[Misaki Himiyama POV]
Câu hỏi duy nhất nảy ra trong đầu tôi sau khi nghe những câu từ đó là.
Tại sao anh lại nói vậy?
Tôi lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của vị hôn phu cũ.
Bắt đầu lại. Anh có ý gì cơ? Mối quan hệ giữa hai chúng ta? Sau tất cả mọi chuyện sao? Chúng ta đã đặt chân lên những con đường khác nhau, và rồi chúng ta cứ thế hàn gắn lại chỉ sau vài phút như vậy à. Chúng ta có thể làm cái quái gì cơ chứ? Tôi không còn đủ trẻ để chỉ còn biết gật đầu lia lịa trước những lời như vậy.
Dù có yêu nhau đi nữa, nhưng đôi lúc ta lại chẳng thể tìm thấy thứ gì từ thứ cảm xúc ấy. Nếu chúng ta kết hôn, đó không chỉ là chuyện riêng của cả hai. Là một gia đình, mỗi người đều cần phải kiểm tra những tiêu chuẩn của bản thân. Đó là lẽ tự nhiên. Và bản thân tôi đã không đủ tiêu chuẩn.
“Tôi không bao giờ nghĩ anh lại nói vậy lúc này đấy...” (Misaki)
“Anh xin lỗi, nhưng anh nghiêm túc mà! Nếu giờ em không có người mới, vậy thì xin em hãy nghĩ tới điều đó.” (Mikiya)
Nghe thật rỗng tuếch làm sao. Mặc cho những lời nó đầy thành tâm của anh ta, một thứ cảm giác khó chịu cứ đeo bám lấy tôi, che lấp đi niềm vui và hạnh phúc. Có vẻ anh ta không nói dối. Nếu anh ta đã ly hôn cùng mỗi quan hệ đã ổn định, anh ta có thể tự do ở bên bất kì ai anh ta muốn.
Có lẽ nào anh ta đã chọn tôi làm người bạn đời mới cho anh ta?
Tại sao--?
Bởi tình yêu sao?
Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà!
Đó chính là lý do vì sao tôi không tin tưởng anh ta.
“Tại sao chứ?” (Misaki)
Những từ ngữ xuất hiện trong đầu tôi cứ tự nhiên trào ra khỏi miệng.
“Bởi anh yêu em. Anh không thể ngừng nhớ về em được nữa, Misaki” (Mikiya)
“Vậy thì tại sao chứ!” (Misaki)
Tôi đã định lớn tiếng, nhưng tôi đã kìm lại được đúng lúc.
Tôi đã sắp xếp lại các cảm xúc của mình. Vậy mà lòng tôi lại bấn loạn. Tôi cứ nghĩ rằng tôi đã thuyết phục được chính mình. Tôi ngỡ rằng tôi đã chấp nhận nó. Một tương lai tôi đã từ bỏ. Tôi chắc chắn lý do tôi nghĩ như vậy là do gần đây tôi gặp lại cậu bé ấy.
“Tại sao anh lại không chiến đấu vì tôi, Mikiya-san?” (Misaki)
“Là tại...” (Mikiya)
“Lúc đó anh không hề bảo vệ tôi.” (Misaki)
“Anh biết chứ. Anh có vấn đề của riêng anh.” (Mikiya)
Anh ta là người thừa kế nhà trọ. Là chủ tịch tiếp theo của công ti, có rất nhiều thứ mà anh ta không thể vất bỏ.
Vậy nên tôi không thể giúp anh ta. Tôi đã bị thuyết phục về điều đó. Tôi phải như vậy. Đó ngay từ đầu đã là lỗi của tôi. Tôi không thể đổ lỗi cho anh ta được. Chia tay đi. Lúc ấy, tôi không còn cách nào khác ngoài đành gật đầu nghe lời anh ta. Tôi đã quá ngây thơ lựa chọn một con đường như vậy.
Tôi không thể nào đem chúng ra so sánh được. Nhưng tôi vẫn nghĩ.
Một cậu bé đã đơn độc chiến đấu, chống lại mọi thứ. Người cậu ấy chi chít những vết sẹo, nhưng vẫn kiên cường vượt qua chúng.
Đối với bình thường, bản thân tôi không thể nào làm được như vậy. Có một điều gì đó quan trọng với tôi, một điều gì đó tôi không thể thoát khỏi và đang ngày càng trói buộc tôi. Mọi người luôn có một nỗi sợ về một thứ gì đó. Vậy thì, anh không có nó sao?
Nhưng đã có một cậu bé như thế, dù cho anh không thể chiến đấu một mình, có lẽ, cùng nhau, chúng ta đã có thể vượt qua mọi chuyện. Nhưng chúng tôi lại chọn cách ly. Chúng tôi tin rằng điều đó là tốt nhất. Chúng tôi không chiến đấu, chúng tôi thuận theo môi trường xung quanh.
“Không, em lầm rồi! Lần này sẽ ổn thôi. Ngay cả mẹ anh cũng nghĩ rằng em đang-!” (Mikiya)
Mẹ anh nghĩ cái gì cơ?
Không thể nào. Trực giác mách bảo tôi chuyện này không hề tự nhiên.
Tôi không được mẹ anh ta chấp thuận. Bà ấy phản đối cuộc hôn nhân của chúng tôi và tôi không thể gạt bỏ đi lý do của bà ấy. Tôi đã không được ông trời ban phước có được một đứa trẻ. Đó là vết rạn nứt chết người nhất. Tôi không thể làm gì được cả. Vậy nên những gì anh ta nói mới kì lạ. Dẫu sao, ngay sau khi anh ly hôn với cô ta, anh có thể đi tìm người khác cơ mà. Tôi không nghĩ mẹ anh sẽ quan tâm tới tôi nếu tôi không thể có con đâu.
Vậy thì, tại sao?
Suy nghĩ của tôi lại trở về câu hỏi đó.
Mà nghĩ về nó, “Lữ quán Umibara” đã và đang tăng lợi nhuận của mình bằng cách chuyển sang nhu cầu trong nước. Số lượng du khách nước ngoài tới Nhật Bản đã vượt qua con số 30 triệu, các điểm du lịch tràn ngập người nước ngoài. Con số dự kiến sẽ tăng lên trong tương lai, và cục du lịch đã thông báo rằng con số sẽ vượt quá 40 triệu.
Tuy nhiên, thế giới có thể thay đổi trong chốc lát. Ngày nay, giao thông nước ngoài đã bị hạn chế và các quy định xuất nhập cảnh được áp dụng nghiêm ngặt. Tôi thắc mắc liệu Lữ quán Umibara có thể tồn trại trong hoàn cảnh như vậy không.
“Việc kinh doanh của quán trọ có tốt không?” (Misaki)
Ngoài ra, người ta nói rằng một khi Lữ quán chuyển hướng tập trung vào thị trường nội địa, người Nhật sẽ bắt đầu rời đi. Việc các nhà trọ tách biệt nhau do khác biệt văn hóa là điều hoàn toàn tự nhiên, nhưng càng tập trung vào du lịch nội trú thì họ càng gánh chịu nhiều thiệt hại chứ không phải là lợi ích.
“A-à ừ. Có chút khó khăn. Bọn anh đã thực hiện nhiều biện pháp khác nhau. Bọn anh đã từng yêu cầu ngân hàng cho vay....” (Mikiya)
Vậy mà anh ta đã đi xa tới mức này để cố gắng quanh lại với tôi sao?
Sự không tự nhiên lại tăng cao. Và rồi tôi cảm nhận được sự khó chịu.
“Tôi đã nhận ra sự kì lạ này rồi. Mẹ anh bảo anh tới đây à?” (Misaki)
“-! Không, em sai rồi. Không phải vậy đâu!” (Mikiya)
“Anh đang cố lợi dụng tôi sao?” (Misaki)
Tôi biết rất rõ giá trị của quyền lực. Tính theo lẽ đó, tôi là một con người đã được ưu ái từ lâu. Có rất nhiều người tiếp cận tôi với những mưu đồ bên mình. Có lẽ đó là nguyên do. Ở một góc độ nào đó, tôi trở nên nhạy cảm với những thứ như vậy.
“Đáng xấu hổ làm sao, anh chưa bao giờ trông như lúc này cả.” (Misaki)
“Đó không phải là nói dối, anh vẫn thích em mà! Anh chỉ cần một chút giúp đỡ thôi.” (Mikiya)
“Anh không hề muốn tôi chút nào, đúng không?” (Misaki)
“Em hiểu nhầm rồi! Misaki, anh thật lòng-“ (Mikiya)
Đính đong!
Như thể để cắt ngang lời nói anh ta, tiếng chuông cửa vang lên.
-
“Xin lỗi nhé. Cô đang dở vài chuyện.” (Misaki)
“Cháu thấy cô đang có khách hả. Vậy chúng ta đổi ngày chứ?” (Yuki)
“Không. Ổn rồi, cô xong chuyện rồi.” (Misaki)
Himiyama-san chào đón tôi với một nụ cười đượm buồn. Có giày nam ở trước cửa. Tôi biết có một vị khách tới thăm nhà, nhưng không biết đó có phải là người quen có cô ấy không nhỉ? Hay là mấy tên đi rủ rê tôn giáo với mấy nhân viên bán bảo hiểm nhân thọ nhỉ? Nhân tiện thì, có một tên đàn ông trông đáng ngờ quanh quẩn trước tòa nhà chung cư này vài ngày trước, và Himiyama-san đang sống một mình. Cẩn thận vấn là trên hết.
“Cậu là?...” (Mikiya)
Tôi bước vào và thấy một người đàn ông đang ngồi trong phòng khách. Ông ta có vẻ đang có một tâm trạng nghiêm túc. Có vẻ giờ mình tới không đúng lúc lắm. Cũng có cảm giác căng thẳng giữa ông ta và Himiyama-san.
Eh, tình thế này là gì đây?
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi đưa ra câu trả lời ít đáng ngờ nhất mà tôi có thể nghĩ ra.
“Tôi là một thợ điện ở nơi này.” (Yuki)
“Thợ điện?” (Mikiya)
“Tôi tới đây để cài đặt PC.” (Yuki)
“Tại sao cháu lại thay đổi cách nói chuyện vậy, Yukito-kun?” (Misaki)
“Cháu nghĩ mình trông giống như thợ điện địa phương lắm chứ.” (Yuki)
“Không giống lắm đâu.” (Misaki)
“Oh, cháu hiểu rồi. Cháu sẽ dừng lại.” (Yuki)
Người đàn ông đó dường như bị thuyết phục bởi lời nói của tôi, bất kể trông tôi có giống một thợ điện hay không.
“Vậy ra cháu là cậu bé mà Misaki nhắc tới.” (Mikiya)
“Cháu là chàng trai của công ti điện lực. Xin lỗi vì đã chen ngang. Cháu luôn sẵn sàng bất cứ khi nào chú cần.” (Yuki)
“Không sao đâu, Yukito-kun. Cô muốn sử dụng nó càng sớm càng tốt. Mikiya-san, anh có thể về nhà được chưa?” (Misaki)
“À ừ. Nhưng mà Misaki này. Anh nghiêm túc mà. Anh nghiêm túc với—“ (Mikiya)
“Mikiya-san, thế là đủ rồi!” (Misaki)
Như để tăng thêm sự cứng rắn, Himiyama-san cao giọng.
Người đàn ông có lẽ đã ngạc nhiên trước lời nói của cô, đứng dậy và đi ra cửa.
“Anh sẽ quay trở lại, Misaki.” (Mikiya)
“Mikiya-san, anh biết tôi đang nói gì mà. Chúng ta xong chuyện rồi.” (Misaki)
Hai người đang thảo luận điều gì đó ở trước cửa.
Không mối làm gián đoạn họ, tôi liếc mắt lung tung và rồi nhìn thấy những chiếc cốc trên bàn. Một cặp cốc từ một bộ hai chiếc trông quen thuộc và điều đó chỉ có thể có nghĩa là.
Haha, mình biết rồi. Đây là cảnh tượng của một vụ ngoại tình hả?
Cháu biết cô đang làm gì đấy! Này, tại sao cháu lại làm phiền cô như thế chứ? Tôi hi vọng tôi sẽ không bị xóa sổ dưới tư cách là nhân chứng. Tôi không muốn tham gia một bộ phim drama giữa ban ngày một tẹo nào. Giờ tôi về nhà được chưa?
Himiyama-san quay lại, nhưng khi nhận thấy ánh nhìn của tôi, cô ấy bắt đầu hoảng sợ.
“Cháu hiểu lầm rồi. Cô không chuẩn bị cái này cho Mikiya-san-“ (Misaki)
“Không sao đâu ạ. Cô không cần phải nói với cháu, cháu biết mà.” (Yuki)
“Cháu dường như không hiểu chút nào, vậy nên cô sẽ nói cho cháu sự thật. Chuyện Mikiya-san đến đây hôm nay chỉ là ngẫu nhiên, và những gì cháu thấy ở đây là cô đã chuẩn bị cho cháu.” (Misaki)
“Cháu là một người rất nhạy bén, vậy nên cô không cần lo đâu ạ.” (Yuki)
“Thế không có gọi là nhạy bén đâu. Cháu có hiểu không đấy?” (Misaki)
Tôi hiểu cảm giác tội lỗi. Nhưng tôi không nghĩ ngoại tình là tốt... Với suy nghĩ này, tôi bắt đầu xé nhỏ túi đóng gói và bắt đầu công việc của mình.
BTO là viết tắt cho Build To Order, nằm giữa các sản phẩm thương mại và sản phẩm tự làm. Tất cả những gì ta làm là tủy chỉnh các linh kiện theo nhu cầu của mình và không cần phải lắp ráp chúng. Vậy nên, trong khoảng một giờ, ta không chỉ có thể thiết lập máy tính mà còn có thể cài đặt các thiết bị ngoại vi như máy in. Nhân tiện thì nó là một cái máy quét tích hợp. Himiyama-san có vẻ là kiểu người không ngại đầu tư ngay từ ban đầu.
“Cháu nghĩ là giờ cháu xong rồi. Cô có chắc là cô có thể sử dụng được nó không?” (Yuki)
“Cảm ơn cháu. Cô sử dụng máy tính nhiều rồi, nên cô ổn thôi.” (Misaki)
Himiyama-san pha cho tôi một cốc cà phê. Cốc cà phê đầy sữa và đường, đúng kiểu tôi thích. Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài, và như thường lệ, cô ấy ngồi ngay bên cạnh tôi. Tôi không thể thoát được...
“Nói là thế, nhưng trông cô khá nghiêm túc rồi đấy ạ.” (Yuki)
“Cô cũng bắt đầu nghĩ rằng bản thân nên cố gắng nhiều hơn nữa.” (Misaki)
“Vậy sao ạ?” (Yuki)
“Ừ.” (Misaki)
Tôi không hỏi quá nhiều. Tôi chắc rằng mọi người đều có một hoặc hai điều không muốn kể ra. Tôi nhớ rằng cô ấy sẽ bắt đầu làm giảng viên tại một trường luyện thi. Tôi chắc chắn Himiyama-san sẽ là một giáo viên tốt, được học sinh yêu quý.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy mình cần phải nói điều gì đó, vậy nên tôi quyết định.
“Cháu xin lỗi khi phải nói với cô điều này, nhưng cháu nghĩ cô nên dừng việc ngoại tình lại.” (Yuki)
“Có vẻ như cháu chưa hiểu cô chút nào nhỉ, Yukito-kun. Ufufufu” (Misaki)
Cái “Ufufufu” của cô rất đáng sợ đấy.
Nhưng nếu tôi không làm vậy, thì cuối cùng cô ấy sẽ là người bị tổn thương. Tôi nợ Himiyama-san một món nợ ân tình vì sự giúp đỡ của cô ấy trong quá khứ, vậy nên dù cho cô ấy có ghét tôi từ lúc này đây, tôi cũng phải nói ra.
“Ngoại tình không làm cô hạnh phúc đâu.” (Yuki)
“Cô nói rồi đấy, đó không phải là ngoại tình...” (Misaki)
“Himiyama-san!” (Yuki)
Tôi quay lại bên cô ấy, nuốt một ngụm nước bọt và nắm lấy vai Himiyama-san. Cô ấy trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng tôi không thể không quan tâm.
“Cháu không muốn cô buồn chút nào, Himiyama-san!” (Yuki)
“Ư-ừ. Um. Nhưng mà đó không phải là ngoại tình đâu.” (Misaki)
“Cháu chắn chắn cô sẽ tìm được ai đó tốt hơn.” (Yuki)
“Có chuyện gì sao? Yukito-kun, hôm nay cháu bạo hơn mọi khi đấy.” (Misaki)
“Cháu lo lắng cho cô mà!” (Yuki)
“C-cô hiểu rồi. Cô hiểu rồi. Cô sẽ xử lý việc với Mikiya-san. Cảm ơn cháu nhé...” (Misaki)
Tôi tự hỏi liệu mình có thể cứu được cô Himiyama khỏi cái thế giới drama giữa ban ngày này được không. Ngoại tình hay không chung thủy đều không tốt. Sẽ không có ai hạnh phúc cả. Tôi biết điều đó. Nếu ta tiếp tục một mối quan hệ như vậy, rồi tới cuối cùng vết thương cũng chỉ rách toác ra lớn hơn mà thôi. Nó sẽ không thể thay đổi được. Đó là lý do vì sao tôi phải dừng mọi thứ lại dù cho điều đó gây nên tổn thương lúc này.
Tôi nhìn thằng vào mắt Himiyama-san, nhưng bằng cách nào đó tôi có thể nhận ra được rằng má cô ấy hơi ửng đỏ lên.
“Không ngờ cháu lại quan tâm tới cô thế đấy, Yukito-kun. Cô thích sự huênh hoang đó của cháu.” (Misaki) [note39973]
Từ từ, tay của Himiyama-san vòng qua lưng tôi.
Huh, tôi đã làm gì sai sao?
-
[Misaki Himiyama]
Mặt tôi nóng bừng như lửa đốt. Tim tôi vẫn đập nhanh không ngừng.
Cậu bé đã rời đi, nhưng tôi không cảm thấy muốn làm gì cả, tôi ngã người xuống ghế sofa.
Tôi nghiềm ngẫm những từ ngữ trong đầu. Em ấy nói “Cháu không muốn cô buồn chút nào”. Tôi đã từ bỏ rất nhiều. Tôi đã từ bỏ ước mơ của mình, vì tình yêu. Tôi chưa bao giờ đạt được bất cứ điều gì. Tôi không có sự lựa chọn. Tôi không xứng đáng với thứ tình cảm ấy. Nó đã trở thành một chuẩn mực, và tôi đã sống tới thời điểm này trong sự thờ ơ và lười biếng này.
Liệu có ổn không nếu tôi mưu cầu hạnh phúc và mong muốn một thứ gì đó...
Chưa từng có ai nói với tôi điều đó. Em ấy là người duy nhất.
Vậy thì nó như minh chứng cho tình cảm không thể nào sai lệch.
Tôi nghĩ mọi thứ đã quá muộn. Không, không phải vậy. Không bao giờ là quá muộn cả.
Tôi sợ. Kể từ ngày hôm ấy, tôi đã rất sợ dưới tư cách là một nhà giáo. Cách họ nhìn tôi như muốn nói rằng họ sẽ không cho phép tôi đứng ở đó. Chân tôi run rẩy, giọng nói khàn khàn và đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Không thể nào có chuyện tôi có thể trở thành một giáo viên trong tình trạng đó.
Tôi đứng dậy và lấy trong tủ ra một chiếc hộp nhỏ.
Trong đó có bức thư tôi đã không thể gửi gắm được cho em ấy.
“Em có thể cho cô thêm một cơ hội nữa chứ?” (Misaki)
Tôi sẽ mở nó ra. Tôi đã đạt tới giới hạn của mình. Tôi không thể chịu đựng được ý nghĩ phải giấu em ấy nữa. Dù cho em ấy có nói gì, tôi sẽ chấp nhận và tiếp tục bước tiếp. Hãy thoát khỏi quá khứ, vượt qua nó và tìm lấy hạnh phúc. Nếu tôi không bắt đầu hành động, thì sẽ không có gì xảy ra cả.
Thời gian của tôi, thứ đã từng dừng lại, đã bắt đầu chảy trôi.
____________________
Aura cưa gái siêu cấp vjppzo