Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

chapter 1:「đã quá muộn với cậu」

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trường cao trung Shoyo.

Năm nhất lớp B.

Đó là lớp tôi.

Đối với những học sinh năm nhất vừa bước vào cao trung, việc giới thiệu bản thân với lớp là một sự kiện quan trọng ảnh hưởng đến tương lai của họ. Cho dù có chọn một hướng đi an toàn hay là để tạo ra một màn ra mắt ngoạn mục ở trường cao trung, các bạn cùng lớp cũng sẽ tự hỏi bản thân rằng, “Tên này là bạn hay thù?” Ánh mắt sắc lẹm như kiếm của họ đang hướng chằm chằm vào tôi, như muốn hỏi xem tôi là đồng minh hay là kẻ địch.

Nhưng đừng lo lắng. Tôi đây chỉ là một tên vô hại u ám thôi!

Việc chọn lựa phân chia đẳng cấp học đường đã bắt đầu. Tôi muốn bứt phá ở chỗ này, nhưng lại không có ý định quá mạo hiểm. Tôi đã có một kế hoạch hoàn hảo, an toàn mà vẫn tạo ra được sự hấp dẫn khó cưỡng dưới tư cách là một tên có ít sự hiện diện.

Tôi biết rất rõ điều ấy, nhưng những gì thốt ra từ miệng tôi toàn là những lời trái ngược.

“Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tôi cho tới ngày hôm nay. Tôi sẽ bỏ học đây.”

Tôi bốc đồng nói. Không khí như đông cứng lại, mọi người đều bị sốc.

Thôi thì cũng đành. Tôi cũng nghĩ thế mà.

Quay mặt lại, tôi thấy giáo viên chủ nhiệm của tôi, Fujishiro Sayuri-sensei, cũng đang nhăn mặt.

Cô ấy có hơi trẻ để gọi là giáo viên, cô mới được giao trọng trách làm chủ nhiệm lần đầu vào năm nay.

“Ơ, này, có chuyện gì thế? Nếu có vấn đề gì, tôi sẽ giúp đỡ.”

Cái giáo viên này bị sao vậy, không phải có hơi tốt bụng rồi sao? Ngôn từ của cô ấy có hơi cứng nhắc, nhưng nhìn từ biểu cảm trên khuôn mặt, tôi biết cô thực sự đang lo lắng.

Tô chỉ có thể cảm ơn ông giời đã trao cho tôi một cô chủ nhiệm tuyệt vời ông mặt trời.

“Dạ không, em xin lỗi. Chỉ là thế giới vừa mới áp đặt một điều phi lý lên em nên em không thể chịu đựng được, và nói những lời không kiểm soát. Em không có ý gì cả đâu ạ.”

“Nói không lo lắng về việc đó rất là có vấn đề đấy…”

Họ ở trong lớp này làm cái quái gì chứ!

Tôi không muốn gặp họ tí nào, nhưng tôi chỉ có thể coi đây là một trò đùa của cuộc đời, một sự trùng hợp thiêng liêng tới mức tai quái.

Tôi không thể chấp nhận được sự thật và kiểm tra lại danh sách lớp học thêm nhiều lần nữa.

Và hậu quả là mắt tôi tối sầm lại, thế giới nứt làm hai nửa. Thế này không phải là đùa người hơi quá đà à.

Chỉ một từ thôi: Ưu uất. Tất nhiên, có những lý do cho sự bùng phát đột ngột này, nhưng tôi không thể xổ chúng ra ở đây được.

“Tôi là Kokonoe Yukito. Trong cái lớp học này, tôi muốn trở thành một tên u ám. Kể từ bây giờ, tôi sẽ dành ra phần lớn thời gian để giả vờ ngủ, thế nên tôi sẽ đánh giá cao nếu mọi người có thể nhận dạng tôi như một tên ngu và tránh xa cuộc sống của tôi càng nhiều càng tốt. Tôi là một đứa cố chấp, vì vậy tôi không bận tâm nếu mọi người nói xấu sau lưng tôi kiểu, “Tên đó bị sao thế?” Hãy cứ thoải mái đi. Mà ai lại muốn đi trò chuyện với một tên u ám như tôi cơ chứ, hahaha!”

Tôi cố gắng làm bản mặt mỉm cười sao cho thật tự nhiên. Các bạn cùng lớp đã quay lưng với tôi rồi.

Có vẻ như lời giới thiệu của tôi đã được truyền đạt đầy đủ hơn so với những gì tôi cố gắng bày tỏ. Hiểu biết là bí quyết để tồn tại trong cuộc sống này.

“Này, đừng có nói mấy thứ hủy hoại năm nhất của mình như thế!”

“Sensei ơi, không sao đâu.”

“C-cái gì cơ?”

“Cuộc đời của em đã chấm dứt rồi, nên…”

“Em bị làm quái sao thế? Em đang hành động thực tế và đáng sợ một cách quái dị lắm đấy!”

Một lời giới thiệu bình thường, đơn giản. Nếu đó là sự thực, tôi đã có một tương lai học đường hạnh phúc cùng các bạn cùng lớp, nhưng bây giờ hốc mắt của tôi đột nhiên bị mù mất rồi, tất cả những gì còn lại tôi cần làm là im lặng như một con hến, như một tên u ám. Tôi sẽ nghiêm túc vào năm tới. Có lẽ thế.

“Dù gì đi nữa, Kokonoe, tôi hiểu em là một đứa trẻ có vấn đề.”

Tôi phẫn nộ trước tuyên bố thái quá của Sayuri-sensei.

“Em bị làm sao cơ, một người có thái độ ứng xử tốt như em! Không phải cô với em là bạn à?”

“Chúng ta còn chưa làm quen với nhau được quá một tiếng đâu đấy!”

“Mới nãy cô còn nói lời tử tế với em cơ mà!”

“Đừng có nói chuyện như thể em là bạn trai tôi thế! Và em nghiêm túc quá rồi đấy. Đừng có làm tôi sợ!”

“Nếu là cô thì ổn thôi, Sensei à.”

“Không thể chịu thêm được nữa, chết tiệt!”

――Ha! Tôi vô tình mắc phải cái vở kịch khôi hài với giáo viên của mình rồi.

Đây không phải là lúc cho việc này. Tôi không có ý định trở nên nổi bật như vậy.

Tôi trở lại chỗ ngồi của mình với vết thương vô ích, tên con trai tươi tắn ngồi cạnh tôi cười khoái trá. Ánh sáng soi rọi ra từ khuôn mặt hắn ta.

Cái tên có vẻ là trung tâm của lớp này là ai?

“Hahahaha! Cậu hài hước thật đó!”

“Mắt cậu bị đui hả. Cái đó là một lời chào hỏi an toàn đấy, ai ai cũng nói thế cả.”

“…An toàn á? Cơ mà, có cậu ở đây thế này, năm nay sẽ là một năm vui nhộn đây.”

Ấn tượng đầu tiên của tôi về tên này đã được quyết định là một tên khó ưa với thuộc tính nhân vật chính.

Trong lúc các bạn cùng lớp khác đang giới thiệu bản thân, tôi lại khởi chạy một trò chơi trên smartphone của mình, đọc đống code tôi mới mua ở cửa hàng tiện lợi sáng nay, và lập tức bắt tay vào nạp game. Không thể nào có chuyện quay cả trăm lần mà vẫn trắng tay được. 3% là cái gì cơ chứ!

“Yukito này, trao đổi thông tin liên lạc chứ?”

Sau khi buổi chọn lọc đẳng cấp học đường kết thúc, tôi ngồi chơi gacha, cái tên đẹp mã ngồi cạnh tôi tới bắt chuyện. Chói quá.

Hắn ta có thể dễ dàng thực hiện một động thái chỉ một tên đàn ông đẹp trai mới có thể thực hiện được: Bất ngờ gọi tôi bằng tên. Méo thể tin được hai đứa chúng tôi lại cùng một chủng loài đấy.

“Tự nhiên xông tới chỗ tôi như vậy cơ đấy, Tanaka.”

“Không phải! Tớ là Kouki Miho. Tớ đã giới thiệu từ nãy rồi cơ mà?”

“Xin lỗi nhé, tôi không có nghe thấy một chữ nào cả.”

“Nghiêm túc đấy, cậu làm gì ở đây vậy? Mới có ngày đầu mà hành động ghê quá vậy…”

Tôi không thực sự lắng nghe gì cả, nhưng tôi không thể không thắc mắc tại sao cái tên ikemen tự giới thiệu mình là Miho này lại nói chuyện với tôi.

“Cậu có nghe tôi nói cái gì không đấy? Cậu định nói chuyện với vua u ám, tên u ám trong những tên u ám như tôi? Tôi sẽ sống cả đời bò lổm ngổm liếm đáy học đường trong cái lớp này.”

“Tớ không biết cậu u ám ở chỗ nào cả, mọi người nói cậu là đứa nổi bật nhất đấy. Tớ không biết có ai hài hước được hơn cậu đâu. Mà, không sao hết. Sao cậu không làm bạn với tớ đi nhỉ?”

Tên này nói cái gì thế? Hắn ta hẳn phải có chủ đích nào đó sau khi nghe lời giới thiệu hoàn hảo của tôi rồi.

Lúc đầu, tôi nhìn chằm chằm vào tên đẹp mã tươi tắn trước mặt mình. Và rồi tôi nhận thấy.

Hahaha, hiểu rồi, hắn ta đang định dùng tôi làm bị thịt à?

Hắn ta đang cố gắng tối đa hóa thuộc tính nhân vật chính của riêng mình để trở thành một anh chàng điển trai tươi tắn bằng cách đặt tôi, một kẻ u ám, ở bên cạnh mình. Đúng thế, tôi là một tên Mob.

“Miho, cái tên xấu xa này. Nhưng có lẽ sẽ dễ dàng đối phó với một tên tiếp cận mình có tính toán còn hơn là một đứa không biết mình đang nghĩ gì.”

“Hình như mình bị nghĩ xấu thì phải, nhưng tớ dám chắc cậu hiểu sai cả rồi.”

“Thế bạn bè là như nào? Tôi có phải trả phí không?”

“Đừng có tự dưng nói mấy lời làm tớ bất an như thế! Quá khứ cậu đã trải qua cái quái gì vậy!”

“Không thể ngờ cái thể loại này lại phá hủy kế hoạch u ám của mình…”

“Để tớ nói cho cậu biết, ấn tượng đầu tiên của tớ về cậu là một tên vô cùng không ổn."

“Ừ, không vấn đề gì. Rất vui được gặp cậu, Kouki.”

“O, ou. Đột ngột quay trở lại bình thường rồi. Cái tâm lý kiểu gì vậy?.... Mà, không sao hết. Dù sao thì, hãy cố gắng kể từ giờ nhé!”

Đột nhiên nụ cười của tên ikemen rọi qua khuôn mặt cùng đôi mắt của tôi khiến chúng suýt nữa thì đui. Tí nữa thì tâm can tôi bị thanh tẩy đi mất, nhưng ít nhất tên này có vẻ là một chàng trai tốt, vậy nên tôi sửa đổi một chút để tạo ấn tượng trong tâm trí mình.

“Mà nhân tiện, Yukito này, cậu làm gì sau giờ học?”

“Hử? Gì thế?”

“Giờ chúng ta chung một lớp rồi, vì vậy tớ đang nghĩ đến việc gặp gỡ với những người có thể gặp mặt xã giao được.”

Đang nói chuyện với Kouki, có một cô gái kêu tôi từ phía sau.

Kiểu tóc bob uốn cụp màu hạt dẻ rất hợp với cô. Cô ấy là một người truyền tin mạnh mẽ về mọi mặt, tổ chức sự kiện cho các bạn cùng lớp ngay từ khi còn rất sớm.

Đây chính là con người nổi bật nhất trong số những con người nổi bật. Nói cô ấy chính là thiên địch của tôi cũng không ngoa. Rắn và cầy mangut. Một đối thủ sớm muộn gì cũng phải giải quyết. Cần phải cẩn trọng thôi.

“Vua sao? Không, cậu là con gái, thế cậu là nữ hoàng. Tôi có thể gọi cậu là Elizabeth được không?”

“Tên tớ là Sakurai Kana, cơ mà tại sao phải là Elizabeth chứ!?”

“Tôi không chắc liệu chúng ta có đang loại trừ lẫn nhau hay chỉ là… Nhưng tại sao cậu dám mời tôi?”

“Tớ thấy cậu nói chuyện với Miho, trông cậu có vẻ cũng không tệ lắm.”

Tôi nhìn sang một số bạn học đang tụ tập phía sau Elizabeth, cô gái đã nói chuyện với tôi. Bọn họ có phải là thành viên của nhóm không? Tôi nhìn quanh và đưa ra quyết định.

Bất khả thi, không phải đây là địa ngục à? Trông chỗ đó nghi ngút sát khí kìa, như một ngôi làng tồn tại trong quỷ giới vậy.

“Cho tôi xin lỗi, Sakurai-san. Tôi không thể đi được vì hôm nay tôi có việc cần làm. Cảm ơn vì đã mời tôi. Hãy vui vẻ cho cả phần tôi nữa nhé.”

“Hiểu rồi, tệ nhỉ, nhưng không thể làm gì khác được! Lần tới tôi sẽ mời cậu sau!”

“Ừ, tôi sẽ trông chờ vào dịp tới. Vậy thì――”

Bây giờ chúng tôi đã ra khỏi lớp học, nơi chúng tôi vẫn đang nhìn mặt nhau.

Đúng là tôi có vài việc lặt vặt phải làm. Tôi phải chuẩn bị bữa tối vì hôm nay mẹ tôi sẽ về muộn.

Nhưng lý do chính là, tôi không muốn ở cùng họ.

~

“Không, không, không, Kokonoe-kun, thế mà u ám sao…?”

Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Kokonoe Yukito trôi ra khỏi lớp, Sakurai Kana vò đầu bứt tai bởi ấn tượng quá lộn xộn về cậu ta.

“Hiếm có ai có thể nói được những từ cậu ta vừa nói mà không do dự như vậy….”

“Nhưng Yukito luôn như vậy sao? Mình không biết gì về cậu ta cả――”

Kouki Miho cũng đang nhìn theo tấm lưng cậu với đôi mắt của mình. Thành thật mà nói, cậu không có kì vọng gì hết.

Hoàn toàn là một sự trùng hợp. Những ngày qua ngày trôi qua quá ngắn ngủi. Cậu nghĩ rằng cuộc sống học đường này sẽ thật tẻ nhạt, nhưng có vẻ nó sẽ bị cái thứ u ám kia biến đổi. Chàng trai cậu không ngờ gặp lại đã thay đổi rất nhiều, nhưng sự thay đổi đó hoàn toàn không thể quên được.

Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với chàng trai đó cho đến giờ, nhưng kỳ vọng lúc này của cậu đã cao hơn trước rồi.

“Vậy thì, bắt đầu thôi nào.”

Và như thế, cuộc tụ tập xã giao giữa đám bạn cùng lớp đã bắt đầu, nhưng không ai biết rằng điều ấy sẽ gây nên một sự xáo trộn khác.

Mười hai con người tụ tập hát karaoke. Nhờ có nỗ lực kêu gọi tất cả các bạn cùng lớp của Miho và Sakurai, nên số lượng người tham gia khá cân bằng, không có bất kỳ một nhóm cụ thể, hay một thành viên nào bị cô lập cả.

Tất cả đều hướng đến quán karaoke, giành lấy hai phòng, và tận hưởng xã giao cùng trái tim của mình.

“Ý tớ là, cái cậu Kokonoe-chan nó có chuyện gì vậy?”

“Đúng thế, đúng thế, xin lỗi vì tớ không tới được, nhưng tớ muốn nghe về cậu ta.”

Sau khoảng già hơn một giờ đồng hồ, khi sự cảnh giác giữa mọi người dần phai nhạt, chủ đề về Kokonoe Yukito đột nhiên xuất hiện.

Cuộc trò chuyện giữa Mineda Miki và Sakurai Kana, cả hai đều có vẻ bề ngoài giống gyaru, được mời tham gia bởi Takahashi Kazunari và Kouki Miho, những con át chủ bài của đội bóng hồi sơ trung.

“Cậu ta là một đứa cực kỳ nguy hiểm. Không thể nào lại có một học sinh có thể đột ngột giới thiệu bản thân rồi đùng một phát tuyên bố mình sẽ rời trường như thế được.”

“Đừng lo, Kazunari à. Cái tên Yukito đó vui tính lắm.”

"Miho thích Kokonoe-chan quá nhỉ, có chuyện gì xảy ra sao?”

“Có vài chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi.”

“Eh, hai cậu biết nhau à?”

“Không, tớ không nghĩ cậu ta nhớ tớ đâu, và đây cũng là lần đầu tiên tớ nói chuyện trực tiếp với cậu ta luôn. Nhưng tớ biết cậu ta là một con người tuyệt vời.”

“Miho-kun là một vận động viên toàn diện mà nhỉ? Nếu Miho-kun đã nói như thế, vậy có nghĩa Kokonoe cũng là vận động viên sao?”

Nhiều người bạn học của Kouki Miho biết cậu là một vận động viên toàn diện. Ngay kể từ sau khi nhập học, các senpai đã đến tận lớp của cậu để mời cậu tham gia câu lạc bộ của họ rồi.

Mặc dù chưa diễn ra buổi học thể dục lần nào, nhưng vẫn có một số người cảm nhận được điều đó.

“――Có lẽ nào, Miho, cậu chơi bóng rổ hồi sơ trung à?”

Đột nhiên có một giọng từ hướng khác cắt ngang sang.

Chủ nhân của giọng nói đó là Kamishiro Shiori.

Cô gái để cột tóc đuôi ngựa, cao khoảng hơn 170cm, rất cao đối với một cô gái. Ngay cả trong bộ đồng phục của mình, bộ ngực khủng cũng làm cho sự hiện diện của cô nổi bật hơn.

“Are, cậu biết tớ à?”

“Ý mình không phải thế, mình nghĩ cậu biết về Yuki.”

“À, đúng rồi. Kamishiro là một người chơi bóng rổ mà nhỉ?”

“Un, mình học cùng sơ trung với Yuki. Mình cũng từng là một người chơi bóng rổ nữ…”

“Ể, ra vậy. Vậy cậu có biết vì sao Yukito lại không tới vào lần đó không?”

“――Xin lỗi, mình không nói được.”

“…Hiểu rồi.”

Sakurai và những người khác thích thú quan sát cả hai trò chuyện với chút ẩn ý gì đó.

“Kamishiro-san, cậu có thân với Kokonoe-kun không?”

“…Là ngược lại. Bởi Yuki-kun ghét mình.”

“Gì cơ gì cơ? Ý cậu là sao vậy Kamishiro-chan?”

Bầu không khí hoạt bát cô thường bộc lộ ra biến mất dần khi cô nói cùng vẻ mặt ủ rũ.

Đối với mỗi con người trong số họ, những người đã từng trò chuyện với Kamishiro Shiori, đây là một cảnh tượng hết sức kỳ lạ.

“Mình chắc chắn chuyện Yuki không xuất hiện ngày hôm nay là do lỗi của mình――”

“Không, không phải thế. Yukito không tới là bởi vì tôi――”

Chất giọng sắc bén như xé rách bầu không khí.

“Hử?”

“Eh?”

Người xen vào đột nhiên xuất hiện, kèm theo những lời nói giống chính xác với Shiori là Suzurikawa Hinagi.

Ở trong lớp, cô ấy là người đã nhanh chóng khẳng định bản thân là một trong hai đỉnh cao của lớp sánh ngang Shiori.

Vì lý do gì đó, cô ấy cũng phủ lên một lớp u ám bao trùm tâm trạng vừa mới bình thường của mình.

“Cả hai cậu đều biết Kokonoe-kun ư?”

“Cái gì cơ, nói với tớ trước đi. Cậu ta là người như thế nào?”

Hai người nhìn nhau, như thể họ không nghe thấy câu hỏi của Takahashi.

“Tớ xin lỗi, Kamishiro-san. Tôi không hiểu lắm. Cậu nói lỗi của cậu là sao cơ?”

“Cậu có quan hệ như thế nào với Yuki vậy?”

Bầu không khí của buổi tiệc dữ dội tới mức khó có thể tin được đây chỉ là một cuộc tụ họp xã giao.

(Này, này!! Chuyện gì đang xảy ra thế này!?)

(Biết sao được! Hai người kia và Kokonoe có vẻ quen biết nhau thì phải, nhưng có lý do gì sao?)

Những lời xì xào lén lút cứ nhảy chỗ nọ sang chỗ kia, nhưng dường như hai người không mấy bận tâm đến điều đó.

“Yukito à, cậu đã làm cái quái gì vậy…”

Miho tự cười thầm, còn buổi tụ họp xã giao thì ngày càng trở nên khó xử.

~

Yukito Kokonoe là một thành viên của đội bóng rổ ở sơ trung. Cả nam và nữ đôi khi đều sử dụng chung phòng tập cho các hoạt động của câu lạc bộ, và họ cũng giao lưu với các thành viên khác trong cùng câu lạc bộ của mình. Tuy nhiên, tôi không quen biết tất cả họ.

Lúc tôi còn là năm nhất, tôi chẳng biết chút gì về người con trai tên là Kokonoe Yukito.

Tôi, Kamishiro Shiori, dần bắt đầu quan tâm đến cậu ấy vào mùa hè năm thứ hai.

Tôi không biết cậu ấy đã trải qua những gì. Tôi thậm chí còn không biết cậu ấy đã như vậy được bao lâu.

Tuy nhiên, khoảng thời gian đó cậu ấy bắt đầu nhanh chóng cải thiện kỹ năng chơi bóng của bản thân. Không phải là tài năng hay thứ gì đó giống vậy. Hãy dẹp những từ ngữ phủ nhận công sức cậu ấy bỏ ra đó đi.

Cậu ấy trở nên giỏi hơn là bởi cậu ấy luyện tập nhiều hơn bất cứ ai khác. Đó là tất cả để đạt được thành tựu đó.

Kokonoe Yukito bắt đầu say mê bóng rổ. Cậu ấy đánh quả bóng như thể cậu ấy đang giũ bỏ đi một thứ gì đó. Cậu ấy ở lại sau giờ học, tập luyện mọi lúc ở một mình.

Đôi khi cậu ấy là người duy nhất tập luyện suốt kỳ nghỉ hè. Không chỉ ở mỗi trong trường. Tôi cũng đã thấy cậu ấy luyện tập ở sân vận động ngoài trời trong công viên.

Tôi là cô gái cao nhất trong số những thành viên và là Tiền phong chính. [note50777]

Thời điểm đó, tôi không mấy mặn mà với các hoạt động câu lạc bộ. Đội của tôi không đủ mạnh để hướng đến những thứ hạng cao nhất của giải đấu. Nhà trường chưa bao giờ nỗ lực đầu tư nhiều cho các đội hình thể thao của trường, và các thành viên trong đội, cả nam lẫn nữ, đều thích các hoạt động câu lạc bộ ở mức độ vừa phải.

Nhưng cậu ấy thì khác. Cậu ấy là người duy nhất giữ lấy quả bóng, liên tục ném chúng vào rổ, như thể bị ma nhập.

Như thể bị điều gì đó thúc đẩy, như thể đang cố gắng quên đi một điều gì đó.

Có lẽ bị mê hoặc bởi sự xuất hiện ấy, các hoạt động của câu lạc bộ nam sớm bắt đầu có thêm sự nhiệt tình cùng nghiêm túc chưa từng có tiền lệ. Cậu ấy trở thành một Hậu vệ dẫn bóng hạng nhất. Cảm giác mong đợi với cậu ấy ở trong đội, họ có thể nhắm đến mục tiêu cao hơn trong các giải đấu đã thay đổi câu lạc bộ bóng rổ từ một thời điểm nào đó. [note44362]

――Tuyệt vời, tôi nghĩ vậy.

Một lời khen ngợi chân thành. Một người tuyệt vời có thể ảnh hưởng đến ai đó chỉ bẳng thái độ của bản thân.

Không giống tôi, một đứa nửa vời. Tôi ghen tị với cậu ấy, tôi bị cậu ấy làm cho lóa mắt, tôi muốn ngắm nhìn bóng lưng của cậu ấy mãi mãi, nhưng đồng thời tôi cũng lo lắng về sự nguy hiểm của việc không chăm sóc bản thân của cậu ấy, tôi không thể rời mắt khỏi cậu ấy được, và rồi từ lúc nào không hay, tôi đã bắt đầu nói chuyện với cậu ấy.

Sau một thời gian, chúng tôi dần trở nên thân thiết tới mức tôi cậu ấy là Yuki, và cuộc trò chuyện của chúng tôi cứ ngày càng gia tăng.

Chúng tôi cũng có thể tình cờ nói chuyện với nhau bên ngoài các hoạt động câu lạc bộ.

Khoảng thời gian đó rất dễ chịu đối với tôi, tôi chưa bao giờ có một người bạn khác giới như vậy. Cậu ấy rất tốt bụng và rộng lượng, có quan điểm về cuộc sống trưởng thành đến mức khó tin cậu ấy lại là bạn cùng lớp của tôi.

Chỉ nói chuyện cùng cậu ấy thôi tôi cũng cảm thấy an toàn.

Tôi lúc này đây có thể cảm nhận được rõ điều đó. Tôi đã bị thu hút bởi cậu vào thời điểm ấy.

Nhưng khi ấy, tôi vẫn chưa đủ trưởng thành để thừa nhận những tình cảm của mình.

Lần đầu tiên không thể phân biệt được cảm xúc của bản thân, tôi đến gặp cậu ấy và nói với cậu mình cảm thấy thế nào.

Và tôi làm vậy là do tôi quay lưng lại với những cảm xúc ấy.

Nhìn lại, tất cả chỉ là một sai lầm. Lẽ ra ngay từ đầu tôi đã không bao giờ nên nên tiếp cận cậu ấy.

Đáng lẽ ra tôi phải mãn nguyện khi được ngắm nhìn bóng lưng cậu ấy từng đằng xa.

Tới cuối cùng, tôi đã phản bội lại cậu ấy theo cách tồi tệ nhất, làm tổn thương cậu ấy, lấy đi tất cả mọi thứ của cậu ấy――.

~

“Tôi là bạn thuở nhỏ của Yukito.”

Trong sự im lặng không phù hợp với dịp này, Suzurikawa Hinagi lên tiếng.

“Có thể nào Yuki thay đổi là bởi vì Suzurikawa-san không?”

“Đúng vậy. Thế cậu là sao? Cậu đã làm gì với Yukito?

Nói đi!”

“M-mình――”

“Stop, stop!”

Sakurai, người không thể chịu đựng được cảnh hai người cãi nhau nghiêm túc, đã can thiệp.

“Hôm nay là buổi tụ tập xã giao cơ mà! Đúng chưa? Hai người hòa thuận với nhau đi, có được không?”

“Ha~. Tôi đi đây.”

“Mình xin lỗi vì đã làm cho không khí trở nên tệ đi, Sakurai-san. Để mình sang căn phòng bên kia được không?”

Không khí căn phòng trở nên khó chịu khi cả hai rời đi.

“Mình phải làm gì với cái bầu không khí này đây?”

“Nào, Kazunari. Hát cái gì đó đi.”

“Eh, cậu đổ hết lên đầu tớ đấy à!?”

“Tớ sẽ hỏi chi tiết Kokonoe-chan vào lần tới.”

“Cái không khí thế này thì không thể tốt lên nổi nữa đâu…”

Những người bạn cùng lớp không còn tâm trạng để thưởng thức karaoke và hoàn toàn bị phân tâm bởi cuộc tam bành giữa hai người con gái xinh đẹp.

Truyện Chữ Hay