Vậy là thảm họa undead tại Đại lâm Shiwanasi đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Việc zombie đôi lúc xuất hiện trên đại lục Vastonia là chuyện thường, nhưng chúng thường lẻ tẻ và hiếm khi bùng phát thành cả một đạo quân như lần này.
Thực tế, thiệt hại mà quân đội Elf phải gánh chịu ít hơn nhiều so với dự kiến.
Một phần bởi lính Elf đều là những chiến binh ngoan cường và thiện chiến. Thêm vào đó, không thể không kể đến công lao của Zell – người đã nhiệt tình cứu chữa cho họ bằng bụi tiên trong khi Bash bận thảo phạt đàn zombie.
'Khi bị con zombie đó cho một cú chí mạng, tôi cứ nghĩ rằng mình hết cứu rồi. Không hiểu sao lại có một gã Orc xuất hiện và cứu tôi một mạng.'
‘Nghe nói chính anh ta là người đã băng qua đàn zombie để đến chỗ con Lich và trợ chiến cho cô Sonia nữa đó.’
Những lời đồn về chàng Orc anh hùng lan khắp mọi ngóc ngách trong thành phố.
Song, nhiều người vẫn tỏ ra nghi vấn. “Nghĩ sao mà cô Sonia lại chịu thua một con Lich cơ chứ?” – đó là những gì họ nghĩ. Phải đến khi Sonia xuất hiện và đích thân xác nhận những tin đồn kể trên thì công chúng mới tin chúng là sự thật.
‘Có vẻ chúng ta được Anh hùng Orc giúp đỡ khá nhiều đấy nhỉ. Ta có nên viết thư cảm ơn tộc Orc không?’
‘Hmm…’
Sonia khoanh tay ngẫm nghĩ về lời đề xuất của Aconite.
Đương nhiên cô rất biết ơn bọn họ.
Cháu trai cô, chàng thanh niên khỏe mạnh với đôi má ửng hồng đứng trước mặt Sonia chỉ mới hôm trước đã ở trong trạng thái thập tử nhất sinh. Nếu không nhờ được người bạn đồng hành đáng tin cậy của Bash – Fairy Zell cứu chữa, chắc hẳn Sonia sẽ không bao giờ được gặp lại cậu ấy nữa.
Ngay sau trận chiến, Sonia đã tức tốc chạy đến bên người cháu của mình. Cô chỉ mong thân xác của cậu còn nguyên vẹn để có thể tổ chức lễ an táng được chu toàn.
Nhưng trước con mắt ngỡ ngàng của cô, Aconite ngồi bật dậy như “người về từ lòng đất”.
Sonia vẫn nhớ như in khuôn mặt tự hào pha chút ngại ngùng của Zell khi cô lượn lờ xung quanh cái đầu vẫn còn bám đầy bụi tiên của Aconite.
‘Hmmmmm…’
Bash và Zell đã mang người cháu trai yêu quý của Sonia từ cõi chết trở về.
Sao cô lại không cảm thấy biết ơn họ được cơ chứ?
Nhưng mà…
‘Được rồi, nhưng vẫn còn một điều ta muốn biết: Mục đích anh ta đến đây là gì?’
‘Tại sao á?’
‘Yep.’
Sonia nghiêm túc gật đầu.
Aconite đứng hình mất một lúc. Anh nhìn bà cô của mình bằng ánh mắt “Thật luôn? Tôi lại phải giải thích cả cái này nữa hả?”.
‘Này! Đừng có nhìn ta kiểu đấy! Ta thấy tự ái đấy nhé! Tch…’
‘Ờ thì… Cô thật sự không hiểu à?’
‘Cháu thì hiểu sao?’
‘Đương nhiên rồi!’
Sonia mím môi và hất cằm về phía Aconite ra hiệu “Vậy thì nói ra xem nào!”.
‘Đơn giản thôi, Anh hùng Orc đến để ngăn chặn cuộc trỗi dậy của đám zombie trong Rừng Shiwanashi.’
‘Nhưng… sao hắn phải làm thế?’
‘Chà. Chiến tranh đã kết thúc, nhưng những người đồng đội đã chết bỗng nhiên bật dậy và gây nên một đống rắc rối ở một quốc gia khác. Orc là những kẻ trọng danh dự, đương nhiên họ sẽ muốn gánh một phần trách nhiệm trong chuyện này rồi, đúng không? Lần này, tộc Orc chỉ cố gắng bảo vệ hình ảnh của mình mà thôi.’
‘Hmm… có lẽ vậy.’
Sonia gật gù.
Những điều Aconite vừa nói rất có lý.
Sau trận chiến vừa rồi, Sonia cũng cảm thấy như vậy.
Chắc hẳn Bash đi đến Rừng Shiwanashi để đưa tiễn vị Tướng quân mà anh hằng ngưỡng mộ về với giấc ngủ vĩnh hằng, giải thoát cho ông ta khỏi số phận của undead.
Nhưng vẫn còn vài câu hỏi luẩn quẩn trong tâm trí của Sonia.
Có gì đó không được hợp lý cho lắm.
Nếu cô là Vua Orc, liệu cô có ra lệnh cho Bash đơn thương độc mã lao vào giữa một đội quân Zombie, nhất là khi trong đó có một tên pháp sư và cả Tướng quân Baraben như vậy không?
À thì, Bash có một Fairy đi theo hộ tống, vậy nên tổ đội của có hai người mới đúng.
Không phải tộc Orc nên cử thêm vài chiến binh nữa hay sao?
Một Fairy thì làm được gì? Để giúp Anh hùng… đỡ cô đơn à?
Nếu như Sonia phải đi đâu đó một mình… Khoan, cô chưa bao giờ đi đâu một mình cả. Khi có việc cần ra ngoài, Aconite sẽ luôn theo sát bên cô.
“Nhưng mà… điểm không ổn nằm ở đâu nhỉ…?” Thunder Sonia băn khoăn.
‘Tôi nhận được thông tin có một vụ việc tương tự đã xảy ra bên lãnh thổ loài người. Một băng cướp Orc đã được Anh hùng Bash xử lý.’
‘Huh? Sao không ai nói cho ta hết vậy?’
‘Tôi chỉ vừa mới nghe được vài tin đồn về chuyện này thôi.’
‘Những việc như vậy phải kể cho ta sớm hơn chứ! Mà khoan… ta biết điểm không hợp lý ở đâu rồi!’
Sonia đứng bật dậy.
Vào ngày đầu tiên Bash đến thị trấn, khi họ tình cờ chạm mặt nhau trên con phố đêm vắng vẻ.
‘Thử nghĩ xem, hắn ta có ý gì khi nói “tôi sẽ quay lại vì cô” hả? Cháu không thấy kỳ lạ à? Sao hắn biết được chúng ta sẽ phải chiến đấu với Tướng Baraben chứ?’
‘Tôi… à thì…’
‘Rồi lại còn “cô sẽ hiểu ra sớm thôi” nữa! Cái quái gì vậy?! Nhớ không? Hắn đã nói vây đó! “Sớm” là thế nào? Hắn nhìn trước được tương lai à? Khoan đã, chẳng lẽ Bash chính là kẻ đã sắp xếp tất cả mọi chuyện, để rồi xuất hiện như một người hùng vào phút chót và khiến cho chúng ta phải mang ơn tộc Orc? Không thể nào… ta không cảm nhận được chút ma thuật nào từ người hắn cả. Phải cần một lượng ma lực khổng lồ mới có thể hồi sinh được Lich…’
‘Hmm…’
Aconite đắn đo suy nghĩ.
Đúng vậy, hành động của Bash vào đêm đó sặc mùi mờ ám.
Những điều Sonia vừa nói cũng rất có lý.
Rõ ràng gã Orc đang toan tính một âm mưu nào đó.
Nhưng qua trận chiến giữa Bash và Tướng Baraben, nhìn vào sự tôn trọng mà Anh hùng dành cho gã undead khổng lồ, Aconite tin rằng Bash không thể nào là kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện được.
Mặt khác, Bash đã cư xử rất… ra dáng một Anh hùng.
‘Thưa cô Thunder Sonia.’
Một tiếng gõ cửa vang lên.
‘Ta đây. Có chuyện gì vậy?’
‘Thưa cô, người có khách ạ.’
‘Hửm, ai vậy nhỉ? Phải nhóc Cal không? Bảo nhóc ấy hôm nay ta nghỉ nhé. Ngày hôm qua rút hết năng lượng của ta rồi. Dù là Thunder Sonia thì cũng cần phải nghỉ ngơi chứ! Mấy chuyện linh tinh thì đừng có gọi đến ta…’
‘Không, thưa cô. Không phải Tướng Calendula. Là hắn… tên Orc.’
Thunder Sonia và Aconite trố mắt nhìn nhau.
*
*
*
Cây đại thụ nơi Sonia sống là trung tâm của thành phố, rất nhiều nhân vật quan trọng khác cũng cư trú tại đây.
Vì thế, ở tầng trệt có một đại sảnh được canh gác 24/7 với rất nhiều lễ tân hướng dẫn các quan khách.
Khi Sonia xuống tới nơi, cô thấy tất cả cảnh binh đang vây quanh một người đàn ông giữa đại sảnh.
Phía ngoài còn có một đám đông khán giả tò mò chen chúc đứng hóng chuyện.
Tuy nhiên, không một ai tỏ vẻ căng thằng.
Người đàn ông đứng ở giữa sảnh – trung tâm của mọi sự chú ý, đã được đón tiếp bằng những nụ cười niềm nở từ những người lính gác và đám đông xung quanh.
Da xanh, khuôn mặt góc cạnh.
Bộ đồ bó chặt tôn lên những khối cơ rắn chắc trên cơ thể.
Một chàng Orc mặc lễ phục của Elf.
Màu xanh tối với sọc đen – kiểu lễ phục mà đàn ông Elf thường mặc vào những dịp quan trọng.
Phần cổ tay và mắt cá chân hơi ngắn, nhưng bằng một cách nào đó chúng lại khiến người đàn ông của chúng ta càng bảnh bao hơn. (Đó không phải lỗi, đó là tính năng :v)
Hôm nay anh đã không mang theo thanh đại kiếm quen thuộc. Sonia không thấy nó ở đâu cả.
Và ngay bên cạnh chàng Orc lúc này là một Faerie, đang lơ lừng trên không với hai tay khoanh trước ngực và hai chân dang rộng bằng vai – tư thế kiêu hãnh đặc trưng của Zell.
Bash và Zell đến để gặp Sonia.
(Lễ phục ư? Hắn tính làm gì vậy?)
Với vẻ mặt khó hiểu, Sonia từ từ tiến tới trước mặt Bash.
Những tiếng “Ồ” và “À” rộ lên từ phía đám đông.
(Chẳng nhẽ hắn muốn xóa bỏ một số điều khoản trong Hòa ước ư? Đúng là ngu ngốc. Nếu nhân cơ hội này để sửa đổi bản Hòa ước thì chỉ chứng minh được hắn chính là kẻ đã sắp đặt mọi thứ mà thôi! Từ khi nào mà đám Orc lại trở nên mưu mô như vậy nhỉ? Urgh, nhưng mình không có bằng chứng gì cả. Dù gì chúng ta cũng đang mắc nợ hắn, làm sao từ chối được bây giờ. Chết tiệt thật!...)
Thunder Sonia đưa tay chống hông, ngẩng mặt nhìn Bash.
Sự quyết tâm pha lẫn chút hồi hộp hiện rõ trên mặt chàng Orc.
‘Thế, anh đến đây có việc gì? Chúng ta có cần đến chỗ khác để nói chuyện không?’
‘Không sao, ở đây hay bất cứ nơi nào cũng như nhau thôi.’
‘Vậy hãy vào thẳng vấn đề đi, tôi không có nhiều thời gian đâu. Tôi bận lắm đấy nhé!’
‘Hmm…’
Chỉ tới lúc này Thunder Sonia mới thực sự nhìn thẳng mặt Bash.
Cô chưa từng ở gần anh như thế này kể từ sau trận đụng độ với Ác mộng Rừng Shiwanashi.
Anh hùng Orc Bash…
Ít nhất anh cũng chưa gây ra rắc rối gì kể từ khi đặt chân đến Đại lâm Shiwanashi.
Vài tin đồn còn cho rằng anh đã luôn tích cực giúp đỡ tộc Elf.
Màn thể hiện của anh trong trận chiến vừa rồi là không cần phải bàn cãi.
Còn ai xứng đáng với danh hiệu Anh hùng hơn anh nữa?
Đúng vậy… Người đàn ông này là một Anh hùng thực thụ.
Được ca ngợi bởi những người đồng bào của mình, giống như cách người dân Elf ngưỡng mộ đại pháp sư của họ - Thunder Sonia vậy.
Mục đích thực sự của Bash là bảo vệ sự tự tôn của loài Orc, giành lại vinh quanh cho tộc Orc và kiến tạo một tương lai tươi sáng cho đồng bào mình.
Vậy nên không có gì sai trái khi anh muốn xóa bỏ những điều khoản bất lợi với tộc Orc mà tộc Elf đặt ra trong Hòa ước.
Đó là suy nghĩ của Sonia.
Hòa ước là một hiệp ước bất công, đặc biệt đối với loài Orc. Bị chèn ép bởi quá nhiều lệnh trừng phạt và hạn chế các hoạt động xã hội, họ thậm chí không thể ngóc đầu lên được chứ đừng nói là phát triển bằng các quốc gia khác.
‘Đại pháp sư Elf, Thunder Sonia.’
‘Huh?’
Bash lấy ra một thứ gì đó từ túi áo ngực.
Một vật thể nhỏ bé lấp lánh ánh kim.
Những người lính tiến tới trước một bước, thận trọng nắm chặt vũ khí trong tay.
Sonia vẫn đứng im như một bức tượng.
Sao một gã như Bash lại cần một thứ vũ khí nhét vừa trong túi áo chứ? Chẳng hợp lý chút nào cả.
Thanh đại kiếm của anh có thể biến mọi địch thủ thành một đống thịt bầy nhầy.
Thậm chí với đống cơ bắp kia, anh chỉ việc đấm một phát là xong.
‘Đây.’
Chàng Orc giơ vật đó ra trước mặt Sonia.
Là một sợi dây chuyền.
Một dợi dây chuyền vàng rất tinh xảo, sang trọng và sáng bóng.
Đó chắc hẳn là thứ mà một quý ông Elf sẽ tặng cho tình yêu của đời mình để tượng trưng cho lời cầu hôn.
'Cái gì thế này? Ý anh là sao…??'
'Thunder Sonia, tôi đã say mê em kể từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tôi muốn em kết hôn và sinh con với tôi.’
~~~~~~~
Dịch: punch
Chỉnh sửa: Yoloboiz01