‘À đúng rồi, Lễ hội Chiến thần sắp được tổ chức, và năm nay nó được hứa hẹn sẽ có quy mô lớn nhất trong lịch sử. Những người nghệ nhân đang ra sức chiêu mộ những chiến binh dũng cảm từ khắp mọi nơi cho Giải đấu Vũ khí.’
‘Tôi hiểu rồi.’
Bash chưa từng nghe đến “Lễ hội Chiến thần” hay “Giải đấu Vũ khí”. Nhưng anh có biết sơ sơ về các lễ hội.
Khi Quỷ vương Gediguz còn sống, hàng năm các quốc gia của phe Liên quân bảy tộc đều tổ chức các lễ hội để nâng cao sĩ khí và giải tỏa căng thẳng cho binh lính.
Với Lễ hội Orc, những thủ lĩnh của bộ lạc sẽ tụ họp mọi người lại và mở tiệc. Khi bữa tiệc lên đến cao trào, mỗi bộ lạc sẽ cử ra một chiến binh đại diện cho người của mình, và họ sẽ đấm nhau tay bo để tìm ra chiến binh mạnh mẽ nhất.
Nhiều thành viên từ các chủng tộc khác cũng đến chung vui với tộc Orc, tuy nhiên họ sẽ không tham gia chiến đấu.
Bash mơ hồ đoán rằng “Lễ hội Chiến thần” này cũng là một dịp tương tự như vậy…
‘Gần đến nhà tôi rồi.’
Cô gái rẽ vào một góc phố rồi đi tiếp vào trong. Đoạn đường tiếp theo vô cùng rối rắm với những góc cua, những ngóc ngách, những đoạn dốc và cầu thang đan xen nhau chằng chịt.
Một khu phố với lối kiến trúc quen thuộc của Người lùn.
Càng đi sâu vào trong, những âm thanh huyên náo của con phố đằng sau càng mờ dần rồi tắt hẳn, thay cho đó chỉ còn tiếng leng keng của kim khí va chạm.
Nhưng Bash nào có để tâm đến những thứ ấy.
Trái tim của anh đang đập loạn xạ trong lồng ngực, còn đôi mắt anh thì chẳng thể rời khỏi bóng hình người thiếu nữ trước mặt.
Cô nàng quả là một mỹ nhân, tựa như một viên ngọc bích giữa đống đá cuội.
Bash còn mong muốn gì hơn được nữa?
Thực ra, ngay từ khi Breeze bảo anh hãy đi đến đất nước Người lùn, Bash đã chẳng trông đợi gì nhiều.
Nhưng chuyện vừa xảy ra còn hơn cả những giấc mơ hoang dại nhất của anh.
‘Trở thành chiến binh của tôi.’
Nhận được một lời cầu hôn ư? Bash còn chẳng bao giờ dám nghĩ đến.
Quả là một lời khuyên quý giá - Bash nhủ thầm. Anh hùng Orc cảm thấy thật xấu hổ vì đã không đặt nhiều niềm tin hơn vào Breeze.
(Zell. Vương quốc Người lùn là một lựa chọn sáng suốt.)
(Đúng vậy, Ngài Bash! Ai mà tin được chúng ta sẽ tìm ra cô ấy nhanh đến vậy chứ! À không, là tự cô ấy tìm đến chúng ta mới đúng. Ý em là, em biết ngài sẽ nhanh chóng tìm được người phù hợp thôi, nhưng thế này thật chóng vánh quá… em có cảm thấy hơi thất vọng đấy. Chẳng có chút thử thách nào cả! Ngài có nghĩ vậy không?)
(Sau mỗi chiến thắng, tôi luôn cảm thấy có chút hụt hẫng...)
(Với tiến độ thế này, cuộc hành trình của chúng ta sẽ sớm kết thúc thôi, nhỉ…? Phải thú thật với ngài là, em cứ nghĩ chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau lâu hơn chút nữa, Ngài Bash…)
(Tôi cũng vậy. Chuyến đi này là một trải nghiệm rất thú vị.)
Bash và Zell vừa thầm thì tán chuyện vừa theo sát những bước chân của cô gái.
‘Đến nơi rồi.’
Cô nàng đi qua một cánh cửa nằm ở cuối con hẻm.
Cánh cửa được thiết kế chỉ vừa với kích cỡ Người lùn, Bash phải cúi xuống để tránh bị cụng đầu khi bước vào nhà.
‘Nhà tôi có hơi chật chội một chút, nhưng mà, cứ tự nhiên nhé.’
Ngôi nhà là một lò rèn nhỏ nhưng được trang bị khá đầy đủ.
Một cái đe, vài cái thau, và những chiếc búa đủ các kích cỡ được treo trên tường.
Ngọn lửa đã tắt nhưng lò rèn vẫn chưa nguội hẳn.
Những dụng cụ khác được sắp xếp ngăn nắp và chúng đều có dấu hiệu được sử dụng rất nhiều.
Nhìn gần hơn, Bash nhận thấy bàn tay của cô nàng đầy các vết chai sạn, và móng tay bị ố đen vì muội than.
Cô gái này là một thợ rèn, và đây là lò rèn của cô.
Người khác sẽ nhìn vào đám bụi bẩn trên người cô và coi đó là một loại “red flag”.
Nhưng Bash, dĩ nhiên, không mảy may để tâm đến điều cỏn con này.
‘Phù… tôi đã gói ghém hành lý cho một chuyến đi dài, nhưng chắc là không cần thiết nữa rồi, nhỉ?’
Cô nàng tháo đống hành trang khỏi vai, cởi bỏ áo choàng và đặt cả hai sang bên cạnh.
Dưới lớp áo choàng là một bộ đồ da với phần vai áo được để hở hoàn toàn - phong cách truyền thống của Người lùn.
Vì dành cả ngày trong lò rèn, nên để chống cháy và thoáng mát, Người lùn luôn mặc áo cộc tay. Sẽ là một thảm họa nếu bạn đang làm việc mà phần tay áo lại bắt lửa.
Đôi mắt của Bash bị choáng ngợp bởi bờ vai trắng muốt của phụ nữ.
Cũng như bao thợ rèn khác, làn da của cô lấm tấm bồ hóng và chi chít những vết sẹo bỏng. Nhưng như chúng ta đã biết, Anh hùng Bash nào có quan tâm đến những thứ cỏn con đó. Trong mắt anh, làn da của cô đẹp tựa như một cánh hoa trắng trẻo và mịn màng.
‘…!’
Lần cuối Bash được chiêm ngưỡng làn da trần trụi của phụ nữ là ở đất nước loài người, khi anh giải cứu Judith khỏi đám đạo tặc.
Nhưng lần này thì khác - cô gái trước mặt anh đã tự nguyện trút bỏ xiêm y.
Chẳng lẽ đây chính là… “chuyện đó”?!!
Thời khắc mà Bash vẫn hằng mong chờ cuối cùng cũng đến!
‘Waaah!’
Bash vồ lấy bờ vai của cô gái.
Cô nàng đã đồng ý. Đã vậy Anh hùng của chúng ta cũng chẳng cần phải kiềm chế nữa!
Cơ thể nàng có chút cơ bắp, nhưng đồng thời cũng rất mềm mại.
Tất cả các giác quan của Bash đang được kích hoạt hết công suất.
Bye-bye kiếp pháp sư! Anh hùng Orc sắp trở thành một chiến binh thực thụ!
Sự phấn khích pha chút lo lắng khiến Bash trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết.
‘Á! A… Anh đang làm gì vậy?’
Cô gái, trái lại, trông khó chịu ra mặt.
Nhưng Bash không có ý định dừng lại, tay anh đã bắt đầu mò mẫm quần áo của cô.
‘Huh? N-này?! Bỏ tay ra khỏi áo tôi! Anh định làm cái gì đó!!’
Cô gái túm chặt lấy tay Bash.
Phụ nữ Ngưởi lùn rất mạnh mẽ.
Với Anh hùng Orc, chỉ với ngần ấy sức mạnh chẳng thể ngăn anh lại, nhưng đủ để Bash nhận ra cô nàng đang kháng cự.
‘Hm? Sao thế? Giờ không phải lúc thích hợp ư?
‘Không phải… hả? Anh đang nói cái quái gì thế? Đưong nhiên giờ không phải lúc thích hợp rồi!’
Vậy ra có gì đó không ổn.
Nhưng Bash đã đứng ngay trước ngưỡng cửa thiên đường rồi. Chiến thắng đã ở quá gần để có thể bỏ cuộc.
Anh không muốn rút lui.
Trong chiến tranh, có những thời điểm bạn buộc phải tiếp tục xung phong, dù cho hi vọng chiến thắng chỉ le lói như ngọn nến trước cơn giông bão.
Đây không phải một trong những thời điểm đó ư?
Cô nàng đã cầu hôn, và Anh hùng đã chấp nhận, điều này là không thể chối cãi.
Bước tiếp theo, chắc chắn rồi, là động phòng.
Đã đến lúc trút bỏ những gánh nặng Anh hùng vẫn mang trên mình bấy lâu nay.
‘Nhưng em nói muốn tôi trở thành chiến binh của em. Và tôi đã đồng ý. Đúng không?’
‘Uh… À thì… đúng vậy, nhưng…’
Cô nàng sững người ra mất một lúc.
Ngay khi nhận ra ánh mắt Bash đang dán chặt vào cơ thể mình, cùng những cú khịt mũi và hơi thở nặng nhọc của anh, cô chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra.
‘H-hóa ra … Ý anh là chuyện đó, phải không? Vậy ra đó là những gì anh muốn ư…?’
‘… Đúng.’
Đúng, ý đồ của Bash chỉ có vậy.
Anh trả lời câu hỏi của cô không chút do dự.
Ngay từ đầu, ‘chuyện đó’ đã là mục tiêu duy nhất cho cuộc hành trình của Anh hùng Orc.
‘Haha, tôi đúng là đồ ngốc mà…’
Một giọt nước mắt ứa ra từ khóe mắt cô gái.
‘Vậy mà người ta nói rằng Orc không có hứng thú với phụ nữ Người lùn…’
‘Em là ngoại lệ.’
‘Luôn là như vậy nhỉ, tôi luôn luôn là ngoại lệ… dù sao tôi cũng chỉ có một nửa dòng máu Người lùn thôi…’
(Từ đoạn này mình sẽ để nguyên văn là Half-dwarf.)
Cô nàng khẽ quay mặt đi như muốn né tránh ánh mắt hau háu của Bash. Hai mắt cô nhắm nghiền và đôi môi mím chặt. Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ cam chịu.
‘Được rồi, làm những gì anh muốn đi… Nhưng đổi lại, anh sẽ phải chiến đấu cho tôi với tư cách chiến binh như đã hứa.’
Những giọt nước mắt của cô đã trở thành hai hàng lệ tuôn dài trên gò má, chảy ướt đẫm đôi bờ vai trắng muốt.
‘…’
“Làm những gì anh muốn”
Bash đã được chấp thuận.
Nói cách khác, anh có thể vĩnh biệt kiếp trai tân của mình ngay lập tức!!
Ấy nhưng hành động của cô nàng như đang nói điều ngược lại.
Cô quay mặt đi tránh ánh mắt của anh, mím chặt môi, và hơn hết, cô đã khóc.
Orc gần như không bao giờ khóc, nhưng họ hiểu ý nghĩa của những giọt nước mắt.
Có gì đó không ổn chăng?
Bộ óc đơn giản của Bash không thể xử lý nổi những tình huống phức tạp thế này, nên anh tìm kiếm sự trợ giúp từ người trợ thủ thông thái của mình – Zell.
‘…’
Zell chần chừ vài giây rồi đưa cả hai tay lên đan chéo trước mặt
Dấu X – nghĩa là ‘STOP!’(Ah… Vậy mà mình cứ nghĩ…)
Bash lùi lại và buông tay ra khỏi người cô gái.
‘Tôi xin lỗi. Có lẽ tôi đã hiểu nhầm ý của cô.’
‘…Eh?’
Như bị dội một gáo nước lạnh, cô gái nhìn Bash với sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt.
‘Y-ý anh là sao?’
‘Vua Orc đã nghiêm cấm mọi hành vi giao hợp trái ý muốn. Vừa rồi tôi có chút hiểu nhầm và có hành động không đúng mực. Tôi xin lỗi.’
‘Um… không sao đâu, ý tôi là, nếu anh đã hiểu và thực lòng xin lỗi, tôi tha thứ cho anh… Nhưng chẳng phải Orc sẽ… không dừng lại nửa chừng sao? Hay do tôi là half-dwarf nên…?’
Bash có lý tưởng của mình.
Cô gái trước mặt anh, không nghi ngờ gì, là một tuyệt thế mỹ nhân.
Và một chiến binh sẽ phải tiếp tục tiến lên dù cho hi vọng chiến thắng có mong manh đến thế nào đi chăng nữa.
‘Tôi sẽ hỏi em một lần nữa: Em sẽ sinh con cho tôi chứ?’
Một lời cầu hôn tiêu chuẩn của Orc.
Cô gái đỏ bừng mặt và hét vào mặt Bash.
‘Không bao giờ!! Sẽ không có chuyện đó đâu!!!’
‘Tôi hiểu rồi.’
Bash đã bị từ chối (một lần nữa).
Nhưng anh không mấy bận tâm. Anh hùng Orc đã lường trước việc này.
Với kinh nghiệm tại đất nước con người và Elf, anh hiểu rằng dù mình có chuẩn bị mọi thứ kỹ càng và chu đáo thế nào đi nữa, kết quả vẫn sẽ không bao giờ được như ý muốn.
Cầu hôn một cô gái mới quen và bị cô ta thẳng thừng từ chối ư? Cũng chẳng bất ngờ lắm.
Kể cả ấn tượng ban đầu của Bash rằng mình “được cầu hôn” có lẽ cũng chỉ là một sự hiểu lầm đáng tiếc.
‘Vậy, tôi xin phép.’
Nhưng đây là Quốc gia Người lùn.
Có một sự khác biệt rõ ràng giữa văn hóa của Người lùn với Con người và Elf.
Ở đây, đa thê là một điều bình thường.
Bash có thể thử vận may bao nhiêu lần với bao nhiêu cô gái tùy thích mà chẳng sợ ảnh hưởng đến cơ hội của anh với những cô gái khác.
Tất cả những gì anh cần làm là bước ra khỏi cánh cửa kia và tìm một người phụ nữ mới.
Tìm được một cô nàng Người lùn đúng chuẩn gu của Bash như thể mò kim đáy bể, nhưng anh luôn nhớ và tin tưởng vào những điều người đồng chí Breeze đã nói, cũng như tin vào vận may của mình.
Anh hùng Orc chắc chắn sẽ thành công.