh, nơi tôi có thể ở một mình và tìm ra một lối thoát hiểm. Nơi này chẳng phải quá hoàn hảo cho một tên u ám như tôi hay sao? Ở đây đi, tôi nghĩ vậy.

“――Souma-san, xin hãy hẹn hò với tớ.”

Lời thổ lộ đã được nói ra, tại thế giới lý tưởng nơi tôi đặt chân tới. Bộ đây là chỗ để tỏ tình à? Nếu vậy thì vườn địa đàng này vốn đã sụp đổ rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh tỏ tình, nên cảm giác có hơi lạ. Cơ mà, tôi không quan tâm gì nhiều tới đời sống tình cảm của người khác đâu. Tôi không có đủ can đảm để ngắm nghía mấy chuyện đó. Lúc này đây, tôi bỏ ngoài tai toàn bộ đoạn hội thoại, ngồi xuống bậc cầu thang.

Phù, tôi nghĩ hai chiếc bánh mì ngọt là một sai lầm. Nhân tiện, tôi mua đồ ở căn tin hai lần một tuần. Tôi tự làm bữa trưa cho mình khoảng ba ngày bởi mẹ tôi bận, nhưng làm mỗi ngày thì lại quá rắc rối, vậy nên tôi đã thỏa hiệp. Đương nhiên, tôi cũng làm bữa trưa cho chị gái của mình nữa. Tôi tình cờ gợi ý cho chị ấy về đề tài để chị ấy làm bữa trưa vào những ngày khác là một ý kiến hay, và chị ấy đưa cho tôi 5000 Yên. Đấy là hối lộ mà. Chị ấy còn chẳng thèm chạm mắt với tôi nữa. Mà, tôi không câu nệ một người không giỏi nấu ăn như chị, làm việc đó, bởi hậu quả sẽ cực kỳ đáng thất vọng.

“Ano…Bọn tôi có thể giúp gì được cho cậu không?"

Vì một lý do nào đó, tên con trai vừa mới tỏ tình với cô gái kia bắt chuyện với tôi. Trông anh ta có vẻ là học sinh năm ba.

“Eh? Xin lỗi nhé, chúng ta chưa gặp nhau lần nào đâu nhỉ? Em không có việc gì phải nói với anh cả.”

“Để xem nào…cậu là…”

Tôi không thể hiểu được những gì anh ta nói trong một khắc. Chẳng phải tôi đây mới là người bị dính dáng vào à?

Sao anh ta lại nghĩ tôi là chân chạy vặt hay vậy? Có nhất thiết phải để tôi dính dáng vào cái vụ thổ lộ quan trọng này hay không cơ chứ?

“Thế cậu ở đây làm gì vậy?”

“Ah, là ý đó sao! Không, chỉ là em đang kiếm chỗ để một mình thư giãn thôi nên mới tới đây. Em là một tên cô độc, thế nên anh cứ coi như em không có ở đây cũng được. Em kín tiếng như Mitsubishi-Armadillo ấy. Tiếp tục, tiếp tục, cứ tiếp tục đi ạ.”

Anh ta ngoẹo đầu ra vẻ không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý. Đúng hơn là, anh ta cần phải bị thuyết phục bởi chuyện này thực sự chẳng liên quan lẫn có chút quan trọng nào đối với tôi.

“Để xem nào…À, Soma, cậu có thể trả lời tớ được không?”

Vị senpai (nam) và vị senpai (nữ) đang trao đổi căng thẳng, liếc nhìn tôi. Tôi không nghĩ họ cần phải quan tâm đến hiện diện của một đứa không khác gì khí Heli như tôi, một nguyên tố có trong không khí, và đó cũng là nguyên do chúng rất nhỏ bé.

“X-xin lỗi.” Liếc

“Cậu có thể cho tớ một lý do được không?” Liếc

Miệng tôi tràn ngập vị ngọt cùng bột đậu đỏ khiến cơ thể tôi thèm nước điên cuồng. Trong tình huống như thế này, sữa là giải pháp tốt nhất. Thực sự là vậy đấy, tôi cũng muốn cao lên mà ha?

“Etto, tôi không biết nhiều về cậu lắm.” Liếc

“Còn chuyện hẹn hò để tìm hiểu nhau thì sao? Hay là cậu có người mình thích rồi?” Liếc

“Xin lỗi, ý tôi không phải vậy.” Liếc

“Hầy. Tớ hiểu rồi. Tớ bỏ cuộc. Cảm ơn vì đã tới.” Liếc

Rõ ràng mọi chuyện đã kết thúc rồi. senpai (nam) sắp rời đi. Cuối cùng thì có vẻ cũng yên lặng hơn rồi. Dù có là senpai, anh ta cũng vẫn có tội làm xáo trộn không gian nghỉ ngơi, thư giãn mà tôi vừa mới phát hiện ra.

Và rồi, vì lý do nào đó, vị senpai (nữ) lại ngồi xuống cạnh tôi. Không, thôi nào, chị cũng quay về lớp đi chứ.

“Trời ạ. Chị gặp rắc rối rồi, cái chuyện này.”

“Em mới là người đang gặp rắc rối đây này.”

“Ahaha, em làm gì ở đây thế? Đừng nói là cũng đến để tỏ tình với chị đấy nhé?”

“Chị bị tự luyến hơi nặng rồi đấy, senpai à.”

“Chị cũng không biết nhiều về cậu ta lắm. Một người chị chẳng hiểu gì lại tới tỏ tình như vậy, chị không biết nói gì cả.”

“Oi oi, chị bắt đầu tự lảm nhảm mà chẳng ai nghe rồi kìa.”

“E-em có thật sự là hậu bối không đấy? Không thể quá nhẫn tâm rồi à? Em phải tôn trọng tiền bối chứ?”

“Em hứng thú với bí ẩn của hai chiếc bánh nhân đậu đỏ này hơn chị nhiều.”

“Mình mà lại thua hai cái bánh nhân đậu đỏ ư…?”

Biến ra khỏi đây đi! Nhìn thế nào đi nữa tôi cũng thấy chị ta là một người phụ nữ hư hỏng. Tại sao cô ấy lại đột nhiên nói chuyện về tình trạng của mình với một học sinh lớp dưới không chút liên quan mà cô còn chưa từng gặp trước kia lần nào như vậy chứ? Chắc cô ấy nghĩ tôi đây là một bức tường hay gì đó rồi.

“Ổn thôi. Em có thể nói chuyện với chị một chút đó. Em tới một nơi như thế này, chẳng phải em chỉ là một đứa nhút nhát không có bạn thôi hay sao?”

“Cái đồ senpai tự cao này!”

“X-xin lỗi, làm em giận rồi sao?”

“Không, nhưng senpai tự thể hiện mình là những người tốt. Chỉ là mọi người xung quanh em không chịu thừa nhận em là một đứa u ám cô độc làm em ấn tượng thôi."

“Hmm, tự nhiên chị cũng không muốn thừa nhận chuyện đó luôn rồi.”

“Không phải vậy, cái đồ Senpai tự cao.”

“Em có dừng trò này đi được không! Cái đó là xấu hổ nhất rồi đấy.”

“Vậy là, chị muốn trở thành senpai tự coi mình là trung tâm hơn à?”

“Không cái nào cả! Em bị làm sao thế?”

“Em nên gọi chị như nào đây――Ah, em không có hứng thú, nên không vấn đề gì.”

“Chị giận rồi đấy! Cái chuyện này chọc tức chị quá!”

Bầu không khí của cái người này phần nào đó đã thay đổi so với lúc senpai (nam) ở mới nãy. Trông chị ấy có vẻ quý phái, nhưng chị ấy có phần tính cách tươi sáng hơn nhiều.

“Tên của chị là Soma Kyoka. Chị học năm hai, rất vui được gặp em.”

“Sao mình lại không chọn bánh kem chứ…”

“Nghe chị đi! Làm ơn đấy, xin em hãy chú ý tới chị hơn cái bánh nhân đậu đỏ này đi!”

“Ehh…”

“Cái nhìn khó chịu đó là sao chứ!? Đây, tên của em, cho chị biết tên em đi.”

“Em là Kokonoe Yukito.”

“Hể, vậy ra em là Kokonoe-kun. Mà nghĩ lại, một người năm hai cũng có cái họ đó.”

“Aah, là chị em đấy.”

“Eh? Em là em trai của Kokonoe Yuri à?”

“Em nghĩ đi xét nghiệm DNA là điều cần thiết đấy.”

“Tự ti kiểu gì vậy, sợ ghê, không vui chút nào, nên hãy tiết chế nó lại nhé, được không?”

“Vâng.”

Đối với tôi, đấy không phải là tự ti, nhưng tôi không thể nói điều gì bất cẩn bởi tôi không biết chị tôi sẽ làm gì nếu tôi nói với chị ta điều này.

“Phù. Em sẽ tiếp tục quay trở lại đây chứ?"

“Thi thoảng, em thường ăn ở trong lớp, nên một hoặc hai lần một tuần.”

“Hiểu rồi, vậy thi thoảng chị cũng sẽ tới đây.”

“Thật là ung nhọt mà…Oh, nhưng mà là theo chiều hướng tốt nhé.”

“Không phải cứ thêm ‘theo chiều hướng tốt’ là em muốn nói gì thì nói đâu!”

“Em không biết đó…Em tiếp thu được kiến thức mới rồi.”

“Chị thấy hơi hụt hẫng, nhưng có lẽ nói chuyện với em khiến chị cảm thấy dễ hịu hơn rồi. Cảm ơn nhé.”

“Em lấy phí tư vấn được không?”

“Ahaha. Được rồi. Để lần tới chị mua bánh kem cho.”

“Nữ thần…Em sẽ gọi chị là Nữ Thần-Senpai kể từ giờ.”

“Em dừng lại đi có được không!? Chị sợ em sẽ gọi chị như thế thật, em trông giống mấy đứa không hiểu đùa cợt là gì lắm ấy."

“Bởi cả cuộc đời em đã là một trò đùa rồi.”

“Và chị chẳng thấy nó vui ở chỗ nào cả!”

Và thế là, tôi vẫn phải nói chuyện với senpai cho tới hết giờ nghỉ trưa, kế hoạch chìm trong u ám của tôi lại một lần nữa tan thành mây khói. Tôi không biết khi nào tôi mới có thể đạt được mục tiêu của bản thân, và tôi chỉ muốn một cuộc sống học đường yên tĩnh mà thôi.

Máy ảnh DSLR và máy ảnh không gương lật. Trong màn so sánh giới hạn của tôi, thắng năm và thua bốn, nhưng có điều tôi muốn nói. Tôi muốn nói rõ là điều những dân nghiệp dư tìm kiếm là sự tiện lợi chứ không phải là chất lượng hình ảnh cao. Mẹ tôi là một người thích bắt đầu từ con số không, muốn chụp ảnh những đứa con của mình (Aah, tôi nghĩ chủ yếu là chị tôi, chị ấy là một mỹ nữ), và mua một chiếc máy ảnh DSLR full-size vài năm trước.

Để tôi nói rõ. Nó nặng khủng khiếp. Tổng khối lượng của chiếc máy ảnh tính cả ống kính là bao nhiêu kilogam chứ? Tới mức đó đấy. Tại sao mẹ lại không chọn chiếc APS-C chứ, tại sao lại không chọn một chiếc máy ảnh không gương lật nhẹ hơn, sao lại là một chiếc DSLR full-size vác đi vác lại không dễ dàng chút nào vì cồng kềnh, giờ đã trở thành một vật sở hữu quý giá nhưng chẳng mấy động tới trong nhà chúng tôi.

Và nó có tận 5 cái ống kính, bao gồm một tiêu cự. Thật là lãng phí nhỉ?

“Từ giờ mẹ sẽ làm việc ở nhà, mẹ sẽ chỉ đến văn phòng khoảng một lần một tuần, vậy nên mẹ sẽ có nhiều thời gian ở nhà hơn.”

Mỉm cười. Tràn đầy niềm vui, cười cùng một tâm trạng tốt hiếm có――Mẹ tôi, Kokonoe Ouka, đột nhiên nói điều đó.

Có lẽ đây là thay đổi hoàn cảnh xã hội, hoặc có lẽ là do ngày càng có nhiều trường học hiện đang tạm thời đóng cửa, và mỗi ngày trôi qua đều dần trở nên không ổn định. Nhưng tôi không biết câu trả lời chính xác cho câu hỏi đó, nên tôi chỉ đưa ra ngâm vài từ.

“Heeh.”

“Mẹ rất vui vì giờ mẹ sẽ làm việc ít hơn, và có thể dành nhiều thời gian hơn cho mấy đứa.”

“Phù. Tốt quá. Vậy giờ mẹ sẽ làm bữa trưa cho bọn con sao?”

“Tất nhiên rồi. Xin lỗi đã để con phụ trách việc nhà cho đến bây giờ.”

“Con chỉ làm việc của mình thôi. Mẹ không cần lo lắng đâu.”

Tôi có chút thắc mắc về cuộc trò chuyện giữa mẹ và chị gái tôi. Hả? Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy như thể câu thoại của tôi vừa mới bị cướp mất, có phải là do tôi tưởng tượng ra không? Ở trong nhà, tôi là người phụ trách việc làm bento. Đáng lẽ tôi mới là người phải nói “Đừng lo lắng về chuyện đó” chứ.

Nhưng tôi không phải là một tên hẹp hòi tới mức đi chấp nhặt mấy điều như vậy. Trái tim tôi bao la như Biển Nội địa Seta. Tôi chỉ có thể hi vọng chị sẽ nhân cơ hội này để học việc nhà từ mẹ và thành thục chúng. Tôi chắc chắn chị ấy sẽ có người rước về mà không gặp vấn đề gì bởi chị ấy rất xinh đẹp. Ngoại trừ…cái tính nết. Không đúng. Có sát khí…

“Có phải em vừa nghĩ xấu về chị đúng không?”

“Không, không có.”

Nếu mẹ tôi dự định dành nhiều thời gian hơn ở nhà, tôi cũng chỉ có thể cố bấy nhiêu đó thôi. Tất cả những gì tôi có thể làm là thuận theo như một con gấu được huấn luyện trong rạp xiếc.

-

Cuộc trao trò chuyện diễn ra vào thứ Bảy cuối tuần. Trên đường từ của hàng điện tử về nhà, ngạc nhiên trước hiệu suất cải tiến của chiếc máy ảnh không gương lật, tôi gặp phải một cơn mưa bất ngờ.

Bọn họ đâu nói là hôm nay có mưa chứ! Đang định gửi đi bức thư tràn ngập phẫn uất và hận thù cho mấy tay dự báo thời tiết, tôi nhìn thấy một người phụ nữ mang gói hàng lớn đến trước căn hộ của mình cùng vẻ mặt lo lắng.

“Có gì sao?”

Cơn mưa bất chợt này chỉ làm cô ấy bị ướt thôi, cơ mà với đống đồ lỉnh kỉnh đó, chắc là không thể di chuyển sớm được rồi.

Trông cô ấy có vẻ trẻ hơn mẹ tôi một chút. Cô ấy mang một bầu không khí dịu dàng. Tôi chưa thấy cô ấy ở trong khu phố này bao giờ.

“Ara, cháu là ai thế?”

“Cháu là cư dân ở đây, cô đang gặp rắc rối sao?”

“Maa, ra là vậy sao! Vậy chúng ta sẽ là hàng xóm kể từ giờ rồi.”

“Kể từ giờ…ạ?”

“Cô mới chuyển đến đây. Cô là Himiyama Misaki. Rất vui được gặp cháu.”

“Cháu là Kokonoe Yukito. Vậy cô đang gặp vấn đề gì ạ?”

“Eh…? Cô xin lỗi. Cháu đọc lại tên cho cô nghe lần nữa được không?”

“Tên cháu là Kokonoe Yukito.” [note45012]

“Đột nhiên mấy từ lỗi thời đó là sao?....Kokonoe-kun…là cháu...?”

“Cô biết cháu sao?”

“Etto…cô…”

Himiyama-san định nói gì đó, nhưng cơn mưa bắt đầu nặng hạt hơn.

“Chúng ta di chuyển trước đã nhé.”

Chúng tôi không thể đứng đó mãi được. Thắc mắc những chuyện đang xảy ra không cần thiết cho lắm, nhưng đó lại là một phép lịch sự. Đây là cách hình thành một mối giao tiếp trơn tru, và là một việc không nên xem nhẹ. Không biết đang cân nhắc cái gì, cô ấy chỉ khẽ mỉm cười, nhấc hành lý lên như thể đang bồn chồn.

“Giờ không có thời gian cho việc đó.”

“Mưa ngày càng nặng hạt hơn rồi, nên nhanh lên thôi ạ. Cứ để cháu cầm hộ cho.”

“Cô có hơi nhiều hành lý một chút. Trời lại đột nhiên đổ mưa. Cô rất cảm kích đề nghị của cháu, nhưng chắc là cháu cũng muốn chạy về sớm phải không? Cô xin lỗi.”

“Cô không cần lo lắng đâu. Đây chỉ là một cuộc giao tiếp trơn tru khác thôi mà. (Cắt ý)”

“Cái phần cắt ý làm cô hơi… Cô nhờ cháu một việc có được không?”

“Đương nhiên rồi thưa cô.”

“Ara ara maa~maa~. Kusu. Cách cháu nói chuyện lỗi thời quá nhỉ.”

“Cháu là JK mà.” [note50780]

“JK là nữ sinh trung học cháu ơi.”

Cùng với cuộc trò chuyện gợi nhớ đến khoảng cách thế hệ như vậy, chúng tôi đi thang máy lên tầng năm và đến căn hộ của Himiyama-san. Nơi cô ấy ở là tòa chung cư một người nằm ngay bên cạnh nhà của chúng tôi.

“Xin lỗi nhé, cháu ướt hết rồi, cô lấy khăn lau ngay đây.”

“Không ạ, cô đừng bận tâm làm gì.”

“Không phải lý do. Cháu tiến lại đây được không?”

Tôi lo lắng tột độ trước sự kiện đột ngột được mời vào phòng của một người phụ nữ sống một mình thú vị này, nhưng nhà Himiyama-san lại chật kín những hộp bìa các-tông, như thể cô ấy thực sự chỉ vừa mới chuyển đến, và tôi không cảm nhận được chút âm mưu nào cả. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng vấn đề không nằm ở đó. Dù gì thì gì tôi cũng là một thằng đàn ông con trai. Tôi cố gắng biện minh bản thân với ai đó.

“Xin lỗi cháu nhé. Cô chưa tháo dỡ đồ đạc các thứ xong. Ngồi đi. Cháu có muốn uống trà hay cà phê không?

“Cảm ơn cô. Vậy nếu có thể thì cô cho cháu xin cà phê. Cô vừa mới dọn tới tuần này sao ạ, Himiyama-san?”

“Đúng vậy. Cô cứ lo cô sẽ không quen ai cơ, may mà cô tìm được cháu ở đây.”

Cô ấy pha cho tôi một cốc cà phê, nhưng, này, sao cô lại ngồi cạnh cháu vậy? Không phải trong những trường hợp như này ta nên ngồi đối diện nhau mới đúng sao? Một thứ mùi ngọt dịu sộc thẳng vào mũi tôi. Đây là pheromone của phụ nữ trưởng thành ư? Mặc dù lớn hơn tôi nhiều tuổi, nhưng Himiyama-san vẫn cực kì xinh đẹp.

Cơ mà tinh thần thép của tôi sẽ không bị lung lay bởi việc này đâu. Tôi quá tuyệt vời.

“Cô sống một mình ạ?”

“Cô đã từng có một vị hôn thê. Nhưng những phương pháp điều trị sinh sản của bọn cô không có tác dụng. Anh ấy là người thừa kế của một quán trọ. Vậy nên bố mẹ của anh ấy không chấp nhận cô. Cô thực sự muốn có một đứa con…”

Eh? Sao tự dưng cô ấy lại nói chuyện nặng nề như vậy? Tôi còn chưa gặp cô ấy lần nào. Chẳng lẽ tôi lại tỏa ra thứ aura đó ư? Nghĩ lại thì, vài chuyện tương tự như thế này cũng xảy ra cách đây không lâu với vị nữ thần-senpai đó (Tôi quên tên cô ấy mất rồi)…

“Đúng nhỉ. Có lẽ nếu lúc đó cô có con, cô sẽ không phải cô đơn như thế này.”

“Ra là vậy sao.”

Tôi không còn nói bằng Katakana nữa. Lưng tôi lấm tấm mồ hôi lạnh. Kinh nghiệm sống của tôi đang cảnh báo tôi inh ỏi về đống rắc rối có thể tôi sẽ dính phải. Nếu tôi không rời khỏi đây ngay bây giờ, tôi sẽ chết mất. Không, trinh trắng của tôi đang bị đe dọa!

“Thêm nữa, cô muốn trở thành một giáo viên, nhưng cũng thất bại nốt.”

“Cháu nghĩ có nhiều người sẽ rất hạnh phúc nếu như có Himiyama-san làm gia sư đấy ạ.”

“Cháu thực sự nghĩ vậy sao?”

“Eh?”

“Thật ư?”

Cô ấy hớn hở tiến lại gần tôi! Cặp mắt tím của cô chăm chú nhìn tôi. Ánh mắt mỏng manh, có phần lo lắng của cô đang đung đưa.

“…Cháu nghĩ vậy.”

“Vậy sao, cảm ơn nhé. Nếu em không phiền thì từ nay cháu làm bạn với cô có được không?”

“Đ-đương nhiên rồi…ạ.”

Câu trả lời cực kỳ vụng về, nhưng nếu để cô ấy nhận ra sẽ tệ lắm. Đối thủ của tôi là một lão tướng đã trải qua hàng trăm trận chiến. Tôi chưa từng yêu đương bao giờ nên tôi không biết mình có đánh bại được cô ấy không. Bởi cô ấy có mùi rất thơm. Sao cô lại nói chuyện thân thiết với cháu như vậy? Cô ấy thích mình ư? Tất nhiên là cháu thừa rồi!

“Đúng rồi, cô sẽ tới nhà chào hỏi phụ huynh cháu sau nhé.”

“Cô không cần phải câu nệ về điều đó quá đâu mà? Cô thấy đấy, thành phố còn được gọi với cái tên là những khu rừng bê tông, không giống như ở chốn nông thôn đâu ạ, trường hợp không biết người sống nhà bên cạnh mình là ai phổ biến lắm ạ, và mối quan hệ hàng xóm láng giềng rất là hiếm――”

“Đấy không phải là lý do. Cháu vừa mới nói về chuyện giao tiếp trơn tru còn gì?”

“Cháu không bào chữa.”

“Cô sẽ mang sang chút mì soba.”

“Vâng.”

Tôi là một kẻ có điểm yếu là phụ nữ lớn tuổi.

-

“Ara, ai vậy?”

Sau hôm thứ Bảy sống sót khỏi hiểm nguy. Khoảng mười chín giờ, chuông nhà chúng tôi vang lên. Hôm nay là Chủ Nhật, và mẹ tôi đang ở nhà. Bà ấy mặc một chiếc quần cạp trễ cắt may rộng rãi, thật quá sức với cặp mắt của tôi. Tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn đi chỗ khác. Bởi vì mông――và vì một lý do nào đó tôi sợ cái ánh nhìn của chị tôi, vậy nên tôi chấm dứt ngay dòng suy nghĩ của mình.

Ừm, một lần nữa, phong cách thật nổi bật. Bộ chị bị ám ảnh về sự cân đối hả?

“Để mẹ ra cho.”

Người tới thăm tôi là Himiyama-san. Mà nghĩ lại, tôi nghĩ cô ấy có nói cô ấy sẽ đến sau. Đống mồ hôi lạnh ngay lập tức tuôn ra sau lần chạm trán đầu tiên chỉ mới có một ngày.

“Chào buổi tối, Yukito-kun.”

“Cũng được một khoảng thời gian kể từ hôm qua tới giờ rồi đấy nhỉ, Himiyama-san?”

Bạn thấy đấy, một thứ gì đó đã gần gũi hơn với tôi mà tôi không hề hay biết. Tôi đã trở thành một người bạn thân thiết với cô ấy tới mức gọi tên tôi như vậy từ khi nào thế? Đấy là một kiểu hủy diệt điển hình.

“Cháu đã giúp cô nhiều lắm. Cảm ơn cháu. Hôm nay cô chỉ định tới đây để chào hỏi thôi, nhưng lần tới cô sẽ trả ơn đàng hoàng, nhé?”

“Không ạ, cô không cần bận tâm đâu.”

“Đừng lý do――”

“Yukito, ai đây…và cô là?”

“Cô ấy là Himiyama-san vừa mới chuyển tới.”

“Ara, thật ư?”

Mẹ trả lời. Cảm tạ trời đất. Tôi muốn thoát ra khỏi đây, nhưng tôi bị buộc phải ở lại vì cái cách chúng tôi làm quen với nhau.

Tự nhiên Himiyama-san không chịu buông tay tôi ra. Sao cô cứ nắm tay cháu thế!?

“Mong mọi người sẽ chăm sóc tôi trong tương lai.”

“Thật là vinh hạnh cho tôi. Nếu cô cần giúp đỡ điều gì, xin hãy cứ thoải mái tìm tới chúng tôi.”

“Cảm ơn cô rất nhiều. Tạm biệt nhé, Yukito-kun.”

“Vâng, Himiyama-san.”

Và đột nhiên, Himiyama-san thì thầm vào tai tôi.

“Cảm ơn cháu, và cứ nói với cô bất cứ điều gì cháu muốn làm.”

“――B-bất cứ điều gì ư!? Cô nói thế cháu sẽ coi trọng điều đó…”

“Cháu muốn làm gì cũng được.”

Phần báo đáp này là quá lớn so với chút việc bê vác hành lý cỏn con. Cái quái gì đang diễn ra vậy!

“Đừng có đánh giá thấp cháu. Nếu cô cứ chiều cháu như thế, cháu sẽ mơn trớn cô đấy.”

Nếu tôi giễu cợt tới mức này, hẳn Himiyama-san sẽ tránh xa vì mấy lời tôi nói thực sự đáng sợ.

“Được mà. Lại đây nào.”

Kế hoạch đại bại trong vòng một giây. Không do dự, tôi bị ôm hôn thắm thiết như một điều hiển nhiên.

“Không, cháu nói dối, nói dối đó! Uwa, có thứ gì đó mềm quá! Mình chìm mất thôi!”

“C-cô đang làm gì thế!”

Mẹ tôi, bị hoảng hốt vì cơn bộc phát đột ngột, bắt đầu kéo tôi ra, nhưng bất ngờ thay, sức ôm của Himiyama-san, hay còn gọi là lực HG, mạnh hơn mẹ nghĩ.

“Aah~Mình không quan tâm thế gian này nữa.”

“Yukito, lấy lại nhận thức đi! Con trông ấm ức cái gì thế!?”

Tôi không thể cử động. Khả năng kháng cự của tôi bây giờ đang ở mức 0 omhs.

“Phù, mình thỏa mãn rồi.”

Sau cả đống rắc rối vừa rồi, Himiyama-san cuối cùng cũng để tôi đi, và không hiểu vì sao, trông tâm trạng cô ấy có vẻ tốt hơn so với lúc mới đến.

Dịu dàng, cô ấy xoa nhẹ đầu tôi.

“Cô xin lỗi. Cháu dễ thương quá làm cô đối xử với cháu như một đứa trẻ. Cô biết cháu không thích điều này.”

“Ah. Cháu nên nói gì đây, chưa ai làm vậy với cháu bao giờ, vậy nên có chút mới lạ, cô cứ như mẹ cháu ấy. Cháu xin lỗi, cháu có hơi thô lỗ.”

“Ufufu, vậy sao? Cô vui lắm.”

“Vâng, cháu cứ sợ cháu đã xúc phạm cô rồi cơ.”

“Không có đâu. Nếu cháu muốn được cưng chiều thì cứ nói cô biết. Cô chỉ có thể làm được thế này thôi.”

“Nếu cô còn đang phân vân thì, cháu vẫn là học sinh cao trung đấy…Himiyama-san?”

Biểu cảm trên khuôn mặt cô trông như đang lo lắng về một điều gì đó.

‘Gặp lại sau nhé, Yukito-kun. Giờ tôi đi đây, Ouka-san.”

“Vâng, buổi tối tốt lành.”

Himiyama-san đi rồi. Rõ ràng tôi đã cố gắng vượt qua cái quãng thời gian khó khăn đó. Dù chúng tôi có là hàng xóm, nhưng có lẽ chúng tôi cũng không gặp nhau thường xuyên đâu. Thật là nhẹ nhõm.

Mẹ tôi nhìn chằm chằm vào tôi, trông có phần bất an.

-

“Haa…”

Một tiếng thở dài vang lên. Tôi ra ngoài ban công làm mát cái đầu. Không khí mát mẻ mơn man trên má tôi. Những hạt mưa đang làm ướt cả khu vực.

Himiyama Misaki. Cô ấy có tính cách dịu dàng và rất dễ nói chuyện. Bản thân cô ấy là một người tốt. Có lẽ tôi sẽ có những tương tác với cô ấy trong tương lai.

Nhưng có một thứ gì đó khác làm vẩn đục tâm trí tôi như bầu trời này.

“Tôi ghen tị…với cô.”

Ghen tị. Khao khát. Ao ước. Những cảm xúc đan xen vào với nhau.

Lần nói chuyện giữa đứa con trai của tôi và cô ấy vừa nãy, giống như mối quan hệ thân thiết giữa cha mẹ và con cái. Đó cũng là lý tưởng của tôi. Tôi sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu nếu có thể đối xử với con trai của mình được như vậy. Nếu tôi có thể nói chuyện thú vị như vậy với thằng bé, chắc chắn tôi sẽ có thểm tìm hiểu thêm được về đứa con trai hơn những gì tôi biết lúc này.

Giờ đây, ngay cả điều đó thôi cũng không thể. Mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái tệ quá tệ hại, cả hai chỉ biết nói với nhau những câu nhạt nhẽo, khó chịu. Tôi có khả năng để thay đổi chuyện ấy. Tôi không biết cách để cải thiện tình hình, tôi không biết phải làm như thế nào, nó đè nặng tôi suốt bao lâu nay.

Chiếc máy ảnh tôi mua về để chụp những đứa con của mình, để ngắm chúng lớn lên, chụp ảnh cùng chúng, giờ đã phủ bụi. Lần cuối cùng chúng tôi đi chơi cùng nhau là khi nào? Mẹ cùng hai đứa con, ba người. Tôi còn chẳng thể bảo vệ được mối ràng buộc giữa ba người chúng tôi.

Tôi không thể bỏ ra khỏi đầu câu nói của Yukito. Thằng bé nói, “chưa ai làm vậy với cháu bao giờ”, “Cô giống như mẹ cháu ấy.” Vậy tôi là cái gì?

Tôi có thể tự tin gọi bản thân mình là một người mẹ không? Tôi nghĩ lại lần cuối cùng tôi chiều chuộng con trai mình là khi nào, nhưng dù tôi có cố gắng nhớ lại bao nhiêu thì cũng vô ích. Thằng bé chưa bao giờ được chiều chuộng.

Tôi không nhìn vào thằng bé, tôi không hỏi thằng bé, tôi không để thằng bé nói bất cứ điều gì. Chính sự dại dột trong quá khứ đã khiến tôi làm như vậy.

Tại một thời điểm nào đó, điều đó đã trở thành thường thức, và thằng bé chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì. Những gì tôi nhìn thấy trong mắt thằng bé là sự cam chịu. Thằng bé không mong đợi điều gì, không yêu cầu điều gì, và từ bỏ mọi thứ.

Là lỗi của tôi để mọi chuyện thành như vậy. Đến khi tôi nhận ra thì đã quá muộn, tất cả mọi chuyện xảy ra sau này là do lỗi của tôi, chính tôi là nguồn cơn.

Và rồi dần dần, mối quan hệ tan vỡ, yếu đi, và chúng tôi rời xa nhau. Ai đó bị tổn thương, thằng bé bị tổn thương, và không hề nhận ra điều ấy. Điều gì sẽ xảy ra nếu mọi chuyện cứ tiếp tục tiếp diễn như cũ chứ? Có lẽ mọi thứ đã quá muộn.

Nỗi lo bao trùm lấy tâm hồn. Tôi lắc đầu. Nếu tôi đối mặt với cảm xúc chân thật nhất của mình, những cảm xúc mà tôi đang ấp ủ ngày càng trở nên xấu xí hơn, đơn giản hơn. Tôi thực sự ghen tị không khí thân mật giữa hai người họ lúc đó. Nỗi sợ hãi ngự trị trong một góc trái tim tôi.

Chẳng lẽ cô ta định cướp con trai của mình đi sao?

Tôi phải thừa nhận ở đâu đó trong tôi cảm thấy như vậy. Không thể nào lại là sự thật được. Thằng bé là đứa con máu mủ quý giá của tôi, là một sự thật không thể chối bỏ. Nhưng, chỉ là tôi có quan hệ huyết thống với thằng bé, liệu điều đó có đủ biến tôi trở thành mẹ của thằng bé hay không? Tôi có những ngờ vực của riêng tôi. Thực sự thì đó là minh chứng duy nhất cho mối quan hệ này.

Có lẽ tôi không được coi là một người mẹ. Nếu không, thằng bé lại đặt câu hỏi về giả thuyết tôi nhặt được thằng bé dưới gầm cầu nghiêm túc như vậy ư?

Tôi chắc chắn rằng thằng bé nghĩ bản thân không được yêu thương. Điều đó quá rõ ràng. Không quan trọng tôi phủ nhận những điều ấy bằng lời nói bao nhiêu lần, những thái độ trong quá khứ của tôi cũng sẽ không cho phép tôi truyền đạt được chúng.

Thứ tình yêu lẽ ra nên được trao đi để tận hưởng thật nhiều lại quá thiếu thốn, nghèo nàn. Những cảm xúc chưa được nuôi dưỡng. Một trái tim khô héo vì không được tưới nước. Và hậu quả là như thế này đây.

Liệu cô ấy, Himiyama Misaki, có thể dành cho thằng bé thứ tình yêu như vậy được không. Dù chỉ mới gặp cô ấy lần đầu, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy ánh mắt của cô ấy chan chứa đầy tình cảm. Thêm nữa, cô ấy còn trở nên ngờ nghệch kỳ lạ trước con trai tôi. Tôi không thể tha thứ cho cô ta được, mặc dù tôi cũng rất muốn chứ.

Nhưng nếu người cố gắng dành tình cảm cho con trai không phải là tôi, vậy thì có lẽ tôi chẳng còn có ích gì cho thằng bé nữa.

Không, tôi không muốn vậy ――! Cái nỗi sợ hãi mơ hồ này.

Tại sao tôi lại làm việc? Là vì gia đình tôi, là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Tôi không muốn từ bỏ chúng. Tôi không muốn từ bỏ chúng dưới tư cách là một người mẹ. Tình yêu xoáy vào tim tôi. Một gia đình chỉ có ba người. Là chỗ dựa duy nhất của tôi kể từ lúc tôi đưa ra quyết định ấy. Không đời nào tôi có thể tiếp tục như vậy cùng với những hối tiếc của bản thân được.

Công việc giờ đã ổn định và tôi không còn phải đến văn phòng nữa. May mắn là được chuyển sang làm việc tại gia, điều này làm tăng đáng kể lượng thời gian tôi có thể ở nhà. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của tôi. Cơ hội cuối cùng để gỡ rối mối quan hệ tôi đã từng quay đi và đương đầu với thử thách.

Nếu tôi bỏ lỡ cơ hội này, lần này thực sự sẽ là quá muộn. Tôi muốn tin. Tôi muốn tin rằng vẫn chưa quá muộn. Rằng tôi vẫn có thể lấy lại được chúng. Rằng tôi có thể bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng――con đường vẫn còn quá hiểm trở.

Truyện Chữ Hay