Orc Eiyuu Monogatari-Sontaku Retsuden

chương 16.2: elf lâm nguy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến họ phải sững sờ.

Đội quân zombie tưởng chừng như vô tận đang sắp sửa nhấn chìm một nhóm chiến binh Elf đơn độc.

Những người vẫn còn khả năng chiến đấu đang tập trung lại với nhau thành một phòng tuyến cuối cùng. Nhưng sức người có hạn, chỉ vài người thì không thể cản nổi bước tiến của cả một binh đoàn undead không biết mệt mỏi.

Những binh sĩ đã tử trận và những người còn đang hấp hối nằm la liệt khắp nơi trên mặt đất. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi tất cả bọn họ bị quét sạch.

‘Chết tiệt! Không thể tin nổi có ngày chúng ta lại bị đánh bại bởi lũ đần độn này…!’

‘Thật là bất công! Chúng ta, những thành viên của Biệt đội Độc lập số Ba mươi mốt, những người đã trải qua biết bao cuộc chiến tàn khốc, lại kết thúc ở một nơi như thế này đây!’

‘Hughh… Tôi còn chưa kết hôn mà…’

Sự tuyệt vọng đang bao trùm lấy những người lính cuối cùng.

Không còn lại một tân binh nào.

Những người lính trẻ hơn hoặc đã chết, hoặc bỏ chạy từ sớm, những cựu binh giàu kinh nghiệm chiến đấu là những người duy nhất còn trụ lại.

Nhưng dù thông thạo chiến đấu đến đâu đi chăng nữa, việc chống lại một đội quân undead có khả năng hồi sinh vô hạn là bất khả thi.

Cứ như vậy, từng người, từng người một dần kiệt sức và lần lượt ngã xuống.

‘Đỡ này, đám undead khốn kiếp! “Hỏa cầ-…!” Chết tiệt, tôi hết ma năng rồi! Vậy là tôi sẽ bỏ mạng ở một nơi như thế này… Có lẽ từ khi chiến tranh kết thúc, tôi đã quá buông lỏng bản thân mất rồi…’

‘Đúng vậy, chúng ta đã bị bỏ rơi… một lần nữa. Lũ chết tiệt kia đã sớm cao chạy xa bay và bỏ chúng ta lại như một đống phế thải vô dụng…’

‘Ughgh… Tôi chỉ muốn kết hôn thôi mà… Tôi chi muốn kết hôn thôi…’

Chỉ còn lại vài nữ chiến binh Elf vẫn đứng vững.

Dù vẫn có thể chiến đấu, nhưng đường rút lui của họ đã bị cắt đứt, và sức lực cũng không còn nhiều nữa.

Vào thời khắc bọn họ đã chấp nhận sự an bài của số phận…

‘Thánh kiếm!!’

Một tia sáng lóe lên cùng một đường kiếm duy nhất chẻ đôi thân xác một đám zombie như cắt qua một tờ giấy.

Một chiến binh hào nhoáng xuất hiện.

Lưỡi kiếm phát quang của anh chém bọn zombie thành từng khúc, và tấm khiên rực lửa thiêu xác chúng thành tro chỉ trong tích tắc.

Ồ không, anh ta không hề đơn độc.

Ở phía xa, một chiến binh khác dũng mãnh tiến tới.

Với thanh đại kiếm trên tay, mỗi lần anh vung kiếm là vài con undead biến thành thịt băm chỉ trong nháy mắt.

‘…?’

Ngỡ ngàng, các Elf không dám tin vào mắt mình. Nhưng họ chắc chắn nhìn thấy một quả cầu phát sáng nho nhỏ bay lượn xung quanh chiến trường. Nó bay qua lại giữa những chiến binh đã ngã xuống và để lại một lớp bụi sáng lấp lánh trên cơ thể họ.

Các người lính Elf đang được chiêm ngưỡng một khung cảnh ngoạn mục, mặc dù họ cũng không biết chắc chuyện gì đang thực sự xảy ra.

Chuyển động kỳ lạ của khối cầu dường như khiến họ không dám tin vào những gì đôi mắt mình đang chứng kiến là thực. Hoặc đó là ảo giác do chiến đấu quá sức chăng?

Trong khi những cô nàng Elf đang mải chú ý đến khối cầu phát sáng, hai chiến binh nhanh chóng càn quét chiến trường.

Đối với họ, việc đồ sát đội quân undead khổng lồ này dễ dàng như gặt lúa trên một cánh đồng vậy.

Dưới lưỡi kiếm của hai chiến binh, đàn zombie từng con một lần lượt đổ rạp xuống như những thân cây khô.

Cứ như vậy, họ tiếp tục chiến đấu như thể không hề biết đến sự mệt mỏi, cho tới khi toàn bộ khu vực sạch bóng zombie.

‘Phù… ‘

Chiến binh loài người, Breeze, hạ kiếm xuống và kiếm tra xung quanh. Khi đã chắc chắn không còn lại một con undead nào, anh quay về phía những cô gái Elf.

Sau đó, bằng một cử chỉ rất điệu nghệ, Breeze dùng một tay hất mái tóc bồng bềnh của mình ra đằng sau và mỉm cười với các cô gái.

‘Không sao chứ, các quý cô?’

Cho tới tận lúc này các cô gái mới sực tỉnh.

Dù không biết chuyện gì đang thực sự xảy ra, nhưng có một điều chắc chắn rằng: họ đã được giải cứu.

Trong tình huống thập tử nhất sinh, một cặp đôi chiến binh kỳ lạ đã đến và cứu họ. Người đầu tiên là một ma chiến binh con người sở hữu thanh kiếm phát sáng. Người còn lại, một Orc với thanh đại kiếm bự chảng. Hai người bọn họ đang làm gì ở chốn này?

Đến lượt chiến binh Orc, Bash, tiến lại gần những cô gái.

Anh dừng lại và khẽ cau mày. Dường như anh đang nghĩ xem nên bắt chuyện với họ như thế nào.

Nhưng trước khi kịp mở lời, có thứ đã thu hút sự chú ý của anh.

‘Hmm!’

Một Elf bị thương nặng đang nằm tựa lưng vào gốc cây gần đó.

Một vết thương lớn ở bụng khiến cho quần áo của cô bê bết máu.

Đôi mắt cô nhắm hờ. Hơi thở của cô nặng nhọc và yếu ớt. Bash vẫn nhớ cô ấy.

‘Cô kia… Cô ổn chứ?!’

Nhưng Bash lại không biết tên nàng.

Nếu không có sự trợ giúp của cô, anh sẽ không bao giờ biết đến quán rượu Tổ đại bàng.

‘Urghh… Ai đó? Giọng nói này… là anh à, quý ngài Orc…?’

‘Đúng vậy, là tôi đây! Ấn chặt vào đó! Đừng lo, chỉ là vết thương phần mềm thôi!’

‘Không, tôi không ổn rồi… Xung quanh tôi tối quá…’

‘Bởi vì cô đang nhắm mắt! Tỉnh lại đi! Nó thực sự chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà!’

Trên thực tế, vết thương của cô ấy đã bắt đầu khép miệng…

Tác dụng của bụi tiên là không cần bàn cãi, cho dù là vết thương nặng cỡ nào thì cũng có thể được chữa khỏi.

Có lẽ cô ấy đã bị một con wraith tấn công nên tâm trí đang rối loạn.

Mặc dù rất hiệu quả với những vết thương vật lý, bụi tiên không phải là toàn năng, nó không thể khắc phục được những tổn thương tâm lý.

Các Fairy không cần đến năng lực này, bởi tâm trí của họ vốn là một thứ gần như bất khả xâm phạm.

‘Ngài Orc… làm ơn… nói với cô Sonia… cô ấy đang ở với lực lượng chủ lực về

phía nam… Nói với cô ấy rằng tên Lich… không có ở đây. Tất cả là mồi nhử của chúng … có quá nhiều zombie… đó là một cái bẫy… Cho dù là cô Sonia cũng có thể gặp nguy hiểm…’

Quý cô Sonia? Đang gặp nguy hiểm?

Con tim Bash như thắt lại.Là quý cô Sonia xinh đẹp, người trong mộng, vị hôn thê tương lai của anh.

Cô ấy đang lâm nguy ư? Vậy thì Bash không thể chần chừ thêm một giây nào nữa.

‘…Đã hiểu. Cảm ơn vì thông tin của cô.’

Bash đứng thẳng dậy và quay lại nhìn Breeze.

Breeze đã nghe được toàn bộ câu chuyện. Là một chiến binh lão luyện, anh biết Bash định làm gì.

‘Đi đi. Việc ở đây cứ để cho tôi. Đừng lo về đống đồ của mình, tôi sẽ mang chúng chúng về cho anh.’

Vừa dứt lời, một cô nàng Elf ngã vào vòng tay của Breeze.

‘Mang em về nhà đi!’ Bash có thể nghe thấy cô nàng khẽ thì thầm vào tai Breeze.

Bất ngờ và vui sướng, Breeze không thốt lên lời, khuôn mặt anh đỏ bừng và miệng anh làm thành biểu cảm :O (OOHHHHHHH!!!!)

‘………’

Bash tỏ thái độ ghen tị ra mặt.

Nếu như anh có cơ hội để cầu hôn một trong những cô gái họ vừa mới giải cứu, chắc chắn anh cũng sẽ được trải nghiệm cảm giác sung sướng tuyệt vời như Breeze với cô nàng Elf trong vòng tay.

Nhưng là một Anh hùng, anh phải kiên định với mục tiêu của mình.

Vào đêm mà họ gặp nhau, anh đã biết rằng Sonia chính là định mệnh của mình, và anh làm theo mọi lời chỉ dẫn từ Zell chỉ để

có cơ hội cầu hôn cô ấy.

Kể cả khi đồ sát zombie, anh cũng chỉ nghĩ về hình bóng cô ấy.

‘Cảm ơn, bạn tôi.’

Để lại vài lời ngắn ngủi, Bash mau chóng chạy vụt đi.

Breeze lặng lẽ nhìn theo tấm lưng rộng lớn của vị Anh hùng dần biến mất sau những bóng cây.

Anh cũng là một chiến binh đã kinh qua vô số trận mạc.

Anh hiểu rất rõ tầm quan trọng của danh dự đối với một chiến binh.

Không một chiến binh nào có thể ngăn cản người đồng đội của mình bước vào một trận chiến.

‘Ha! Hóa ra một Anh hùng thực sự là như vậy…’

Giờ thì anh đã phần nào hiểu ra mọi chuyện.

Lý do mà chàng Orc của chúng ta quyết định trở thành một lữ khách đơn độc, trong khi hòa bình đã lập lại và Orc rất hiếm khi ra khỏi lãnh thổ của chúng. Lý do mà anh lại xuất hiện tại đây, trong lãnh thổ Elf. Lý do mà anh bắt đầu săn lùng đám Orc zombie trong khu rừng của tộc Elf.

Breeze đã tìm ra chân lý!

‘Hự… tôi muốn nhìn mặt người chồng yêu quý của mình lần cuối cùng…’

‘Ừm… đội trưởng Azalea? Tôi nghĩ là vết thương của cô đã lành hẳn rồi đó…’

‘…Hả??’

Khi Azalea cuối cùng cũng tỉnh táo lại và mở mắt, Bash đã đi mất từ lâu.

Truyện Chữ Hay