Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

misaki himiyama p.2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Misaki Himiyama POV]

-Tan chảy.

Cuộc sống thường nhật cứ như bị đóng băng tại chỗ.

Những ngày tôi nghĩ sẽ không bao giờ thay đổi.

Tôi đã từ bỏ. Những ước mơ của tôi đã không thành hiện thực, những mong muốn của tôi đã tan biến thành những thứ viển vông.

Thời gian của tôi có lẽ đã dừng lại, lạnh lẽo và vô vị.

Cảm xúc của tôi dần rò rỉ, tôi cảm thấy bản thân mình ít cười và cũng ít buồn hơn. Tôi mất đi tầm nhìn về tương lai, sống không mục đích trong một thời gian dài.

Và rồi. Chỉ một cuộc gặp gỡ.

Không, một nút “Khởi động lại”.

Hơi nóng từ từ làm tôi tan chảy, và những ngày dậm chân tại chỗ đó đang bắt đầu tăng tốc.

Sự thay đổi khí hậu nhanh chóng kéo tới Kỷ Băng Hà.

Sự kiện Dansgaard-Osger.

Một làn sóng thay đổi dữ dội ập vào tôi.

Người ta nói rằng chính khí Cacbonic bị kẹt lại trong đại dương đã kết thúc Kỷ Băng hà. Và chính các dòng hải lưu đã gây ra điều đó.

Cuộc hội ngộ giữa tôi và em ấy có đem lại sự thay đổi đó trong tôi không?

Nếu vậy, thì cái nhiệt này hẳn là thứ gì đó đã ngủ yên từ trong tôi. Một cái gì đó tôi đã khóa lại.

Tôi cứ nghĩ tôi đã bỏ cuộc, tôi đã vứt bỏ nó.

Nhưng tôi đã lầm. Tôi vẫn còn giữ lấy chúng.

Giống như khí CO2 bị mắc kẹt trong đại dương, tôi vẫn còn cái nhiệt đó trong bản thân. Nó âm ỉ. Tôi đợi chờ trong thâm tâm, cứ tiếp tục đợi chờ, ngày băng tan.

Tảng băng dày đang dần tan chảy.

Kỉ Băng hà đang dần kết thúc.

Tôi tự hỏi liệu mình có thể theo đuổi ước mơ và nguyện vọng của bản thân thêm một lần nữa hay không.

Thời khắc tan chảy.

Tôi, cứ ngỡ như bản thân đã dừng lại.

-Âm thanh rỉ sét của tiếng đồng hồ bắt đầu chuyển động.

-

[Misaki Himiyama POV]

“Lâu ngày không gặp….em thế nào rồi, Misaki?” (Mikiya)

“Ừ, tôi ổn. Trông Mikiya-san có vẻ hơi mệt mỏi đấy.” (Himiyama)

Ấn tượng của tôi cứ thế nảy sinh ngay khi tôi gặp anh ta.

Điều đầu tiên tôi thốt ra không phải là niềm vui được gặp lại anh ta mà là lo lắng về sức khỏe của anh. Có là đó là cách chúng ta già đi. Mọi thứ đều khác so với những ngày chúng ta đang sống hết mình.

Tôi chào đón anh ta trước cửa vào.

Tôi đã nghĩ tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa. Tôi không thể quen được có một người như vậy trước mặt mình.

Vị hôn phu cũ của tôi, Mikiya Umibara, người bấy lâu nay tôi không gặp, trông có vẻ hơi xuống sức, có lẽ vì anh ta đang bận rộn với công việc của mình. Tôi đã nghĩ rằng khuôn mặt anh ta phải có nhiều năng lượng hơn những gì tôi nhớ, nhưng tôi sẽ chấp nhận rằng anh ta hẳn đã trải qua rất nhiều điều. Tôi không có ý định hỏi anh ta từng câu hỏi một, nhưng bây giờ khi chúng tôi đã gặp lại nhau, những kỉ niệm về những ngày tôi ở bên anh ta lại ùa về.

Anh ta hiện là chủ đương nhiệm của Lữ quán Umibara.

Mặc dù là con trai của chủ nhân ngôi nhà, nhưng anh ta đã kết hôn, và người bạn đời của anh ta mới là người sở hữu chúng. Tôi không biết nhiều về anh ta kể từ lúc chúng tôi chia tay, nhưng tôi đoán mẹ của anh ta là chủ nhà.

Không biết liệu mình có thể được gọi như vậy không….

Đó là một khả năng có thể đã xảy ra trong quá khứ, nhưng nó lại là một tương lai không thể trở thành hiện thực. Dù cho bằng cách nào đi nữa, mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi. Tôi đã cắt đứt mối quan hệ giữa tôi mà anh ta.

“Tôi đã nghĩ rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa.” (Himiyama)

“Khắc nghiệt thật đấy.” (Mikiya)

Anh ta khúc khích.

Đã lâu không gặp. Vẫn còn một vài cảm xúc âm ỉ tiếc nuối, trong khi những cảm xúc khác đã được sắp xếp, tách biệt gọn gàng. Cảm xúc mà tôi dành cho anh ta giờ đã phẳng lặng, dù cho đó có là tốt hay xấu.

Vậy nên tôi đã có thể chọn gặp anh ta như thế này.

“Nhưng tôi ngạc nhiên đấy. Bỗng dưng có chuyện gì xảy ra với anh vậy?” (Himiyama)

“Anh chỉ muốn gặp em mà thôi.” ( Mikiya)

Nghe những lời bất khả thi ấy, tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.

Câu trả lời thật mơ hồ, không đúng cũng chẳng sai.

“Anh đã có bao giờ chịu nghĩ tới cảm xúc của tôi sao?” (Himiyama)

“Anh có! Nhưng anh vẫn muốn gặp em. Vậy nên anh ở đây.” (Mikiya)

Chỉ mới cách đây không lâu, tôi, Misaki Himiyama, đã nhận được một cuộc gọi từ hôn phu cũ, Mikiya Kaihara.

Vài ngày trước, anh ta gọi cho tôi.

Chẳng có gì phải giấu diếm về chuyện tôi rất ngạc nhiên khi có được tin tức từ người tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ còn gặp lại.

Anh muốn gặp em và nói chuyện với em. Đó là những gì anh ta nói.

Trước đó tôi chưa bao giờ có cái ý định gặp lại anh ta.

Giận dữ, buồn bã và những kỉ niệm hạnh phúc đã tạo thành một quá khứ mang tông màu đỏ. Giờ đây tôi thắc mắc tại sao anh ta lại muốn gặp tôi sau khi đã bỏ rơi tôi như vậy. Đó là tất cả những gì tôi tò mò.

Tôi do dự một chút, nhưng vẫn quyết định gặp anh ta.

Chỉ mới vài phút trước, tôi nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ anh ta. “Anh đang ở gần đây, chúng ta có thể gặp nhau được không?” Một cuộc gọi đột ngột.

Thông thường thì tôi muốn gặp anh ta ở bên ngoài, nhưng tôi đã có kế hoạch nên tôi không thể ra ngoài được, vậy nên tôi quyết định gặp anh ta ở nhà tôi.

“Anh đang bị cái quái gì vậy? Tôi có kế hoạch ngày hôm nay. Tôi không có nhiều thời gian rảnh đâu.” (Himiyama)

“Anh hiểu rồi. Xin lỗi. Anh thực sự rất bận và anh đã cố gắng liên lạc với em, nhưng dường như anh không thể tìm thấy thời gian. Anh chỉ đang ở trong một khu vực lân cận, nên anh nghĩ anh có thể ra ngoài và gặp em một chút.” (Mikiya)

Một nụ cười chua chát, anh ta nhấp một ngụm cả phê. Cà phê được pha đặc hơn một chút để phù hợp với khẩu vị của anh ta. Tôi nhớ rằng hồi đó chúng tôi thường pha cà phê như thế này. Một nỗi nhớ khôn nguôi.

Anh ta không có câu trả lời, nhưng tôi đã từ bỏ việc cố gắng chỉ ra điều đó và điều chỉnh lại cuộc trò chuyện.

“Mẹ của anh có khỏe không?” (Himiyama)

“À, có. Bà ấy vẫn còn khỏe. Mặc dù giờ bà ấy đang là chủ trọ, nhưng bà ấy vẫn rất chăm chỉ.”(Mikiya)

“Bà ấy vẫn như vậy à. Thế thì tốt.” (Himiyama)

Cuộc trò chuyện tiếp tục vòng vo. Tôi biết đó không phải điều tôi thực sự muốn nói, nhưng người lớn là một mối phiền phức như vậy đấy. Tôi không thể sống mà cứ tiếp tục giả vờ như vậy được. Không phải là tôi muốn đưa ra một bảng cáo trạng hay gì cả. Tuy nhiên, đây là một vấn đề liên quan tới lịch sự. Chúng tôi có thể đã tan rã, nhưng họ vẫn là những người có thể đã từng là gia đình của tôi. Tránh để bản thân phiền lòng khi gặp lại họ như thế này thật khó.

“Em sống ở đây một mình à?” (Mikiya)

“Đây là căn hộ một người ở. Thế không phải là quá rõ ràng rồi sao?” (Himiyama)

“Đúng vậy, nhưng mà…?” (Mikiya)

Ánh mắt anh ta dừng lại ở chiếc cốc trên góc bàn.

Đó là thứ tôi chuẩn bị cho vị khác ban đầu được hẹn sẽ tới sau. Vì anh ta ấy đến rất đột ngột và bất ngờ nên tôi không có thời gian để dọn dẹp.

“Đây là….?” (Mikiya)

Anh ta đưa tay ra cầm lấy nó.

Tôi ngay lập tức lớn tiếng trước hành động đó.

“—Đừng có chạm vào!” (Himiyama)

Tôi hoang mang với sự lớn tiếng của chính mình.

Anh ta giật này phản ứng lại và đặt chiếc cốc lại lên bàn.

“Ô, lỗi anh!....Em định gặp bạn trai mình sau lúc này sao? Lần cuối cùng anh gặp em, em nói rằng em còn độc thân. Nếu không thì anh đã không gặp em như thế này.” (Mikiya)

“Không, tôi không có. Nhìn kìa, có một hộp các tông ở đó. Hôm nay tôi đặt một chiếc máy tinh. Tôi không thiên về máy móc cho lắm, vậy nên tôi chỉ nhờ bạn tôi lắp đặt nó thôi.” (Himiyama)

“Ồ, anh không biết đấy. Anh thấy nhẹ lòng hơn rồi.” (Mikiya)

Có lẽ ngạc nhiên vì phản ứng hung hăng của tôi, anh ta nhìn tôi như muốn hỏi tôi một câu và nói một vài từ bằng giọng nói ngọng ngịu.

Bạn của tôi. Nghĩ theo hướng đó cũng tốt, nhưng tôi không thể tin được anh ta nghĩ vậy về chúng tôi. Khoảng cách tuổi tác giữa hai chúng tôi là quá lớn để có một mối quan hệ như vậy. Vậy chúng tôi có mối quan hệ như thế nào? Nhưng dù cho tôi có nghĩ về nó như thế nào đi nữa thì tôi vẫn không có câu trả lời. Em ấy, Yukito Kokonoe, đã quên mất tôi, và mối quan hệ hiện tại của chúng tôi chỉ là giả dối.

Và rồi, tôi đột nhiên cảm thẩy khó chịu trước những lời anh ta nói.

“Nhẹ nhõm sao? Tại sao Mikiya-san lại cảm thấy nhẹ nhõm chứ? Đó không lại là chuyện của anh. Hơn nữa, vợ anh có biết chuyện anh đang nhìn nhận tôi theo cách như vậy không? Đó không phải là một cảm giác tốt đâu.” (Himiyama)

Mikiya Umibara là một người đàn ông đã kết hôn.

Sau khi rời bỏ tôi, anh ta hẳn đã kết hôn với một người phụ nữ mà anh ta gặp qua lễ cầu hôn do mẹ anh ta, bà chủ Sakoto chuẩn bị.

Đó là lý do tại sao tôi có thể nói rằng tôi đã quyết tâm gặp anh ta như thế này.

Mọi thứ đã kết thúc trong quá khứ. Giờ đây không có gì thay đổi cả.

Tuy nhiên, đó chỉ là quan điểm của tôi. Vợ anh ta sẽ không hài lòng về việc chồng mình lại đi gặp vị hôn thê cũ. Bản thân là một người phụ nữ, tôi không muốn gây ra những hiểu lầm không đáng có, cũng không muốn vướng vào những lộn xộn như vậy. Tôi không biết anh ta đang nói gì, nhưng tôi muốn anh ta rời đi ngay khi đã xong chuyện.

Tuy nhiên, những lời anh ta nói tiếp nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.

“Anh với Sachiko đã ly hôn ba năm trước. Đứa trẻ đi cùng Sachiko. Anh là một thằng ngu. Đó là lý do tại sao anh lại làm vậy…” (Mikiya)

“Eh?” (Himiyama)

Anh ta, Mikiya Umibara, nhìn thẳng vào tôi.

Anh ta cố ép lời nói như thể anh ta rất hối hận.

“Misaki, liệu chúng ta có thể làm lại từ đầu không?” (Mikiya) [note39441]

-

[Yuki POV]

Tôi tự hào bản thân mình là một học sinh trung học lành mạnh, nhưng mặc dù đang trong kì nghỉ hè, liệu có một học sinh trung học lành mạnh nào lại tới nhà của một quý bà kín tiếng giữa ban ngày ban mặt không? Không không! Vốn ngay từ đầu Himiyama-san đã chưa lập gia đình, vì vậy cô ấy không phải là một quý bà (Madame) mà là một quý cô (Mademoiselle). [note39440]

Nếu tôi phạm sai lầm trong việc này, cuộc đời tôi sẽ đi tong bên phía sai lầm của một người phụ nữ. Nếu điều đó xảy ra, sức tấn công cao sẽ chỉ làm tôi nhận thêm nhiều sát thương hơn mà thôi. Và đối thủ của tôi sẽ bối rối sau chuyện đó. (Méo có đâu em)

Dù gì thì gì, Himiyama-san là thiên địch cấp X của tôi.

Cô ấy thực sự ở một đẳng cấp khác so với tôi, kẻ ở giới hạn R là tối đa, và kể từ lúc chúng tôi gặp nhau, tôi đã được định sẵn là sẽ thua rồi. Một thất bại tuyệt đối. Tỷ lệ đụng độ quá cao để bắt đầu. Tôi đang nghĩ tới việc viết số trận thua liên tiếp lên đùi của mình, nhưng tôi là một học sinh trung học khỏe mạnh, vậy nên tôi sẽ dừng lại.

Tôi phải đi tới một nơi nguy hiểm như vậy, nhưng hôm nay tôi đã thư giãn hơn. Vì máy mình đặt hôm trước hôm nay đã về. Mặc dù Himiyama-san đã yêu cầu tôi đặt hàng, nhưng tôi mới là người chọn BTO và đặt chúng. Vì tôi được yêu cầu thực hiện công việc cài đặt nên tôi nghĩ tôi có trách nhiệm hoàn thành công việc ấy.

Bất cứ hôm nào tôi đi chơi, cô ấy luôn đãi tôi bánh ngọt hoặc bánh quy, vậy nên tôi cảm thấy rất tệ và ngày hôm nay mang theo một ít mizu-yokan tới. Mizu-yokan rất ngon. (゜д゜) Tuyệt hảo luôn nhé![note39442]

Một trong những sở thích của tôi là đi trình diễn đồ ngọt, tình yêu dành cho đồ ngọt của tôi ngày càng lớn nên gần đây tôi đã dành hết tâm trí để làm đồ ngọt, một phần cũng là vì kì nghỉ hè. Điều này là do mẹ tôi đang làm việc ở nhà và bà ấy cũng đang phụ trách việc nấu ăn, vậy nên tôi không phải làm gì, nhưng tôi lo lắng là chị gái tôi sẽ ngửi thấy mùi gì đó mà tới chỗ tôi.

Dù sao thì mặt trời vẫn rực rỡ như mọi khi. Tôi bắt đầu đổ mồ hôi khi ra ngoài được một lúc. May mắn thay, chúng tôi là hàng xóm, tòa nhà chung cư nơi Himiyama-san đang sống chỉ cách nhà tôi một đường ném đá.

Dù trời có nóng tới đâu, tôi, Yukito Kokonoe, vẫn sẽ luôn đi cầu thang bộ thay vì thang máy để luyện tập.

Người tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi lau chúng đi bằng một tấm chống mồ hôi và lấy lại hơi thở. Ối chà, đáng lẽ ra tôi không nên luyện tập như vậy. Ai lại có thể ngu ngốc tới mức vác cái xác ướt đẫm mồ hôi tới nhà người ta cơ chứ? Himiyama-san là một đối thủ khó nhằn với khoảng cách vật lý bằng 0. Tôi sẽ không đầu hàng trước sự cám dỗ đâu. Oh!

Tôi đến trước cửa nhà Himiyama-san, hít một hơn và nhấn chuông cửa.

Truyện Chữ Hay