Khi tôi đi đủ xa rồi thì, tôi chạy thật nhanh kiếm một nhà vệ sinh. Son môi của tôi đã bị lem, cho nên tôi lấy thỏi son trong túi ra và son lại. Tôi sửa mái tóc rối mù của mình, và sửa sang lại bản thân qua tấm gương. Má tôi vẫn còn đỏ vì bị Muriel và Isabelle tát, nhưng chúng không còn sưng nữa. Vết trầy trên tay tôi thì cũng không còn chảy máu. Tôi rất là mừng khi biết được rằng cái váy chỉ bị dơ một chút mà thôi, chứ không hề bị rách. Nhưng tôi tự hỏi rằng mình vẫn còn có thể gặp người đàn ông cùa mình hay không, khi mà bây giờ tôi nhìn như thế này.
Nếu như đó là người đàn ông mà tôi đang tìm kiếm thì anh ta sẽ chấp nhận tôi cho dù tôi có nhìn như thế nào đi chăng nữa. Trong trường hợp đó thì, tôi phải cố hết sức mình cho đến khi bữa tiệc này kết thúc là được, nếu không thì tôi không thể nào gặp lại cha mẹ tôi, những người đã tốn bao nhiêu công sức để mua cho tôi cái váy này được.
Tôi tập cười trước gương thêm một lần nữa, và rời khỏi nhà vệ sinh. Một bóng người dần xuất hiện trước mặt tôi khi tôi tới gần khán phòng, cản đường tôi lại.
“Julia này, cô nỡ bỏ tôi ở lại như này, cô đúng là tồi tệ thật đấy,” James nói, “cô gặp được Công tước Magnaria rồi à?” Anh ta cười một cách tinh nghịch trên mặt khi nói vậy. Anh ta nhẹ nhàng quàng tay sang vai tôi nhưng tôi đẩy ra để giữ khoảng cách giữa hai người.
“Xui thay, tôi không hề gặp hắn ta. Dự đoán của tôi có vẻ như đã sai, hình như công tước muốn nhanh chóng kết hôn.”
“Kì lạ thật đấy… việc hai người chưa gặp nhau đấy. Bởi vì sau khi cô trở về từ nơi đó thì, Công tước chạy về bữa tiệc, với một vẻ mặt xấu hổ và liên tục gọi tên cô trong lúc nhìn quanh. Tôi tự hỏi rằng việc gì đã xảy ra giữa hai người vậy nhỉ. Hơn nữa, tóc cô cũng nhìn hơi rối kìa.”
Có lẽ nào James đã quan sát tôi từ lúc tôi trở về rồi hay sao?
Không thể nào chứ?!
Anh ta thấy việc đã xảy ra tại đó rồi hay sao?
Tôi cảm thấy sợ được một lúc, nhưng tôi gữ im lặng để giả vờ rằng tôi đang rất bình tĩnh. Sau đó, tôi trả lời “Rốt cuộc thì tôi buộc phải ngăn cản các quý cô đánh ghen với nhau. Mọi chuyện giờ đã ổn vì tôi đã can thiệp vào rồi. Này, tôi tự hỏi rằng anh có nên dời tay ra khỏi vai tôi hay không, tôi không muốn người khác hiểu lầm mối quan hệ mà hai chúng ta có.”
“Tôi không quan tâm người khác sẽ nghĩ gì. Về phần cô đấy, cô là ai đối với công tước? Người quen? Bạn? Không thể. Đó là lần đầu tiên mà tôi thấy một vẻ mặt như thế trên mặt của Henry, và ngài ấy đang gọi tên một người phụ nữ nữa chứ… không thể nào! Cô là người tình của ngài ấy à?” Anh ta nhìn tôi một cách tò mò.
“Chúng tôi quen biết nhau trên xe ngựa trên đường đến đây, và bây giờ còn có nỗi thống hận việc tôi ngăn cản kế hoạch trốn kết hôn của mình nữa. Ngược lại thì, có vẻ như mối quan hệ giữa anh và công tước cũng không tồi đâu. Anh cũng biết đường quanh lâu đài nữa chứ. Anh không cho tôi biết tên thật của mình phải không? Tôi cần phải nói với anh là tôi không thích chơi đùa với lửa.”
Anh ta cười lên, “Việc cô can thiệp vào kế hoạch của Henry đã cho tôi lần đầu tiên trong đời luôn đấy thấy được bộ mặt xấu hổ của ngài ấy đấy. Ngài ấy thường giấu diếm suy nghĩ của mình mà. Hạnh phúc thật đấy. Cảm ơn cô, Julia.”
Tôi thở dài và nhìn lên James. Tôi mở miệng ra để nói
“Ngài Nascaria, tôi…”
“Julia!” Một giọng trầm thấp mà tôi quá quen gọi tên tôi từ phía sau. Không cần quay lưng lại thì tôi cũng biết đó là ai,công tước Magnaria.
Nhớ lại những hành động của mình lúc trước , tôi không biết là mình nên làm vẻ mặt gì khi nói chuyện với hắn. Tôi nhìn James một cách bối rối. Sau đó anh ta vòng tay qua eo tôi và nói,
“Henry, đúng lúc lắm, có một người phụ nữ mà tôi muốn giới thiệu với ngài. Tên cô ấy là Julia Hermiatta, tình nhân mới của tôi.”
Cái gì cơ ?!!
Tôi bất ngờ với những gì mà James nói tới mức tôi hét lên một tiếng, sao tôi trở thành tình nhân của James mất rồi?!
Tôi phản đối James bằng ánh mắt của mình, nhưng anh ta chỉ cười và tiếp tục.
Tên này đang cố tình chơi đùa với tôi!!
Cánh tay mà hắn ta vòng qua eo tôi thì rất là chắc chắn, cho tôi chỉ có thể xoay thân trên của mình lại để nhìn lại công tước mà thôi. Tôi định mở miệng để phản đối những gì anh ta vừa nói nhưng vì công tước nhìn rất là giận dữ, tôi sợ tới mức cứng người lại trong lúc há miệng ra thôi.
Trước thái độ de doạ của hắn ta, một dòng điện chạy dọc sống lưng tôi, từ chân lên đỉnh đầu. James hôn má tôi và nói.
“Julia là một quý cô tuyệt vời, và tôi muốn được kết hôn với cô ấy càng sớm càng tốt nếu như cô ấy đồng ý. Không có ai khác muốn cô ấy nhưng cô ấy vẫn còn rất là bướng lắm. Ngài nói với cô ấy giúp tôi được không?”
“Chờ đã nào, ngài Nascaria… tôi không phải…”
Trong lúc tôi cố làm sáng tỏ mọi việc thì, tên công tước ngắt lời tôi, lờ đi những gì tôi nói.
“James, con đàn bà thấp hèn này xuất thân từ một gia đình quý tộc nghèo khó. Nếu như anh quyết định kết hôn một người phụ nữ như vậy, anh sẽ bị kéo xuống đáy của xã hội đấy, nghĩ lại đi.”
Cái gì cơ? Tên này! Phụ nữ thấp hèn?! Gia đình quý tộc nghèo khó nào cơ! Cho dù mới phút trước thôi hắn ta vẫn còn nghe lời tôi một cách ngoan ngoãn cơ mà, sao bây giờ hắn ta lại dám nói ra mấy thứ như này.
Tôi trở nên giận dữ hơn và tôi nhìn hắn ta một cách đầy thách thức. Tôi hất cằm lên và nhìn xuống như hắn ta đã làm với tôi và nói,
“Đúng vậy, tôi đúng là loại phụ nữ tệ hại nhất. Nhưng tôi sẽ không bao giờ hối hận việc lựa chọn người tôi sẽ kết hôn đâu. Tôi đã hứa với bản thân mình rằng tôi sẽ thương nhớ anh ấy với tất cả tình yêu của mình và làm cho anh ấy tận hưởng hạnh phúc ngày qua ngày. Đỡ hơn nhiều so với một người kết hôn với một người phụ nữ cho dù ghét cả chủng loài đó. Tôi sẽ có một cuộc sống ấm áp.”
“Thứ tình yêu khỉ gió gì cơ?!” hắn ta đáp lại, “Cô chỉ bị tiền bạc và địa vị của hắn ta làm mù mắt mà thôi.”
“Tôi thực sự không biết James Nascaria là ai nhưng tôi biết rằng anh ấy tốt bụng hơn ngài nhiều. James là người sẽ không bao giờ tấn công điểm yếu của một ai đó! Tình yêu của tôi thì rất là nghiêm túc và rất đáng giá. Tôi sẽ chỉ yêu mỗi mình anh ấy một khi tôi chứng tỏ được tình yêu của mình.”
Cái lườm của công tước ngày càng sắc bén hơn khi nghe tôi nói. Ngay vào phút cuối, hắn ta nhìn rất là đau đớn, nhưng sau đó thì hắn ta nói một cách giận dữ cứ như nó vang vọng lại từ chín tầng địa ngục vậy,
“Cô đừng nghĩ là cô có thể chống lại ta. Ta có thể phá huỷ một gia đình nhỏ bé như Hermiatta dễ như ăn bánh. Nhớ đó.”
Hắn ta quay người lại và rời đi. Tôi ngây người ra, bất ngờ trước mọi việc đang xảy ra. Nhưng tôi lấy lại bình tĩnh và rên lên.
“Mình đã làm cái gì vậy trời?” Tôi đặt tay lên trán, “Mình nên làm gì bây giờ đây? Gia đình mình giờ thì sẽ ra sao đây? Tên công tước nhìn tức giận lắm luôn! Mắt hắn ta nhìn nghiêm túc hết sức luôn! Đáng ra mình không nên nói những thứ như vậy… Liệu rằng hắn ta sẽ tha thứ nếu như mình xin lỗi không nhỉ? Có lẽ, nếu như mình quỳ lạy và xin lỗi càng sớm càng tốt. Chắc chắn rằng tên ghét phụ nữ đó vẫn còn một chút nhân tính trong người hắn nhỉ.”
Tôi đang hoảng loạn. James nắm lấy tay tôi và đưa nó xuống trong lúc tới gần tôi hơn. Vẻ mặt của anh ta bây giờ giống như một đứa trẻ nghịch ngợm vậy.
“Cô không cần phải quỳ lạy trước ai đâu Julia. Cô không tin điều này, nhưng có vẻ như cô là một người rất là đặc biệt đối với công tước. Cho nên cô không cần lo lắng đâu Julia, tôi sẽ bảo vệ cô nếu như cô đồng ý ở bên tôi.”
“Ý anh là gì…”
Anh ta cười nhẹ nhàng trong lúc hướng ánh mắt của anh ta về phía mái tóc quăn màu hạt dẻ của tôi,
“Nascaria là tên thời thiếu nữ của mẹ tôi. Tên thật của tôi là James de Basseterre. Tôi là tam hoàng tử của vương quốc Basseterre.”