“Hah…hah… chết tiệt…’
Đã gần một giờ trôi qua kể từ khi trận chiến với Tướng quân Baraben nổ ra.
Mới chỉ gần một giờ.
Trong khoảng thời gian này, Sonia đã thi triển hàng trăm loại ma pháp khác nhau, biến toàn bộ khu vực xung quanh trở thành bình địa.
Nhưng hắn vẫn sừng sững đứng đó, không hề suy chuyển.
‘GRAAAAHHHH!!!’
‘Gu~gu~gu! Ngu ngốc! Thunder Sonia, ngươi quả là ngu ngốc!!’
Baraben gào thét
Gunda Guza cười nhạo.
Cả hai đã lĩnh trực tiếp tất cả ma pháp của Sonia, và chúng vẫn sống khỏe sống tốt, thậm chí còn quay ra chế nhạo cô.
Thực tế, là một zombie nên chúng không hẳn là đang sống. Phải là chúng vẫn đang chết khỏe mới đúng.
Gã zombie khổng lồ bước lên và giơ cao cây búa chiến.
Hắn sở hữu sức mạnh và tốc độ xứng với danh hiệu Tướng quân Orc của mình.
Elf rất cơ động, đó là điểm mạnh của họ. Nếu là một chiến binh thuộc chủng tộc khác, rất có thể họ đã sớm tan xương nát thịt trước những đòn công kích của thứ quái vật kia rồi.
‘NGU NGỐC! BẨN THỈU! YÊU ĐUỐI! CHẾT ĐI ELF!!!’
Một chuỗi những tiếng chửi rủa đứt quãng nghe như những lời nguyền đen tối là thứ tốt nhất mà bộ não thối rữa của gã Tướng quân có thể bật ra.
Thunder Sonia đã chống đỡ được vài đòn tấn công trực diện từ hắn.
Mặc dù phải gánh chịu một số thương tích, nhưng nhờ kết giới bảo vệ cao cấp được thi triển từ trước mà cô vẫn có thể chiến đấu.
Sonia phải tập trung tối đa để vừa tung đòn tấn công, vừa duy trì ma thuật bảo vệ.
Dù là một pháp sư Elf vĩ đại như Sonia cũng không thể duy trì trạng thái chiến đấu này lâu dài được.
Nhưng cô không được phép bỏ cuộc. Bởi nếu cô ngã xuống, toàn bộ đội quân sau lưng cô sẽ bị tiêu diệt.
Những người anh em đồng tộc của Sonia, từng người một đang dần gục ngã trước sức mạnh của quân đoàn undead vô tận.
Sonia cần chiến thắng bằng mọi giá, và cô cần làm càng nhanh càng tốt.
Trận chiến này càng kéo dài thì càng có nhiều sinh mạng bị tước đoạt.
Nhưng Sonia không tìm được cách để đánh bại bộ đôi undead trước mặt.
Tất cả mọi đòn công kích của cô đều bị sơn chống phép làm suy yếu. Lôi thuật – ma thuật thương hiệu của Sonia và cả hỏa thuật – khắc tinh của undead đều không có tác dụng. Băng ma pháp và thổ ma pháp thì miễn bàn, undead có đề kháng tự nhiên với hai loại ma thuật này.
Và cho dù cô có tiêu diệt được gã tiên phong, Tướng quân Baraben, tên pháp sư Gunda Guza sẽ ngay lập tức hồi sinh hắn.
Nếu cô nhắm đến Gunda Guza trước, Baraben sẽ dùng cơ thể của mình để đỡ đòn thay cho hắn.
Đó là còn chưa kể đến kết giới phòng ngự cao cấp của tên Lich đã triệt tiêu phần lớn sát thương từ ma pháp của Sonia.
‘…Thế này RẤT không ổn rồi…’
Sonia bắt đầu mất dần hi vọng chiến thắng.
Đây không phải lần đầu tiên cô đối diện với thất bại.
1200 năm là một quãng thời gian rất dài, quá dài để giữ vững danh hiệu chiến binh bất bại.
Sonia đã chiến đấu trong hàng trăm năm trước khi nhận được danh hiệu Anh hùng.
Trong ngần ấy thời gian, dĩ nhiên kẻ thù đã hoàn thiện được vô số chiến thuật khác nhau để khắc chế ma pháp của cô.
Quỷ vương Gediguz là một trong số đó. Hắn đã từng thành công trong việc vô hiệu hóa ma pháp của Sonia và đưa quân càn quét lãnh địa của Elf.
Sonia đã trải qua vô vàn tình huống thập tử nhất sinh.
Nhưng bằng cách thần kỳ nào đó, ở giây phút cuối cùng cô đều thoát được chỉ trong đường tơ kẽ tóc.
Giống như một con gián vậy.
Nếu Sonia ngã xuống, ý chí của quân đội Elf sẽ sụp đổ.
Nếu Sonia thất bại, ai sẽ là người bảo hộ cho tộc Elf?
Nếu Sonia chết, ai sẽ là người dẫn dắt những thế hệ tiếp theo?
Sonia mang trên mình quá nhiều trách nhiệm, quá nhiều người trông chờ vào cô, quá nhiều thứ để bảo vệ. Do đó cô không được phép gục ngã.
Nếu không có cô, quốc gia Elf sẽ chỉ còn lại những tân binh non nớt, những người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, làm sao họ có thể chiến thắng kẻ thù hùng mạnh được đây?
Chính những điều đó là động lực thúc đẩy cô chiến đấu, khiến cô nỗ lực sống sót dưới những trận mưa tên và giáo của kẻ thù, dẫn dắt cô cùng với tộc Elf đến với kỷ nguyên mới của hòa bình và vinh quang, và đến với ngay thời khắc này đây.
‘…’
Sonia liếc nhìn về phía sau.
Aconite đang vất vả chống đỡ đàn zombie.
Calendula đã cùng với lực lượng chính rút lui từ lâu.
Đúng như những gì ông đã hứa - dùng toàn bộ sức lực còn lại và đặt cược cả tính mạng của mình để đảm bảo đội quân rút lui an toàn.
Trên chiến trường chỉ còn lại hai người: Thunder Sonia và Aconite – hộ vệ trung thành của cô.
Nghĩa vụ của Aconite là bảo vệ an toàn cho Anh hùng bằng mọi giá, vậy nên anh đã ở lại.
Bất chợt, Sonia nhớ ra một điều.
Chẳng phải Aconite sắp kết hôn sao?
Dù mọi chuyện vẫn chưa rõ rằng, nhưng Aconite đang thích một cô gái, và cô ấy cũng thích anh.
Sẽ là nói dối nếu Sonia bảo rằng mình không cảm thấy ghen tị.
Nhưng trong thâm tâm, cô thực sự chúc mừng cho người cháu trai của mình.
Dù sao đi nữa, Aconite là người đã gắn bó với cô từ tấm bé
Cô vẫn nhớ như in những ngày đó. Khi ấy anh vẫn còn là một đứa nhóc bé xíu đang quấn tã, suốt ngày chạy theo bám váy và bập bẹ gọi tên cô ‘B..bà…Son…niaaaaa…’
Làm sao cô có thể không yêu quý một đứa nhóc như vậy được chứ? Đó là người cháu trai dễ thương của Sonia cơ mà.
Chiến tranh đã kết thúc rồi.
Cuộc chiến tàn khốc, đẫm máu, vô nhân tính, tưởng chừng như vô tận ấy, cuối cùng đã kết thúc.
Aconite không được phép chết ở đây. Không phải bây giờ.
Anh không đáng phải bỏ mạng dưới tay lũ xác sống vô hồn kia, những kẻ đã từng bị họ đánh bại ở chính tại khu rừng này.
Aconite phải sống.
“Nếu có người phải theo các ngươi xuống địa ngục, thì đó sẽ là ta!” – Sonia tự nhủ.
Chỉ cần sự hi sinh của mình không phải là vô ích thì Sonia đã thấy mãn nguyện rồi.
‘Được rồi…’
Thunder Sonia khẽ gật đầu.
‘Này, Aconite! Xử lý đám zombie này tốn nhiều thời gian hơn ta nghĩ. Có lẽ ta phải nghiêm túc hơn một chút rồi! Cậu hãy rút lui trước đi, ta cần tập trung để lo liệu chúng! Nhanh lên, ta sẽ theo sau ngay thôi!’
Sonia tin rằng đây là lựa chọn đúng đắn.
Trên thực tế, tiếng tăm của Sonia một phần đến từ khả năng duy trì giao tranh lâu dài của cô - nói cách khác, Anh hùng Elf sở hữu lượng ma năng khổng lồ và sức bền cùng khả năng hồi phục đáng kinh ngạc.
Tuy nhiên, thế trận bây giờ không đơn giản là xem ai trụ lại lâu hơn nữa. Với kẻ địch là những undead vốn không biết đến khái niệm mệt mỏi, Sonia rõ ràng đang gặp rất nhiều bất lợi.
Cô cần đưa mọi người ra khỏi đây càng nhanh càng tốt, sau đó họ sẽ tập trung lại lực lượng và tiến hành phản công.
Đó là chiến thuật hợp lý nhất trong tình huống này.
Nhưng Aconite lắc đầu và hét lên.
‘Vớ vẩn! Tôi sẽ không để cô bỏ mạng ở đây đâu! Không bao giờ!!’
‘Cái gì cơ?’
Sonia ngớ ra một lúc rồi nhanh chóng đáp trả.
‘Nó-nói linh tinh gì đó? Ta không định chết ở đây đâu! Bị ngốc à? Đám undead này chẳng là cái thá gì với ta hết!’
‘Uh-huh, đừng có lừa tôi! Cô lúc nào cũng như vậy cả. “Cứ để đó cho ta, chỉ là một đám nhãi nhép thôi!” rồi nếu có ai phản đối thì cô sẽ lấy cái danh hiệu “Đại pháp sư” và “Anh hùng” của mình ra lòe họ. Trò đó không có hiệu quả với tôi đâu!’
Thunder Sonia sững người suy nghĩ một lúc. Bộ cô thường xuyên làm trò đó lắm hay sao?
…Nghe có vẻ giống cô ấy đó.
Cô vẫn luôn luôn cố gắng trấn an người khác bằng những lời nói dối của mình.
Đó là trách nhiệm của Người bảo hộ.
Bất cứ khi nào kẻ thù có số lượng áp đảo, và bọn họ lâm vào tình trạng cực kỳ nguy cấp.
Bất cứ khi nào cục diện trở nên tồi tệ, Sonia sẽ chơi đùa với bọn trẻ để khiến lũ nhóc phân tâm.
Và vẫn là những câu nói khích lệ quen thuộc trong cuộc tấn công của Quỷ vương Gediguz vào lãnh thổ Elf.
Sonia chưa từng tỏ ra yếu đuối trước mặt người dân của mình.
Là Đại pháp sư Elf, cô không giữ chân kẻ thù. Anh hùng Elf sẽ đưa kẻ thù xuống địa ngục.
Cô là pháp sư Elf vĩ đại nhất từng tồn tại. Không có gì mà phép thuật của Sonia không làm được hết.
‘Làm sao ta có thể để cậu chết ở đây được? Ta biết ăn nói thế nào với mẹ cậu đây?!’
‘Sao tôi lại phải chết ở đây trong khi chúng ta sẽ trở về để gặp mẹ tôi?’
‘Ch…Chỉ là ví dụ thôi! Ta đâu thể đảm bảo an toàn cho cậu được. Ta còn việc phải lo mà!’
‘…Chà, có lẽ không còn cách nào khác thật…’
Cuối cùng Aconite dường như đã chấp nhận mệnh lệnh của Sonia. Anh mím chặt môi và gật đầu chắc nịch.
Rồi anh hít một hơi thật sâu trước khi dõng dạc tuyên bố.
‘… Hãy để tôi giữ chân bọn chúng, còn cô trở về thị trấn và cảnh báo cho mọi người. Hãy gọi viện binh đến đây! Cô Sonia, cô phải sống! Tộc Elf không thể nào thiếu cô được!’
‘Aconite…’
Nếu Aconite chết ở đây, rất nhiều người sẽ đau khổ.
Gia đình, bạn bè, chiến hữu, cả cô công chúa của tộc thú nhân nữa. Tất cả bọn họ sẽ khóc thương cho anh.
Nhưng… cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Anh là một quân nhân. Một người lính, giống như bao người khác. Thậm chí đến cả Chỉ huy tối cao Quân đội Elf, nếu tử trận, cũng có thể được thay thế. Đó là cách mà quân đội hoạt động, những vị trí cần thiết sẽ ngay lập tức được tái cơ cấu để đảm bảo sự vận hành trơn tru của cả hệ thống.
Nói cách khác, Aconite hoàn toàn có thể bị thay thế bởi một người khác.
Nhưng còn Sonia thì sao?
Cô ấy là độc nhất vô nhị.
Đối với người dân Elf, cô là biểu tượng của hi vọng và ý chí chiến đấu, là người bảo hộ cho tộc Elf trong hơn một nghìn năm qua, là nữ thần của chiến thắng.
Sonia KHÔNG THỂ bị thay thế.
‘Thằng nhóc ngu ngốc này! Nói cái gì thế hả?? Làm sao mà ta có thể…’
Sonia nghiến chặt răng, cố kiềm chế những giọt nước mắt đang chực chờ tuôn ra.
Mọi chuyện đã luôn là như vậy.
Kể từ năm cô tròn 600 tuổi, mọi người xung quanh đã luôn cố gắng bảo vệ cô bằng mọi giá.
Sonia chưa từng thuộc biên chế chính thức của quân đội. Vị trí của cô vốn dĩ là do dòng máu hoàng tộc của mình. Theo lý thuyết, cô không hề có quyền can thiệp vào các vấn đề trong quân ngũ. Vậy nhưng tất cả mọi chiến binh Elf đều trung thành và sẵn sàng tuân theo mọi mệnh lệnh của Sonia.
Sonia còn sống đến bây giờ không phải do cô may mắn.
Cô còn sống, bởi những người lính trẻ hơn đã hi sinh tính mạng mình vì cô.
Từ trước đến nay đã luôn là như vậy…
Cô hiểu giá trị của bản thân đối với tộc Elf. Nếu không có cô, tộc Elf sẽ không thể vượt qua những thời khắc khó khăn nhất, và sẽ nhanh chóng bị diệt vong.
Dần dần, Sonia bắt đầu chấp nhận sự đối đãi đặc biệt này, vì sự tồn vong của tộc Elf.
Nhưng bây giờ chiến tranh đã kết thúc.
Không phải họ đã chiến thắng hay sao?
Vậy thì sự tồn tại của Sonia còn ý nghĩa gì nữa?
‘Cô đã chiến đấu trong hơn một nghìn năm, như vậy là quá đủ rồi. Giờ là lúc cô tránh xa chiến trường và tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. Cô xứng đáng được như vậy. Tìm một người chồng tốt cũng không phải ý tồi đâu….’
‘Nếu vậy chẳng phải cậu mới là người nên thoát khỏi đây sao? Cô công chúa kia vẫn đang chờ cậu kia mà!’
‘Cảm ơn bà, nhưng ít nhất cháu đã được nếm trải hương vị tình yêu rồi, giờ là đến lượt của bà đó.’
‘Vậy nên cậu càng phải sống sót đó! Đúng là một cuộc tranh cãi ngớ ngẩn mà!’
Vào thời điểm hai người đang mải cãi cọ qua lại…
… một tảng đá khổng lồ bay đến và đập trúng vào Aconite.
Anh bị hất lên không trung, cơ thể anh văng đi gần mười mét rồi đập mạnh xuống nền đất cứng.
Cặp mắt anh trợn trừng rồi từ từ khép lại, đồng thời một dòng máu đỏ tươi chầm chậm chảy ra từ khóe miệng.
Aconite nằm yên bất động.
*****
Trans: RIP Aconite