“Cha, thật ư?! Con thực sự có thể tham dự bữa tiệc tại lâu đài hoàng gia ư?”
“Ừ… có vẻ như những quý cô của những gia đình quý tộc từ 15 tới 19 tuổi đều được mời tới bữa tiệc này. HÌnh như là để tìm đối tượng kết hôn cho Công Tước Henry Magnaria. Có khả năng là con sẽ được gả đi vì tiền đấy, Julia.”
Tôi… Julia Hermiata, con gái của một Tử Tước, đã cười thật tươi từ khi mà tôi nghe về bữa tiệc tại lâu đài. Tôi bây giờ được 19 tuổi… sau khi thêm tên của mình vào danh sách khách mời ngay vào những phút cuối, đang xoa ngực một cách nhẹ nhõm. Tử Tước Hermiata chỉ là một quý tộc nhỏ bé thôi mà.
Đó là lý do tại sao mà tôi không có quá nhiều cơ hội để được mời tới một bữa tiệc với quy mô như thế này. Nếu như không phải là do Công Tước Magnaria đang kiếm một cô vợ thì lâu đài hoàng gia là một nơi mà tôi sẽ không bao giờ được đặt chân vào. Vì thế việc tôi hưng phấn như thế này không phải là một việc bất ngờ.
“Cha nên dừng lại đi! Công Tước Magnaria được biết tới như một người rất là cao quý và rất là thành thạo ở cả hai thứ, văn chương và quân đội. Ngài ấy là một người hoàn hảo về mọi mặt, người mang về thắng lợi cho vương quốc trong cuộc chiến tranh gần đây với vai trò như một chỉ huy, cho dù ngài ấy có thể dùng kiếm tốt tới mức được phong làm Hiệp sĩ!”
Đúng vậy… Henry Magnaria là một người anh hùng mà không ai không biết tới ở Vương Quốc này. Hơn nữa, chỉ với dòng máu và khuôn mặt điển trai của ngài ấy thì không một người phụ nữ nào không muốn cưới ngài ấy cả. Nếu như một người như thế không thể nào kiếm được một đối tượng kết hôn, đến mức phải cần tới một bữa tiệc như vậy thì tính cách của ngài ấy chắc hẳn phải rất tệ. Tôi không thích một tên đàn ông như vậy.
“Con sẽ không cưới ngài ấy ngay cả khi ngài ấy cúi đầu cầu xin con đâu. Hơn nữa, một quý tộc nho nhỏ như con sao lại lọt vào tầm mắt của ngài ấy được chứ.”
Nhìn tôi, người đang từ chối trong lúc phồng má lên, từ trên xuống dưới, cha nói một cách đầy nuối tiếc trong lúc thở dài.
“Mái tóc xoăn xoăn vàng hoe mà con được thừa hưởng từ mẹ và cặp mắt y như thạch anh tím. Làn da trắng mượt như sứ. Phần chất liệu thô thôi thì cũng không quá tệ rồi… Nếu như con không mở miệng ra thì ta chắc rằng khả năng con được đính hôn cũng không quá tệ đâu.”
Con hiểu điều đó mà, ngay cả khi cha không nói ra đi chăng nữa. Ngay cả khi tôi bây giờ tôi đã 19 tuổi rồi, chưa có các cuộc thảo luận lãng mạn nào về tôi nữa chứ. Đó là bởi vì không có nhiều đàn ông sẽ chấp nhận cái tính cách này của tôi cả, việc đó làm cho tôi không thể nói dối với chính mình được. Đàn ông thì ai cũng muốn kiếm một cô vợ ngoan ngoãn và biết nghe lời mà.
“Cha đừng có lo. Con sẽ đến bữa tiệc này để tìm tình yêu của đời mình. Con đã 19 tuổi rồi… nếu mà con gặp được người định mệnh ấy cũng chẳng phải là một việc bất ngờ đâu. Con chắc là tụi con đã được sắp đặt để gặp nhau tại lâu đài hoàng gia mà, bởi vì ở một nơi hoang vắng như này, không có khả năng nào mà con có thể gặp được người ấy cả.”
Vùng đất của nhà Hermiata chỉ là một vùng đất nghèo nàn ở vùng biên giới của vương quốc, một nơi hoang vu được bao quanh bởi rừng, nơi mà việc chăn cừu là ngành duy nhất đang dần phát triển. Bởi vì tôi là con gái duy nhất của gia đình một Tử Tước, tôi cần phải tìm một người chồng để thừa kế tước hiệu Tử Tước, nếu không thì chúng tôi phải trả tước hiệu lại cho vương quốc.
“Julia.. đi tới lâu đài đó thì tốn tận ba ngày. Cha đã nhờ người quen xa của chúng ta, nhà Bourbons, để con có thể ở chung với bọn họ trong vòng ba tháng trước và sau khi bữa tiệc diễn ra. Cố giữ im lặng hết mức có thể và đừng có gây rối là được.”
Giữ im lặng, cha còn nói vậy ư?!! Con đã làm gì sai chứ?
Vị hôn phu đầu tiên của tôi cố kết hôn với tôi chỉ để lấy tước hiệu, cho dù hắn ta đã có nhiều người tình khác rồi. Tôi chỉ lộ ra những mối tình của hắn ta cho mọi người thôi. Đúng là tôi có gọi lại những người tình của hắn ta lại để làm chứng, nhưng sự thật rằng bọn họ đã đập hắn ra bã thì không có liên quan gì tới tôi cả.
Người tiếp theo, người sở hữu tước hiệu Hiệp sĩ, với sự giúp đỡ của tôi đã nhận ra rằng anh ta thích đàn ông một cách lãng mạn và rời đi một cách hạnh phúc trong lúc nắm tay nam tình của mình. Đáng ra tôi cần phải được khen vì đã giúp anh ta nhận ra tình yêu của đời mình chứ.
Vị hôn phu cuối cùng là một nhân viên công chức, người đã cố giết chết tôi sau khi cuộc mua bán trái phép của hắn ta với thương nhân chợ đen được tôi lộ ra. Tôi đã thoát chết đường tơ khẽ tóc, nhưng nếu tính luôn cả việc đó thì, tôi nghĩ đó phải là một thành tựu chứ, bởi vì nếu như mọi thứ cứ thế mà tiếp tục thì giá của bột mì sẽ đột ngột tăng mạnh và nhiều người sẽ chết đói vào mùa đông.
Thì, với tất cả những thứ như vậy… điều đó có nghĩa là không ai trong số họ là người đặc biệt dành cho tôi hết.
Tôi hừ ra một cách giận dữ và xác định lại quyết tâm của mình ở bữa tiệc sắp tới.