Câu chuyện về một cô gái đã thề sẽ không động một ngón tay vào người yêu hoàn toàn gục ngã trong vòng 100 ngày
***
“--Cháu chắc chắn sẽ bảo vệ Marika. Cô cứ yên tâm giao mọi thứ cho cháu.”
Cách đây không lâu, Fuwa Aya đã tự tin thốt lên lời hứa hẹn đầy thử thách ngay trước mặt mẹ của Marika.
Và sau đó, cô sẽ phải đến ở nhà của cô bạn gái mình trong vòng một tuần sắp tới.
Mặc dù nhìn khuôn mặt bên ngoài bây giờ của Aya có vẻ khá điềm tĩnh.
(Chuyện này không ổn chút nào)
Nhưng trong lòng thì lại đang âm thầm khuấy động lên cả một cơn bão tố.
(Không ổn… không ổn)
Đây là câu chuyện về cuộc chiến giữa Aya và Marika, một cô gái với ý chí cứng rắn không ai bằng đã hoàn toàn bị Marika đánh bại chỉ trong vòng một tuần.
Ngay khoảnh khắc bước chân vào nhà của Marika, Aya đã luôn bị bao trùm bởi cảm giác bất an không nguôi.
Nơi sống của bạn gái mình, một nơi mà cô chỉ có thể dám mơ tới, thậm chí còn được coi như một loại sinh vật tưởng tượng nào đó trong truyện tranh, bây giờ lại đang hiện ra quá đỗi rõ ràng trước mắt Aya. Có lẽ cô đã lỡ đâm đầu vào một thế giới cấm kỵ mất rồi.
(Không, không, không được. Mình chỉởđây để bảo vệ Marika thôi!)
Aya đã hứa với mẹ của bạn gái mình.
Rằng cô sẽ trở thành vệ sĩ của Marika trong vòng một tuần bắt đầu từ hôm nay.
Tất cả để bảo vệ nụ cười của Marika. Aya không thể nào để bị cuốn vào cái tình huống “cuộc sống thửđầy màu hồng” này của hai đứa được. Mấy cái suy nghĩ bậy bạ là tuyệt đối không được phép có, chỉ cần để ý đến an nguy của Marika mà thôi!
(Mình đã hứa, mà hứa là phải giữ lời. Nếu như vô liêm sĩ lợi dụng cơ hội này thì mình sẽ phản bội lại lòng tin của mẹ Marika mất.)
Lồng ngực Aya cháy lên phừng phực ngọn lửa quyết tâm.
Từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, một khi đã quyết định rồi cô sẽ cứng đầu mà theo đuổi lý tưởng đó đến cùng, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa.
Thế đó là lý do vì sao.
Mặc dù hiện tại cả hai đang ăn tối trong cùng một căn phòng như thế này, nhưng trái tim của Aya vẫn không mảy may lay động.
(Mình bây giờ chỉ là một người vệ sĩ 24/7 của Marika mà thôi. Và một khi đã làm việc thì tuyệt đối không được để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến việc công.)
Ở đầu bàn bên kia, Marika vừa lén quan sát cô, vừa nhấm nháp chiếc bánh mì sandwich của mình. Đôi mắt to tròn hấp háy hoàn toàn bỏ lỏng cảnh giác, khóe mắt hơi cụp xuống lộ ra hàng lông mi cong dài.
Và khi mắt của hai đứa chạm nhau, cậu ấy khẽ nở nụ cười lúng túng với hai vệt hồng hiện rõ trên đôi gò má mềm mại.
“K-Kiểu như, thế này thì có hơi… ngượng ha…”
(Dễ-thương-quá-đi-mất—-)
Aya thấy hô hấp của mình dần trở nên nặng nhọc, cứ như thể trái tim cô vừa bị diều hâu cướp đi mất.
Tại sao cậu lại có thể nở một nụ cười đầy sơ hở và thuần khiết đến như vậy chứ?
Nó khiến cho Aya liên tưởng đến viễn cảnh một cô bé Marika ngồi quỳ xuống và ngoan ngoãn chịu sự dạy dỗ của cô vậy.
(Cậu nghĩ là tớ không dám gì cậu hả Marika? À không, tất nhiên là sẽ không làm gì thật rồi. Nhưng mà con sói đang ở ngay trước mặt cậu đây không phải là thứ mà cậu có thể chống cự lại bằng sức mạnh đơn thuần đâu đó. Không phải là Marika nên cẩn thận hơn sao? Ít nhất cũng phải có súng điện kế bên người đi chứ!)
Mùi vị của món salad gà mà Aya đang nhai trong miệng bỗng dưng trở nên thật nhạt nhẽo. Trước mặt cô bây giờ đang có một con cừu non mới lớn không phòng bị và trông cực kì ngon mắt, thế mà cô lại chẳng thể động một ngón tay.
Nếu như bây giờ Aya vươn tay ra và đẩy Marika xuống, chắc chắn cậu ấy sẽ phản kháng, nhưng rồi sau đó như thường lệ, cậu ta vẫn sẽ chấp nhận cô.
Marika, con cừu non đã được Aya huấn luyện để tận hưởng sự sung sướng, từ lâu đã mất đi sức kháng cự.
Cậu ấy là chiếc người yêu độc quyền của Aya, 100% sẽ không chống cự một khi bị cô đẩy xuống, thế nên có khi…
(Không, không, không. Mình đang nghĩ cái quái gì thế này?)
Aya giật mình thu lại bàn tay đang chợt vươn đến và cụp mắt nhìn xuống bàn.
“ ? “
Marika khẽ nghiêng đầu một cách đáng yêu. Đuôi tóc mềm mại hơi đung đưa như cây bạc hà mèo.
Phần chính trực bên trong Aya ngay lập tức nổi giận.
(Cái cử chỉđó là sao vậy hả? Bộ cậu muốn mời gọi tớ hay sao!?)
— Tất nhiên khách quan mà nói, thì không. Chỉ là do Aya đang trở nên quá nhạy cảm với một Marika bình dị thường ngày như thế này mà thôi. Đúng vậy, chỉ ở trong thời điểm này thôi.
Mặc kệ sóng gió đang trỗi dậy bên trong mình, Aya nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu để ngăn chặn những kích thích (không phải hứng tình, chắc chắn không phải hứng tình) không đáng có, và bình tĩnh lấy lại phong thái thường ngày của mình.
(Mình sẽ không đụng một ngón tay nào đến Marika. Khoảng thời gian yêu đơn phương của mình còn nhiều hơn thế này cơ mà?)
Nhưng dạo gần đây, không chỉ có Marika là người trở nên thiếu cảnh giác. Mà ngay cả Aya cũng đang dần trở nên dễ dãi. Cô sẽ luôn làm bất cứ thứ gì Marika muốn và cưng chiều cậu ta hết mực.
Cứ cái đà này, nếu như mình và Marika XXX nhau thì cả hai đứa chắc chắn sẽ gặp rắc rối to.
(Không giống như mình, Marika là một người có chính kiến mà nhỉ?)
Khi Aya mời Marika đến làm việc ở quán bar cùng với mình, cậu ấy nhất quyết không đồng ý với quyết định đó, và đã tự thân mình tìm được một công việc khác.
(..... Mặc dù mình muốn hai đứa lúc nào cũng ở bên nhau, nhưng mà có lẽ Marika không thích điều đó cho lắm.)
Aya thật sự rất muốn giúp đỡ Marika, nhưng đồng thời cô cũng không muốn phải trở thành gánh nặng cho cậu ấy.
(Bình tĩnh nào, tự kiểm soát dục vọng của mình mới đi chứ)
Marika lúc nào cũng mong muốn cuộc sống mình được cân bằng.
Cậu ấy sẽ dùng những chiếc mặt nạ khác nhau và thay đổi cá tính của mình tùy thuộc vào tình huống, khi muốn hoặc không muốn được chạm vào, khi muốn được nuông chiều hoặc muốn được tự xử lý mọi việc.
Aya đã thừa biết những loạt hành động này được gọi là “đọc bầu không khí” như lời cậu ấy đã nói.
(Marika đúng thật là một con mèo có tính khí thất thường mà)
Aya biết rõ rằng, những cặp đôi khi chuyển vào sống chung nhà thường có xác suất chia tay cực kì lớn do khác biệt lối sống, chuyện này không còn là chủ đề mới mẻ gì nữa.
(Mình biết mình rất vụng về, thế nên phải chúý bầu không khí xung quanh Marika và nắm bắt nó thật tốt mới được.)
Cơ mà cũng thật không ngờ là chính cái việc suy nghĩ kĩ càng này lại khiến Aya trở nên bận rộn đến nỗi cô không có thời gian nào dư dả để mà để ý đến Marika nữa.
Đúng vậy, trong tình huống này thì Aya đang trở nên tích cực một cách lạ thường.
Thật ra thì ngày đầu tiên cũng khá suôn sẻ đó chứ.
Sau khi bàn bạc với nhau về đồ ăn và nơi ngủ xong xuôi, cả hai cùng nhau đem tấm nệm futon ra ngoài phòng khách. Khoảng thời gian đó, Aya đã có một cuộc trò chuyện nho nhỏ với Marika về việc vì sao cô lại đưa ra quyết định đến ở nhà cậu ấy như thế này.
Đó là vì cô không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt đó của Marika một lần nào nữa. Marika trông có vẻ rất xúc động khi nghe được những suy nghĩ ấy của Aya.
Cô nhất định sẽ bảo vệ Marika, và trả lại cơ thể cậu ấy về cho mẹ mình trong trạng thái tốt nhất. Đó là những gì Aya đã nói, và Marika có lẽ cũng đã hiểu cho cô.
Điều đó khiến cho Aya thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều.
Cũng giống như cô, Marika tôn trọng cảm xúc của Aya. Trái tim của hai đứa như vừa cùng chung nhịp đập vậy (thật ra tất cả chỉ là suy đoán bừa của Aya và Marika tất nhiên là không thật sự nghĩ như vậy.)
Bây giờ hai đứa chỉ còn mỗi một việc là chung sống với nhau hòa bình cho đến hết cả tuần còn lại và tận hưởng ngắm nhìn khoảng không gian riêng tư của cả hai mà thôi.
Cảm giác khi vừa hoàn thành được một nhiệm vụ khiến Aya nhẹ nhõm, cô hơi cúi đầu nhìn xuống chiếc điện thoại của mình. Có quá nhiều thứ xảy ra trong ngày đã vắt kiệt năng lượng của Aya, đến nỗi cô còn chẳng có thời gian đụng vào trò chơi yêu thích.
Aya khởi động trò chơi lên bằng vài lần nhấn màn hình và nghĩ thầm, trước hết cứ hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày đã.
“C-Chắc là tớ phải đi tắm thôi nhỉ?”
Ngón tay Aya ngay lập tức ngừng lại.
Sau khi đã hoàn thành xong bữa tối, Marika ngại ngùng đan hai bàn tay vào nhau và đung đưa.
“T-Thế bây giờ làm sao đây?”
Marika, một cô gái luôn vui tươi và tỏa sáng khi ở trường, nhưng bây giờ lại đang đứng trước Aya với một vẻ mặt nũng nịu mà cậu ta chưa bao giờ cho bất kì ai khác nhìn thấy. Giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai.
“.......Marika?”
Chuyện này, hoàn toàn nằm trong dự kiến.
Aya có cảm giác như từ nãy đến giờ cô như một người bồi bàn không tinh ý, chỉ khi khách hàng lên tiếng “Xin lỗi ạ” thì mới giật mình chạy lại thêm nước cho họ.
Cô từ từ nhận ra rằng—-.
‘Bây giờ làm sao đây’ hả? Có khác nào cậu ấy đang gián tiếp nói với cô rằng [Hãy đi tắm cùng nhau đi ♡] đâu chứ? Cơ thể Aya cũng tự dưng mà nóng phừng phực.
(Hả…. tại sao… chuyện gì đang xảy ra thế này?)
Cô nhìn Marika bằng một ánh mắt mơ hồ, và rồi biểu cảm của cậu ấy ngay lập tức thay đổi, với vầng trán ướt đẫm mồ hôi, Marika nói một cách gấp gáp.
“Thế thì để tớ vào trước nhé? Tớ vào đây!”
Nhìn thấy Marika rời khỏi phòng nhanh chóng như một con thỏ, Aya vô thức bật ra một tiếng rên rỉ.
(.... Không lẽ Marika vẫn chưa hiểu ý mình hay sao?)
Mặc dù khi nãy cô đã bảo là lần này mình đến đây không phải vì lý do đó cơ mà.
Hoặc có thể Marika đã hiểu rồi nhưng cậu ta vẫn muốn nghịch ngợm với cô chăng?
(Tớ rất vui khi thấy cậu như thế, nhưng mà… nhưng mà không được… xin lỗi Marika)
Tuy nhiên cũng vẫn có khả năng…
(Là Marika chỉ đang cư xử bình thường thôi, nhưng mà từng lời nói và cử chỉ của cậu ta lại vô tình cực kỳ mời gọi.
Mùi pheromone của cậu ấy lại đang thoang thoảng khắp mọi nơi nữa chứ.)
Không lẽ nào.
(Marika chính là hóa thân của quỷ succubus, hơn nữa lại còn là loại tỏa ra sức hấp dẫn với người cùng giới…)
Nếu đúng là vậy thật thì còn căng hơn. Aya sẽ không có cơ hội nào để thắng mất. Tạm thời thì cô sẽ lược bỏ khả năng thứ ba ra vậy.
Tiếng vòi sen chợt vọng lên từ một nơi cách xa phòng khách mà Marika vừa rời đi.
(......)
Lộp bộp lộp bộp… một loạt bong bóng chứa những suy nghĩ không nên có ùa vào trong tâm trí Aya.
Khi còn trong khoảng thời gian cá cược 100 ngày với Marika, đi tắm sau mỗi lần làm chuyện đó đã trở thành một thói quen thường lệ. Aya sẽ để Marika, người luôn trong trạng thái miễn cưỡng vào trước, rồi sau đó cô cũng sẽ vào theo và lại bắt đầu hiệp hai trong bồn tắm.
Aya lập tức bừng tỉnh và ngồi xuống trở lại sô pha, cô đã suýt nữa đứng bật dậy như một phản xạ có điều kiện.
“Không được không được, chờ chút đã…”
Aya quyết định nỗ lực xóa bỏ sự hiện diện của Marika trong não bằng cách dời sự chú ý vào trò chơi âm nhạc trên điện thoại của mình.
Cô nhấn chọn bài hát có độ khó cao nhất trong trò chơi.
Và đúng thật là có hiệu quả, trong quá trình di chuyển ngón tay và thả mình theo từng nốt nhạc, cô không phải suy nghĩ đến bất cứ thứ gì nữa. Aya cũng không ngờ rằng trò chơi âm nhạc lại có thể có tác dụng trong loại hoàn cảnh như thế này.
20 phút, 30 phút trôi qua…. Sau một khoảng thời gian, Marika đã bước ra khỏi phòng tắm. Mặc dù trò chơi đúng là có tác dụng giúp Aya lơ đi sự hiện diện của Marika trong tâm trí mình thật, nhưng không có nghĩa là nó cũng có tác dụng với Marika trong thực tế. Vậy nên Aya đã tắt điện thoại của mình và ngẩng đầu lên.
Với những làn hơi nước lờ mờ bốc lên trong không khí, Marika xuất hiện trước mặt Aya với bộ đồ ngủ của mình.
“Xin lỗi, tớ tắm lâu quá.”
“Không sao.”
Cô biết bây giờ là có hơi trễ để nhìn thấy bộ dáng khi mặc đồ ngủ của Marika, mặc dù hai đứa đã từng đi cả suối nước nóng và khách sạn cùng nhau hết rồi. Nhưng Marika được bao bọc bên dưới lớp vải mềm mại ấy sau khi vừa tắm xong đúng thật là quyến rũ hơn 70% so với thường lệ.
(Tất cả mọi yêu cầu cho món ăn đều đã được đáp ứng…. Sẵn sàng để chén rồi nhỉ, Marika.)
Hơn nữa làn da trắng nõn đó trông có vẻ rất—
Aya lập tức đứng phắt dậy để kịp thời dẹp tan những suy nghĩ xấu xa.
“Được rồi, bây giờ đến lượt tớ đi tắm nhỉ?”
“Cậu đi cẩn thận~”
Aya bước vội từng bước dài để có thể mau chóng đưa Marika ra khỏi tầm mắt càng xa càng tốt. Cuối cùng cô cũng đến được trước cửa phòng tắm. Sau khi đã cởi đồ xong xuôi, ngay vừa lúc Aya định đưa một chân vào bên trong bồn nước nóng. Cô mới chợt nhận ra.
Đây… chẳng phải là nước tắm khi nãy của Marika sao…?
(......)
Bình tĩnh lại nào, chẳng có gì phải hoảng loạn cả.
So với ba cái thứ vặt vãnh này thì Aya hứng thú với người thật hơn mà. Thế nên cho dù Marika có từng ngâm mình ở trong này hay không cũng đâu quan trọng, nó cũng chỉ là nước nóng thôi.
Nhưng mà… nếu như cái mùi xà bông đang tỏa lên từ bồn tắm này lại có mùi y hệt như Marika, thì đó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Aya cảm giác như Marika thật sự đang ở đây và vòng tay ôm lấy cơ thể mình vậy, chỉ là không có cơ thể vật lý mà như một linh hồn thôi.
Đây là thiên đường? Hay là địa ngục trần gian đây?
Aya im lặng và nhẹ nhàng rút nước trong bồn.
Sau đó cô rửa sơ tóc và cơ thể mình bằng vòi sen và vội vã rời khỏi phòng tắm.
(Đây chính là…. nhà của Marika.)
Một lần nữa, Aya lại nhận ra, rằng cô đang ở trong nhà của Marika, nơi mà chỉ có duy nhất một mình Marika ở đây mà thôi.
Đây cứ như là lãnh thổ của kẻ địch vậy, hoàn toàn cách xa khỏi căn cứ….
Sau khi thay xong quần áo ngủ của mình và quay trở lại phòng tắm, Aya nhìn thấy Marika đang ngồi đó, bồn chồn và lo lắng, chờ đợi cô quay trở lại. Aya cũng cảm nhận được ánh nhìn của Marika cứ thi thoảng lại hướng về mình trong lúc cô đang thoa kem dưỡng da.
Marika là một cô gái nhút nhát, thế nên cậu ấy sẽ chẳng bao giờ tự mình nói ra, nhưng với cả cái cơ thể đang tỏa ra mùi hương hấp dẫn đó, Aya cảm giác như đang có một cô gái bé nhỏ đang níu tay áo mình với ánh mắt nài nỉ [Em đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi…..♡] vậy.
(Đây chắc chắn là cái địa ngục trần gian...)
Trong lúc cả hai đang có những cuộc trò chuyện nho nhỏ, ánh mắt của Aya không kiềm được mà bơi khắp cả cơ thể Marika và suýt nữa là bị kẹt dính vào gáy, đùi và bộ ngực không phòng vệ của cậu ấy.
(Hiệu ứng Caligula.)
Cô thì thầm trong nội tâm của mình. Đó là một hiệu ứng tâm lý khi con người luôn thôi thúc muốn làm một việc gì đó bị cấm đoán. Aya lúc này chẳng khác nào đang tự nguyền rủa chính mình.
Nếu như Aya đến nơi này với đôi vai nhẹ bẫng không có bất kì một nghĩa vụ nào thì sao? Nếu như thế thì chắc hẳn cô đã có thể kìm nén được dục vọng của mình ở mức độ cho phép. Cô đã có thể kìm nén nó như thể nắm chắc Marika trong lòng bàn tay. Cô có thể không? Ừm thì, chắc là có.
“..... Đến giờ đi ngủ rồi nhỉ?”
Với một chút ý thức tỉnh táo duy nhất còn sót lại trong ngày, Aya hộ tống Marka từ phòng khách trở lại phòng ngủ của cậu ấy.
“Vậy rồi… ngủ ngon, Marika.”
"――!?"
Cô đóng sầm cánh cửa phòng lại và thở ra một hơi nặng nhọc, như thể vừa mới giam Marika lại vậy.
(Mình sẽ như thế này, trong một tuần nữa ư?)
Quay trở lại phòng khách một mình, Aya đổ sụp người xuống chiếc chăn bông.
(Sức chịu đựng của mình đang bị thử thách sao…Đến mức độ này thì….)
Cảm giác giống như đang có một con mèo nhỏ đáng yêu đang lên tục theo chân cô và kêu meo meo nài nỉ, nhưng cô lại chẳng thể động một ngón tay vào nó vậy.
(Đúng là tra tấn)
Ở cái thời điểm mà cô đang yêu đơn phương ấy, cho dù cô có cố gắng đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể chạm đến Marika được, thế nên cô đã từ bỏ cậu ấy ngay từ lúc bắt đầu. Nhưng bây giờ thì khác. Họ đã trở thành người yêu của nhau.
Và rồi bây giờ đây cả hai lại cách nhau thật xa mặc dù chỉ thông qua một cánh cửa. Ngủ một mình đúng thật là rất cô đơn, nhưng mà…
“..... Xin hãy yên tâm mà để đó cho con, mẹ à. Con nhất định sẽ bảo vệ Marika thật tốt…”
Khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Marika rơi vì không thể ở cùng mình trong ngày lễ Giáng Sinh, Aya đã bị buộc phải thốt ra lời hứa ấy. Nếu như đó là cái giá mà cô phải trả, thì cô cũng nên chấp nhận nó một cách tự nguyện.
Chắc chắn Marika sẽ hiểu thôi.
“..... Vì tớ yêu cậu, Marika.”
Với một lời thì thầm nho nhỏ, Aya từ từ nhắm mắt lại.
Cô đã thao thức một khoảng thời gian sau đó. Nhưng thật ra cũng không tệ như cô nghĩ.
Và cứ thế, ngày đầu tiên đã trôi qua một cách suôn sẻ. Đúng vậy, chỉ có ngày đầu tiên thôi…..
******
Aya quay trở về nhà, cùng với chiếc chìa khóa dự phòng quyền lực mà cô vừa mới được Marika cấp cho.
“.... Xin lỗi đã làm phiền”
Cô bỏ hai chiếc túi nilon trên tay xuống đất và nghiêng người cởi giày ra.
Khi Aya cúi xuống xếp lại giày mình, cô thấy chúng đang được để ở cạnh giày của Marika và gia đình của cậu ấy. Hai má cô đột nhiên đỏ bừng hết cả lên.
“.... Đúng là kì lạ”
Aya quyết định lơ đi cảm xúc đó và tiến vào trong phòng khách.
Sau khi bước chân vào trong nhà bếp và nói “Xin phép ạ”, Aya mở tủ lạnh ra và cho vào trong mấy món đồ mà mình vừa mua khi nãy.
Cô quay trở lại căn bếp với bộ quần áo thường ngày và nhẹ nhàng cột mái tóc của mình lại ở sau gáy.
Aya thuần thục đeo vào chiếc tạp dề lấy từ nhà mình và chuẩn bị mọi thứ xong xuôi.
“Giờ thì”
Hôm nay Marika có ca làm thêm ở một nhà hàng gia đình gần nhà ga, thế nên bây giờ Aya sẽ phải chịu trách nhiệm nấu bữa tối. Cô đã phân vân về thực đơn tối nay rất lâu, nhưng khi nghĩ đến Marika sau khi tan ca về sẽ dễ bị lạnh nên cô đã chốt lại sẽ làm món kem hầm nóng.
Mặc dù đã được Marika cấp quyền sử dụng chén đĩa và dụng cụ làm bếp tự do, nhưng mà quả nhiên là… Aya vẫn thấy cực kỳ lo lắng. Cô rón rén mở cửa tủ và lấy ra một cái thớt, cùng với nồi và chảo, sau đó cẩn thận đóng lại.
Bí quyết khi nấu ăn của Aya, là hãy luôn bám chặt theo công thức. Không cần rườm rà gì cả, chỉ cần chuẩn bị nguyên liệu và làm theo hướng dẫn. Giống như trò chơi nhịp điệu vậy, độ chính xác mới là thứ đáng phải để tâm, cơ bản chẳng cần phải suy nghĩ gì nhiều cả.
Nhưng không có nghĩa là việc nấu ăn đối với Aya rất nhàm chán.
Đặc biệt là bây giờ.
Cảm giác vừa nấu ăn vừa nghĩ đến khuôn mặt mong chờ của Marika khi về đến nhà cũng không tệ lắm…
Thực đơn tối nay gồm có kem hầm là món chính và sa lát như món khai vị. Sau khi làm xong xuôi, cô dọn dẹp lại bếp và rửa chén bát.
Nhưng vẫn còn kha khá thời gian cho đến khi Marika tan ca, thế nên Aya định bụng sẽ làm thêm một vài việc nhà nữa.
Quần áo cần giặt thì hẳn là ngày nào cũng có. Và bởi vì Aya cũng đang mượn máy giặt của nhà Sakakibara, nên cô thường xuyên chủ động làm những công việc giặt ủi này.
Aya rót nước giặt vào máy giặt và lập tức bấm công tắc. Mấy chuyện biến thái như “lỡ tay” chạm vào quần áo đã mặc của Marika tuyệt đối không thể nào xảy ra được.
“Tiếp theo thì, mình sẽ đi hút bụi vậy.”
Aya là kiểu người sẽ dọn dẹp phòng rất kĩ càng.
Bởi vì cô sẽ luôn cảm thấy khó chịu mỗi khi có thứ gì đó trong tầm mắt của mình không được gọn gàng như ý muốn. Và cái cảm giác đó càng trở nên mãnh liệt hơn kể từ khi cô mời Marika đến nhà mình.
Lỡ như đang học mà Aya lại bị một sợi tóc nào đó ở trên sàn làm xao nhãng thì sao, thế thì không thể nào tập trung học hành được. Thế nên cô đã luôn giữ thói quen hút bụi và dọn dẹp phòng sạch sẽ, đặc biệt là sau khi làm những chuyện đó.
Aya đã hút bụi xong phòng khách chỉ trong chốc lát, cô nới dài dây ra ngoài hành lang.
Tiếp theo thì cả lối đi đến phòng tắm và toilet cũng đã được hút bụi sạch sẽ, đến bây giờ cô mới chợt nhận ra.
Phòng của Marika đang khép hờ cửa.
Tuyệt đối không, chẳng có gì phải nghĩ ngợi cân nhắc cả.
“......”
Nhưng khi vừa bước ngang qua cánh cửa ấy, Aya lập tức quay trở lại. Sau một hồi e dè, cô đưa ngón tay của mình ra đẩy cánh cửa và hơi nhìn vào trong.
Là phòng của Marika.
Chiếc máy hút bụi được đặt ngay ngắn trên hành lang. Aya đã bị những suy nghĩ nghịch ngợm của mình thúc đẩy, cô hồi hộp bước chân vào trong phòng, “Chỉ có như thế này, thì chắc là ổn mà nhỉ?”
Aya nhẹ nhàng ngồi xuống giường của Marika và chợt suy nghĩ chắc sẽ rất mất lịch sự nếu cứ nhìn phòng của người ta mãi như thế.
"...... Phòng của Marika"
Cảm giác sai trái khi xâm nhập vào phòng ai đó khi họ đi vắng khiến tim Aya đập liên hồi,
Nói thật thì có khi cô chỉ đang thèm khát mà thôi. Vậy nên đây là một cách để đánh lạc hướng, phải nghỉ ngơi để mà có sức chịu đựng một tuần sau nữa chứ.
Phịch, Aya nghiêng người ngã mình xuống nệm.
“Marika”
Những cảm xúc trong lồng ngực cô đang dâng trào và dần trở nên mất kiểm soát.
Cô chắc chắn sẽ không chạm vào Marika, đã hứa như thế rồi kia mà.
Nhưng, thế này thì sao?
Tất nhiên là an toàn rồi. Dù sao cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi,
Aya vươn tay ra và chộp lấy chiếc gối nằm. Cô ôm nó thật chặt trong lồng ngực, bắt đầu mộng tưởng về cô bạn gái của mình.
“......Marika”
Cô đặt sống mũi lên chiếc gối và hít một hơi thật sâu.
“Ưm…”
Cảm giác ngứa ngáy bắt đầu kéo đến, và Aya cũng dần khó chịu cạ hai đùi mình vào nhau.
Ngón tay của cô chạm đến đáy quần lót của mình.
Chuyện này… có lẽ chỉ là hành động giải phóng những thứ đã tích tụ thôi nhỉ?
Làm chuyện này trên giường của người mình yêu, có cảm giác vừa biến thái vừa tội lỗi ấy…
“Marika…ah”
Khi Aya để tiếng rên yếu ớt của mình lọt ra ngoài, tự nhiên cô lại có một cảm giác kích thích khi nghĩ đến chuyện sẽ có ai khác nghe thấy cô.
Nếu Marika trở về và thấy cô đang thủ dâm trên giường của mình thì sao? Liệu cậu ấy sẽ nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ hay là hét lên vì sụp đổ đây?
Cô thấy nhiệt độ cơ thể mình tăng lên rõ rệt khi tưởng tượng ra khuôn mặt bị phản bội đầy đau đớn của Marika.
Aya biết rằng đây là một sở thích cực kì biến thái.
Mặc dù cô luôn quan tâm chăm sóc Marika và luôn muốn bạn gái của mình được hạnh phúc, nhưng những lúc như thế này cô lại muốn làm tổn thương cậu ấy.
Aya không muốn bất kì ai làm tổn thương Marika cả. Chỉ cô, duy nhất cô mới có quyền được làm tổn thương cậu ấy mà thôi. Cô muốn Marika không chỉ cho cô thấy những nụ cười và khuôn mặt xấu hổ, mà còn cả khuôn mặt khi tức giận và những giọt nước mắt nữa, tất cả những thứ đó, chỉ nên cho một mình Aya thấy mà thôi.
“...... Tớ xin lỗi, Marika.”
Mộng tượng sau đó lại càng đi xa hơn cả suy tính của Aya.
Marika quay trở về và nói, “Em không nghĩ Aya lại là một người như vậy, đúng là đồ hèn hạ mà” em ấy mắng chửi và bắt đầu ghì cô xuống giường. Không giống như bình thường, Aya bây giờ không thể cử động một ly nào cả, và Marika thì lại tiếp tục hành hạ cô bằng những lời nói sắc bén như dao.
“Người bình thường nào mà lại có thể tự chạm vào thân dưới của mình và trở nên đáng thương hại như thế này chứ. Đúng là tồi tệ mà, Aya làđồ tồi tệ!”
Em ấy vừa hét lên vừa trừng mắt nhìn cô.
Marika bị tổn thương, và em ấy đổ hết mọi tội lỗi đó cho Aya. Hành động và thái độ của Marika hoàn toàn trái ngược với thường ngày, nhưng Aya vẫn cứ để mặc cho mộng tưởng đó tiếp diễn. Cô ngẩng mặt lên nhìn Marika với đôi mắt rưng rưng, nhưng em ấy không tha thứ cho cô dễ dàng như thế.
Không đời nào, không thể nào như vậy được! Những ngón tay mạnh bạo, ngông cuồng của Marika đâm thẳng vào sâu bên trong Aya, đến nỗi khiến cổ họng của cô thắt chặt lại.
“Marika…….Marikaa….m-”
Thứ ảo ảnh giả tạo đó ngày một đi xa hơn, lột sạch quần áo trên người Aya và sỉ nhục thân thể cô. Mặc kệ lời van xin đến khản cả cổ, Marika vẫn tàn bạo trao cho Aya thứ dục vọng méo mó mà cô đang thèm khát.
“Đừng, đừng mà, Marika… Đừng, đừng-......”
Tiếng rên đứt quãng của Aya ngày một trở nên gấp gáp, cử động ngón tay cũng càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn.
Và rồi.
“Ưm—-”
“Ra đi!” Giọng nói lạnh lùng của Marika vang lên.
Tâm trí Aya sau đó lập tức trở nên trống rỗng.
Căn phòng chỉ còn vọng lại tiếng thở đều đều của cô. Trái ngược với vẻ mặt tĩnh lặng thì trong lòng Aya lại đang rối tung như tơ vò.
Dần dần, cái cảm giác lâng lâng đó cũng đến lúc kết thúc, Aya quay trở về thực tại.
Cô lập tức buông chiếc gối của Marika xuống, thứ đã bị cô siết trong lồng ngực từ nãy đến giờ. Aya lẩm bẩm.
“.... Đôi lúc mình cũng thấy sai trái khi làm những chuyện như thế này…”
Nếu như Marika thật sự có thể đè được mình, chắc lúc đó mình sẽ ngượng đến mức cứng đơ người mất….
Aya nằm lăn lóc trên giường Marika một lúc lâu.
Cho đến khi có tiếng tin nhắn vang lên. Có vẻ như Marika đã tan ca rồi nhỉ. Nhìn tin nhắn khiến Aya sực nhớ lại nhiệm vụ làm vệ sĩ của mình, cô bật dậy ngay lập tức.
“Nếu như mình nói với Marika rằng mình vừa làm chuyện đó trên giường cậu ấy, thì không biết Marika sẽ bày ra vẻ mặt gì nhỉ…”
Aya đã tưởng tượng ra viễn cảnh Marika sẽ xúc phạm cô bằng những lời lẽ khó nghe, nhưng rồi lại lắc đầu không, không phải. Marika thực sự sẽ không bao giờ đổ lỗi cho Aya vì những chuyện như thế này. Cùng lắm chỉ là một nét khó chịu thoáng qua trên khuôn mặt ấy mà thôi.
Nhưng mà… khuôn mặt khó chịu của Marika cũng hấp dẫn không kém nhỉ… nghĩ đến đã thấy rạo rực rồi.
Sau khi đón Marika tại nhà ga, cả hai đứa đã có một bữa tối vô cùng lành mạnh.
Thế nhưng vấn đề mới lại ập đến. Sự xuất hiện của dì Marika đã khiến cho trái tim Aya càng trở nên kiên định hơn, tuy nhiên Marika rõ ràng là không có ý định cho phép cô làm vậy.
Nói cách khác, cậu ta bắt đầu quyến rũ cô.
Nếu là Marika thì cho dù có là quyết định cứng rắn đến nhường nào đi chăng nữa cũng dễ dàng bị lật đổ.
Cứ thử nghĩ mà xem.
Ai lại có thể chống cự nổi khi thấy bạn gái của mình tuyệt vọng cầu xin “Hãy tấn công tớ đi!” với đôi mắt ướt đẫm như vậy chứ.
Bỏ ra nhiều sức lực như thế, mà đến cuối cùng vẫn không thể đánh bại nổi Marika nhỉ.
Aya khẽ thở dài khi cả hai đứa đang tay trong tay bước tới căn phòng của Marika.
“Ể, sao vậy?”
Aya khẽ lắc đầu đáp lại vẻ mặt lo lắng của Marika, như sợ rằng cô sẽ đổi ý.
“Không có gì đâu”
Chỉ là Aya đột nhiên nhận ra rằng cho dù có trải qua bao lâu đi chăng nữa, thì đến cuối cùng cô vẫn sẽ mãi mãi không bao giờ thắng được Marika.
“Tớ chỉ đang nghĩ là ‘Nàng công chúa hư hỏng của tớ thật đáng yêu làm sao’ đó”
“Gì, gì vậy chứ… đừng có tự tiện nhận xét linh tinh…”
“Thế… tớ sẽ để cậu tự nhận xét nhé?”
Khi cô miết tay lên hông Marika, “Hyah!” một tiếng, cả người cậu ấy nhảy cẫng lên.
“Hừ…”
Marika phồng má làm ra một biểu cảm khó giải thích, như thể cậu ấy vừa vui vừa phiền khi được cô chọc ghẹo như thế vậy.
“.... Nhưng mà cảm ơn nhé, Aya.”
Một tiếng thở dài lớn hơn nữa được bật ra.
“Sao vậy?”
“Marika ấy nhé.”
Sau một khoảng lặng ngắn, đủ để Aya tìm ra một từ gây sát thương cao nhất cho Marika. Cô ghé sát môi mình vào tai cậu ấy và thì thầm.
“Biến thái quá đi mà~”
“Ơ?”
Khuôn mặt Marika đỏ ửng lên đúng như cô dự đoán.
“Chứ cậu muốn tớ phải làm sao đây hả!”
Aya đã bị lọt vào tròng, một cách tự nguyện.
Sau khi biết mình đã lỡ tay đánh thức con quỷ succubus sẵn có bên trong Marika, Aya lập tức kéo mạnh tay cậu ấy, như thể cô không thể chờ đợi lâu hơn được nữa.
Cảm giác tội lỗi khi làm trái lại với lời thề của bản thân Aya phải được đền bù đàng hoàng mới được, ít nhất là bằng cả cơ thể của cô gái này.
“Là cậu chứ ai nữa, Aya… đã làm tớ trở nên như thế này mà.”
“Đúng vậy, lỗi là của tớ, công chúa à.”
Cô bật mở cánh cửa vào phòng Marika.
Mở đầu với một màn thua trông thấy của Aya, một tuần mới đầy tình yêu và hạnh phúc của hai cô gái đang chuẩn bị bắt đầu.******
nghee: Xin lỗi cả nhà iu vì đã bỏ rơi bộ này hơn 100 ngày =))) tôi không có lý do nào để biện hộ cho sự lười biếng của bản thân. Trải qua một thời kì bận rộn quá dài thì lúc rảnh tôi đã chẳng còn hứng mà dịch thuật nữa nên đã drop nó khá lâu. Cũng cảm ơn cộng sự Pok đã giúp tôi có động lực chạy lại project này, mong mọi người đọc vui ạ.