Orc Eiyuu Monogatari-Sontaku Retsuden

chương 20.1: nỗi nhục của thiếu nữ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vực Dobanga đã thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối Bash ở đây.

Đầu tiên là lối vào.

Một đường hầm to chà bá được đào xuyên qua vách núi.

Đường hầm có chiêu cao ngang với một tòa nhà ba tầng, và đủ rộng để ba cỗ xe ngựa cùng đi qua.

Càng vào trong nó càng được mở rộng, tạo thành một đại lộ dẫn thẳng vào trung tâm thành phố.

Có thể coi đây là Phố trung tâm của thành phố Người lùn.

‘Zell nói đúng, Người lùn đã cởi mở hơn rất nhiều.’

Người lùn là một đám hướng nội chỉ thích chui rúc trong hang – đó là quan điểm phổ biến của các loài khác về họ.

Họ thích sống trong hang tối và có một sự say mê mãnh liệt với vàng. Họ sẽ dành cả ngày ở trong xưởng rèn để mày mò với búa, đe và kim loại. Còn khi đêm xuống, họ uống say bí tỉ trong những quán rượu, thình thoảng sẽ có vài trận ẩu đả, rồi sau đó lại tiếp tục uống cho đến sáng.

Không giống như Elf, Người lùn không có tư tưởng bài ngoại, nhưng họ rất thẳng thắn, cứng đầu và ngang bướng.

Miễn không phiền đến mình, Người lùn sẽ mặc kệ thế giới ngoài kia muốn ra sao thì ra.

Vậy nên thật khó hiểu khi họ lại xây một con hầm khổng lồ nằm chình ình giữa lòng thành phố để chào đón du khách như thế này.

Đó là những gì Bash biết về Người lùn.

‘Cởi mở? Ý anh là sao?’

Cô gái đi bên cạnh – người vừa mới đây vướng vào một rắc rối nho nhỏ tại lối vào cất tiếng hỏi.

Cô nàng cố tình đi theo Bash để thoát khỏi bà chị gái phiền phức đang muốn giữ chân cô.

‘Đường hầm này.’

‘Nó làm sao cơ?’

‘Hmm, nói thế nào nhỉ…’

Trong khi Bash đang tìm lời để giải thích, nàng Fairy lượn lờ bên cạnh nhanh miệng chen ngang, không để anh kịp nói thêm tiếng nào.

‘Chính là nó! Đường hầm này giống hệt như một cánh cổng chào! Ý tôi là, trước kia dù cô có tìm cả ngày trời cũng đừng hòng thấy được lối vào thành phố. Nhưng giờ thì nhìn xem! Cứ như chúng ta là khách VIP của Người lùn vậy! Sẽ thật bất lịch sự nếu vào nhà người khác mà không đi qua cửa chính, đúng không?’

‘À vâng… Đường hầm này không phải do Người lùn xây dựng đâu. Nó thành ra như vậy là do đám quỷ điên khùng đã phá nát cả ngọn núi trong trận đại chiến cuối cùng trước khi kết thúc chiến tranh đó.’

‘Ồ, vậy câu chuyện đó là có thật! “Quỷ Pháo Vực Dobanga”!’

Chuyện xảy ra khi Bash cùng tộc Orc đang phòng ngự tại mặt trận Rừng Shiwanashi.

Cùng lúc đó tại đây, Vực Dobanga đã nổ ra một trận chiến khốc liệt.

Một quỷ tướng, cùng đội quân Orge và Harpy của hắn đã tổ chức một cuộc tiến công nhằm tái chiếm pháo đài Dobanga.

Dù thiếu nhân lực trầm trọng, quân nhu cạn kiệt và hi vọng chiến thắng gần như bằng không, ấy nhưng phe quỷ vẫn tiếp tục chiến đấu.

Bởi tên quỷ tướng còn một quân bài tẩy – một thứ vũ khí bí mật.

Chính vào lúc này…

Một đòn tấn công điên rồ vượt ra ngoài tiêu chuẩn của bất cứ loại vũ khí nào.

Tên của nó là ‘Quỷ Pháo’.

Đáng lẽ nó sẽ được dùng trong trận chiến cuối cùng ở Cao nguyên Remium, nhưng sau cái chết của Chúa quỷ Gediguz, kế hoạch này đã bị hoãn lại và phe quỷ tộc quyết định sẽ dùng khẩu pháo tại Vực Dobanga.

Quỷ Pháo là một thứ vũ khí tối thượng.

Thứ nó bắn ra không phải đạn pháo bình thường, mà là linh hồn con người. Có một tế đàn được gắn ở mặt sau khẩu pháo - nơi diễn ra nghi lễ hiến tế sống. Với mỗi linh hồn bị hiến tế và được khẩu pháo thu thập, sức công phá của nó lại tăng lên. Một khi được nạp đầy linh hồn, sức công phá của thứ vũ khí chết chóc này là không thể tưởng tượng nổi – thừa sức để thổi bay cả một đạo quân hoặc đục một lỗ xuyên qua lòng núi. Danh hiệu ‘Vũ khí tối thượng’ chắc chắn không thuộc về thứ nào khác ngoài Quỷ Pháo.

Kế hoạch ban đầu của phe quỷ là khai hỏa vào quân đội Người lùn. Nếu chiến lược đó thành công, có lẽ Vực Dobanga ngày nay đã nằm dưới sự kiểm soát của phe Liên quân bảy tộc, hoặc chiến tranh đã không kết thúc sớm như vậy. Và Bash sẽ có thêm cơ hội để thoát kiếp trai tân… hoặc không, ai mà biêt được.

Mặt khác, Người lùn đã nhận được tin tình báo về Quỷ Pháo và kế hoạch của kẻ địch.

Họ bí mật rời bỏ thành trì và rút lui đến một khu vực an toàn nhằm tránh hỏa lực của Quỷ Pháo. Sau đó, Người lùn tập hợp lực lượng và bất ngờ phản công. Thủ lĩnh của phe quỷ đã bị giết trong trận chiến này.

Mặc dù rút lui chiến thuật là một nước đi khôn ngoan, nhưng như vậy thật không giống với tính cách của Người lùn.

Vốn nổi tiếng là cứng đầu cứng cổ, Người lùn không bao giờ lui bước trước mọi cuộc chiến. Trực tiếp nghênh đón kẻ thù bằng tấm giáp dày và thanh kiếm của mình là tôn chỉ của họ.

Rút lui? Đó là biểu hiện của sự hèn nhát.

Tuy nhiên, Người lùn cũng được biết đến là những kỹ sư đại tài.

Từ tin tình báo thu được, họ đã kịp phân tích kỹ thuật dùng để chế tạo Quỷ Pháo, cũng như cách thức hoạt động và sức mạnh của nó. Qua đó họ hiểu rằng không một loại áo giáp hay thành lũy nào của mình đủ sức chống lại được sức công phá của thứ vũ khí quái vật kia.

Người lùn ngoan cố và bảo thủ, nhưng họ không ngốc đến mức lờ đi thực tế và đâm đầu vào chỗ chết.

Cuối cùng, trận chiến kết thúc bằng thắng lợi của Người lùn, cùng chiến tích là một cái lỗ khổng lồ bên sườn núi chạy thẳng vào trung tâm Vực Dobanga.

Dù lòng núi đã bị khoét rỗng bởi hàng tá hang động và đường hầm, cả ngọn núi vẫn đứng vững với thời gian.

Người lùn rất tự hào về độ chắc chắn của những công trình của họ.

Vì không thể sửa chữa hay san lấp, họ quyết định gia cố cái lỗ do Quỷ Pháo để lại, biến nó thành đường hầm trung tâm và tái cấu trúc các khu vực xung quanh.

Xây dựng thành phố quanh một con phố chính dài và thẳng tắp thực sự không phải phong cách của Người lùn. Ấy nhưng các chủng tộc khác lại khá đón nhận lối kiến trúc này.

‘Theo tôi nào. Lối này.’

Khi đi dọc theo con phố trung tâm, họ được bao quanh bởi tiếng leng keng của búa đe, tiếng nổ lách tách của những ngọn lửa đỏ rực trong lò và tiếng trò chuyện của những cư dân thuộc những chủng tộc khác nhau. Tất cả cùng hòa quyện tạo nên một không khí nhộn nhịp đầy sức sống.

Phần lớn cư dân ở đây là Người lùn và Thú nhân.

Có một ít là con người, và Elf thì còn ít hơn nữa.

Nhưng đó không phải tất cả. Nếu để ý ta sẽ thấy có cả Người thằn lằn, Ong sát thủ, và những tộc khác thuộc phe Liên quân bảy tộc.

‘Hmm…’

Bash chú ý đến một người đàn ông to lớn dị thường.

Hắn ta có làn da màu đỏ nâu, chiều cao phải đến hơn bốn mét với những khối cơ bắp vạm vỡ cùng một khuôn hàm to lớn vuông vức.

‘Có cả Ogre nữa ư?’

Bash biết người đàn ông này.

Một chiến binh đã từng sát cánh bên anh trong trận chiến cuối cùng tại Cao nguyên Remium.

Tên anh là Gorgol - hay còn được biết đến với biệt danh ‘Khổng lồ thép’.

*Ảnh minh họa Ogre cho các bạn dễ hình dung

Truyện Chữ Hay