Người đầu tiên chú ý đến “thứ đó” là một lính trinh sát đang hồi phục ma lực ở phía sau đội hình.
Đôi tai nhạy bén của Elf giúp anh nhận thấy có nhiều tiếng bước chân đang tiến lại gần.
Nhưng họ đâu có đồng minh nào ở phía sau?
Có lẽ nào là quân tiếp viện từ rừng Siwanasi, hay một người đưa tin mang theo mệnh lệnh của cấp trên?
Những tưởng là đồng minh, anh lính Elf quay lại, chỉ để thấy một con Orc zombie với cơ thể thối rữa đang lao đến với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Anh là một người lính lão luyện – một cựu binh với khoảng 50 năm kinh nghiệm trên chiến trường.
Anh ngay lập tức nhận ra trang phục của con Orc zombie, mặc dù thời gian đã khiến chúng trở thành một đống giẻ rách nát, chính là trang phục của đám Orc sát thủ. Anh thậm chí có thể xác nhận rằng da của chúng có màu hơi ngả vàng, dù phần lớn lớp da đã biến mất.
Người lính xấu số hiểu rằng không thể né mũi dao đang lao thẳng đến cổ họng mình với một tốc độ như vậy được.
Điều duy nhất anh có thể làm lúc này là cố cảnh báo cho đồng đội về mối nguy hiểm đang cận kề. Anh quyết định không để cái chết của mình trở nên vô ích.
‘Kẻ địch ở - !’
Đã không còn kịp nữa.
Một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua cổ họng anh, và thứ phun ra khỏi miệng anh không phải là thông tin, mà là máu.
Mặc cho vết thương chí mạng, anh lính Elf vẫn quyết tâm tìm thêm thông tin về con Orc zombie này.
Nó tiếp cận mình bằng cách nào?
Nó đến từ đâu?
Nó đã trốn ở chỗ nào?
‘…!’
Trước khi mất đi ý thức, anh vẫn kịp thi triển một kết giới quét qua khu vực xung quanh.
Và rồi…
Anh đã thấy bọn chúng.
Đằng sau con undead sát thủ là một đoàn quân zombie nhiều không đếm xuể đang từ từ tiến tới.
Một con trong số chúng giương cao một ngọn cờ.
Một lá cờ rách nát được treo trên một cây gậy mục rữa.
Biểu tượng trên lá cờ đó… chắc chắn anh ấy đã từng nhìn thấy trước đây.
Biểu tượng của một Tướng quân Orc đã ngã xuống tại rừng Siwanasi.
‘…Ba..ra…hự.....’
Lưỡi dao của con undead lạnh lùng lướt đi, đâm xuyên qua vòm miệng và chọc thủng hộp sọ của người lính trinh sát.
*
*
*
‘Cái gì?! Kẻ địch ở sau chúng ta ư? Bao nhiêu?’
‘Các báo cáo nói rằng quân số của chúng khoảng hơn một nghìn!’
‘Còn thiệt hại thì sao?’
‘Một nửa số lính trinh sát của ta đã chết… Thưa ngài, tình thế nguy cấp lắm rồi…’
Trung tướng Calendula trợn mắt kinh ngạc trước báo cáo của cấp dưới.
Một đám zombie đột nhiên xuất hiện ở phía sau.
Khi mà quân chủ lực nhận được thông tin về mối nguy hiểm cận kề thì phần lớn quân trinh sát đang nghỉ ngơi hồi phục ma lực đã bị hạ gục.
Phía trước họ là khoảng 300 zombie do Lich dẫn đầu. Trong khi Calendula đang lên kế hoạch tiếp cận và tiêu diệt chúng với thương vong thấp nhất thì hung tin lại ập tới.
Đã quá muộn rồi.
Ông đã chủ quan khi nghĩ rằng đám undead vô tri không thể áp đảo người sống được, dẫn đến lơ là phòng bị phía sau.
‘Chết tiệt… Chúng ở đâu chui ra vậy?’
‘Chúng tôi không biết thưa ngài. Như thể chúng xuất hiện từ hư không vậy...’
‘Kuh… Khốn kiếp!’
Chỉ huy Calendula ngày càng trở nên tức giận.
Kẻ địch quá đông.
Ông thậm chí còn không biết chúng đến từ đâu và đến bằng cách nào.
Người của ông bị tập kích bất ngờ và đoàn quân đã chịu tổn thất đáng kể.
Với những tình huống thế này, rút lui để bảo toàn lực lượng là lựa chọn duy nhất – không còn cách nào khác.
‘…’
Rút quân.
Đó là quyết định của Calendula.
Tuy nhiên, trực giác của ông mách bảo rằng có gì không ổn.
Rằng nếu như rút quân bây giờ, họ sẽ bị quét sạch.
‘…’
Ông đang nhớ lại chuyện đã từng xảy ra 100 năm về trước…
Lúc đó, Calendula mới chỉ là một Trung tá.
Cha của ông, Catalpa, bấy giờ là một Trung tướng.
Cha của ông đã rơi vào một tình huống không khác Calendula hiện giờ là bao.
Được cho là một trong những vị tướng tài năng nhất của quân đội Elf, đơn vị của Catalpa luôn có tính kỷ luật cao nhất và tổ chức chặt chẽ nhất. Đặc biệt ông vô cùng quyết đoán và nhanh chóng đưa ra chỉ thị trong những tình huống mang quyết định.
Một ngày, ông rơi vào thế bao vây gọng kìm của địch.
Thông thường, ông sẽ lập tức ra lệnh rút quân bằng cách lợi dụng những kẽ hở trong đội hình của địch…
Calendula đã mất đi người cha của mình vào ngày hôm ấy.
Trung tá Calendula đã chứng kiến tất cả mọi chuyện từ trên đỉnh một ngọn đồi cách đó không xa.
Catalpa không hề sai – trong tình huống đó bất kỳ ai cũng sẽ đưa ra chỉ thị như vậy.
Quyết định của Catalpa là một quyết định đúng đắn.
Tuy nhiên, quân địch dường như đã đọc vị được ý định của ông và bắt đầu di chuyển đội hình.
Calendula đã hét lên từ phía xa “Sao cha lại chạy đường đó??!” hết lần này đến lần khác, cho đến khi cổ họng của ông khản đặc.
Cha của ông đã ngã xuống vào ngày hôm đó, bị một nhát dao đâm vào lưng trong khi cố chỉ huy những người lính còn lại mở đường máu thoát thân.
Tình huống hiện tại cũng tương tự như vậy.
Calendula bắt buộc phải rút lui.
Nhưng nếu ông đi nhầm hướng, tất cả sẽ chết.
Vậy đâu mới là hướng đi đúng?
Phương án khả thi nhất hiện tại là dùng một lực lượng nhỏ để giữ chân quân số áp đảo của địch, trong khi lực lượng chủ yếu còn lại nhanh chóng tìm và tiêu diệt con Lich, đột phá vòng vây và trốn thoát.
Tìm và diệt Lich càng nhanh càng tốt là cách hiệu quả nhất để đối phó với đám undead.
Tuy nhiên, địch đến từ phía sau, nghĩa là con Lich ở phía trước rất có thể chỉ là mồi nhử.
Vậy, hướng nào mới là con Lich thật?
Họ phải tấn công đúng hướng, nếu không tất cả sẽ chết.
Chỉ cần con Lich còn sống, lũ zombie sẽ tiếp tục được hồi sinh bởi ma thuật của nó.
Lao thẳng vào một đoàn quân undead có thể hồi sinh vô hạn quả là một quyết định ngu ngốc.
Họ sẽ bị quét sạch trong một cuộc chiến vô vọng, và nếu như có chiến thắng thì thương vong là không thể nào bù đắp nổi.
Đúng vậy, tất cả sẽ kết thúc giống như Trung tướng Catalpa…
‘…’
Calendula đang suy nghĩ.
Ai là kẻ chỉ huy của đám undead này?
Dĩ nhiên, đó là con Lich.
Nhưng không phải con Lich đáng nhẽ nên ở phía trước sao?
Ông cần ra lệnh rút lui - nhưng mà lui đi đâu? Ông không có đủ thông tin để ra quyết định.
‘Trung tướng Calendula! Làm ơn hãy ra lệnh cho chúng tôi!’
Những người lính của ông nài nỉ.
Nhưng Calendula vẫn im lặng.
Ông bối rối và không biết nên làm gì trong tình huống này.
Mỗi giây trôi qua vòng vây của quân địch lại siết chặt hơn, và cơ hội trốn thoát của họ càng ngày càng mong manh.
Ông phải quyết định, cho dù đó là một quyết định sai lầm đi chăng nữa.
Điều mà ông sợ nhất chính là ra một mệnh lệnh đưa những người lính của mình đi vào chỗ chết.