“A… Em mong chờ đến nó quá đi mất. Chắc chắn là sẽ có nhiều cuộc gặp gỡ với những người mới ở thủ đô. Người đàn ông mà chỉ yêu mỗi một mình em mà thôi… Em muốn gặp anh ấy quá đi. Chị cũng nghĩ như vậy chứ, Hanna?”
—Nữ hầu Hanna, người đang đi cùng tôi, đã luôn độc thân từ đó tới giờ mặc dù chị bây giờ đã hai mươi bốn tuổi, nói rằng chị ấy sẽ không rời khỏi tôi cho tới khi tôi kết hôn. Với mái tóc màu nâu nhạt được cột lại đằng sau và cặp mắt màu hạt dẻ, chị ấy là hình mẫu của một chị gái lý tưởng, cho tôi cảm giác thoải mái rằng chị ấy sẽ luôn ở cạnh tôi.
“Đúng vậy, thưa Quý cô. Tôi chắc chắn rằng sẽ có một cuộc gặp gỡ tuyệt vời đang chờ đợi người.”
Bây giờ chúng tôi đang ở trong một chiếc xe ngựa bấp bênh đang hướng tới thủ đô. Ngoại trừ hai người chúng tôi ra thì có khoảng bảy hành khách khác cho nên xe ngựa thì chật kín người. Chúng tôi gặp những bọn họ ở trong nhà nghỉ, nơi mà chúng tôi ở vào ban đêm cho tới khi chúng tôi tới thủ đô.
Để cho an toàn thì, một người sẽ ngồi kế người đánh xe. Tôi đoán rằng người làm việc đó hẳn phải là một cựu quân nhân. Tôi biết được rằng anh ta là một quân nhân từ phân đoàn thứ ba vì vết xăm trên bàn tay phải của anh ta. Kế bên anh ta là một cặp đôi trẻ và một gia đình với hai người con. Cùng với cặp đôi trẻ đó, có một người đàn ông lên xe một mình.
Hừm, thú vị thật đấy. Nhìn qua cơ bắp trên người anh ta thì anh ta chắc là một người quen với việc đánh nhau. Các vết chai từ việc cầm kiếm trên ngón tay của anh ta càng cho thấy điều đó. Nhưng anh ta lại có vết chai trên cả hai tay. Những tên lính bình thường không được phép xài song kiếm… nghĩa là anh ta có một nghề rất là độc đáo.
Một sát thủ chăng? Tôi có một ý tưởng rất là khó chịu, nhưng tôi ngay lập tức chối bỏ nó. Hãy tiếp tục quan sát anh ta thêm một chút nào. Mái tóc đen mượt mà và ánh mắt sâu không lường đó. Bộ đồ mà anh ta đang mặc không có quá nổi bật, nó giống y như những gì mà một du khách bình thường sẽ mặc. Nhưng nó làm cho anh ta nhìn đáng nghi hơn nữa.
“Cô đã nhìn tôi và suy nghĩ về cái gì đó phải không? …Có cái gì mà cô cứ nhìn hoài vậy?”
A… chết tiệt. Tôi đã quá chăm chú với việc quan sát cho nên ánh nhìn bất thường của tôi bị phát hiện ra ngay. Chúng tôi vừa mới ăn trưa xong cho nên ai cũng đang ngồi trên thảm cỏ, hút thuốc và thư giãn.
“Không có gì hết.”
Trong khi tôi giả vờ bình tĩnh thì tôi trả lời người đàn ông ngồi đối diện đang bắt chéo chân lên này. Tôi đảo mắt sang nơi khác, nhưng cứ như không hề quan tâm tới hành động này của tôi, anh ta tiếp tục nhìn với ánh mắt có thể nhìn xuyên thấu tôi ấy.
“Thật sự là cô không có quan sát tôi à?…”
“Anh chỉ tưởng tượng nó ra thôi.”
“Cô đang nghĩ về thứ gì vậy?…”
“Có ổn không? Nếu như tôi nói hết những gì mà tôi suy nghĩ trong đầu?”
Bởi vì có một quý cô trẻ giống như một quý tộc đang đi cùng với nữ hầu của mình đáp lại những lời anh ta nói một cách đầy châm chọc nên anh ta mở to mắt ra vì bất ngờ. Sau đó thì anh ta cong khoé miệng lên và hỏi một cách đầy hứng thú.
“Ừ… tôi không phiền đâu. Cô cứ nói đi.”
“Tôi đã quan sát và cố đoán ra nghề nghiệp của anh. Và mới đây thôi, tôi đã biết được câu trả lời.”
“Ồ… nghề nghiệp của tôi à, hừ…”
“Đầu tiên thì tôi nghĩ là anh phải là một sát thủ. Nhưng một sát thủ sẽ không hỏi một câu hỏi như thế với một quý cô mà mình mới gặp trên xe đâu nhỉ. Vì thế, chỉ còn lại một khả năng thôi.”
“…và, nó là gì?”
“Nếu mà tôi cần phải thành thật thì, anh là gián điệp ngầm của vương quốc phải không? Hơn nữa, khả năng cao là anh nắm giữ tước hiệu Hiệp sĩ. Có lẽ nó là thứ gì đó còn lại trong quá khứ, nhưng khi anh di chuyển thì anh hơi lê chân trái của mình theo, nơi mà anh từng đeo một thanh kiếm. Bây giờ thì anh đang dùng song kiếm cho nên chắc là anh đã giấu một con dao găm dưới lớp áo choàng đó đúng không? Sau cùng thì, việc mà anh không cởi áo choàng ra vào một ngày nóng như này lại là một hành động cực kì đáng nghi.”
“Cô đó… cô rất là thú vị luôn đấy… —Tên của cô là gì? Cô là người đầu tiên có thể đoán ra thân phận thật của tôi chỉ từ việc nhìn thôi đấy.”
“Trước khi anh muốn hỏi tên một người khác thì phải tự giới thiệu bản thân mình, đó không phải là phép lịch sự hay sao? Đương nhiên là anh biết rõ những lễ nghi mà một quý ông nên có nhỉ?”
Vì anh ta đang giả làm một du khách bình thường cho nên anh ta cư xử một cách thô lỗ, nhưng anh ta không thể nào giấu được một số hành động nho nhỏ trong lúc ăn, điều đó cho thấy cách anh ta được nuôi lớn.
“Hahaha… nếu như cô biết rõ đến vậy rồi thì, cô có thể trở thành một gián điệp tốt hơn cả tôi. Tên tôi là Marius. Có một khoảng thời gian tôi thuờng hay tới các cuộc gặp mặt trong tầng lớp quý tộc nhưng bây giờ thì tôi làm việc như một kẻ đưa tin cho vương quốc.”
“Ôi trời, tôi không nghĩ là anh sẽ tự mình nói ra luôn đấy. Việc anh tự tiết lộ thân phận của mình trong lúc làm nhiệm vụ, việc này có ổn không?”
“Sao cô lại nghĩ rằng tôi vẫn còn đang làm nhiệm vụ? Tôi không thể trở về nơi làm việc của mình sau khi nghỉ ngơi hay sao?”
“Trong trường hợp đó thì, anh sẽ dùng xe ngựa tư của mình thay vì chiếc xe ngựa này phải không? Xin thứ lỗi, nhưng tôi thấy rằng anh đủ tiền để làm việc đó mà. Vì đối tượng của anh không phải là ai đó đi cùng xe, có thể là anh sẽ làm việc gì đó trên đường đi hay anh phải đi gặp ai đó… hay những thứ đại loại như vậy. Thì, tôi mong rằng anh sẽ không liên luỵ tới chúng tôi. Tôi cần phải đến thủ đô bằng mọi giá.”
Nói thật thì, tôi chờ một cơ hội thích hợp và lén nhìn hai thanh kiếm dưới lớp áo choàng của anh ta. Nó được rèn kĩ tới mức kể cả tôi, một người chẳng biết cái gì về kiếm, cũng biết nó đắt như nào.
“Tôi mừng vì cô không phải là kẻ thù của tôi. Vậy có việc gì mà cô phải lên thủ đô? Từ những gì mà tôi thấy được thì cô hẳn phải là con gái của một quý tộc phải không?”
“Tôi đến thủ đô để đi tìm người đàn ông của đời mình. Người sẽ thích tôi vì tôi là chính tôi… Nhưng cho dù vậy, đàn ông luôn chọn những người phụ nữ hiền lành, ngoan ngoãn và yếu đuối. Thế giới này thật bất công mà, anh có thấy vậy không?”
“Thì, một tên đàn ông bình thường không thể nào chứa nổi cô đâu nhỉ. Làm cách nào mà cô lại sáng suốt như vậy.”
“Ai biết được chứ… có lẽ tốt hơn là tôi nên nói rằng tôi rất là hứng thú với con người. Đó là lý do tại sao tôi biết rằng có ba người đã đi theo chiếc xe ngựa này từ ngày hôm qua.”
“Chờ đã! Ý cô là gì?!!”
Đột nhiên thì ánh mắt của Marius trở nên sắc bén và tôi cảm thấy được một áp lực khó chịu toả ra từ người anh ta, cho nên tôi nói cho anh ta mọi thứ mà tôi biết. Sau bữa ăn chiều ngày hôm qua thì, ba người đàn ông đã đi theo sau chiếc xe ngựa trong lúc giữ một khoảng cách an toàn.
“Bọn họ đang cố giữ một khoảng cách an toàn với chiếc xe ngựa này trong lúc cưỡi ngựa. Họ tự mình cải trang bằng cách mặc những bộ đồ thường ngày, nhưng tôi không hề nhầm lẫn. Sau cùng thì, tôi có thể nhận biết được một người chỉ bằng tai của họ. Hơn nữa, họ không thể nào cải trang cho mấy con ngựa được. Từ những gì mà tôi quan sát được, cả ba đều là những người đầy kinh nghiệm. Anh chắc chắn hay không?”
“Tch!! Đến mức mà tôi không nhận ra như này!! Tôi sẽ rời đi ngay lập tức. Tôi không thể nào làm phiền cô được. À, ngoài việc đó ra thì, tên cô là gì?”
“Tôi tên Julia. Tôi không nghĩ rằng chúng ta sẽ còn gặp lại nhau cho nên anh không cần phải nhớ tên tôi. Những người đó chắc là đến từ phía nam của vùng Gurusuk cho nên anh phải coi chừng bom khói của bọn họ. Đó là sở trường của người Gurusuk. Tôi có thể nhận ra họ từ cấu trúc xương của bọn họ.”
Với một nửa người của mình ở bên ngoài xe ngựa, Marius nói một cách sảng khoái với một nụ cười thật tươi trên mặt.
“Tôi sẽ nhận lấy lời khuyên của cô… Nếu như chúng ta còn gặp nhau thì tôi chắc chắn sẽ cảm ơn cô. Chào nhé, Julia. Cố đừng bị tên đàn ông kì quặc nào đó ở thủ đô lừa đi mất.”
Sau khi nói vậy thì, anh ta biến mất đâu đó. Tôi tự hỏi rằng anh ta định đánh nhau với mấy người kia à? Hay là anh ta đang cố chạy trốn? Thì, việc đó không có liên quan gì tới tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi lo lắng.