Trong ba tháng đầu từ khi An Nhĩ Thuần bắt đầu hôn mê. Đây là thời gian mà Vĩnh Hy nói rằng cô có cơ hội tỉnh lại nhất.
Không phải chỉ mỗi cô trải qua khó khăn, Hàn Tử Thần cũng dần phải học cách chăm sóc cho cả cô và anh, còn hai đứa con nữa, rồi công ty. Là một chủ tịch, anh không thể bỏ mặc chính công ty của mình ở đó được.
Dù mọi chuyện có giao cho Thiên Mạc và Lạp Mạn thì vẫn có những quyết định mà chính anh phải ra mặt, với lịch làm việc dày đặc như vậy, vốn anh không có thời gian để nhớ về cô, người vẫn vô tư nằm đó.
Nhưng biết không.
Càng bận rộn anh càng nhớ cô.
Chính anh đã hành hạ mình như vậy để có thể nhớ về điều gì đó, sự vất vả của cô, sự tồn tại của cô, sự cần thiết của cô...
Những điều đó, anh rất cần.
————
Trên tầng cao nhất của Bar BW, một người đàn ông đang ngồi trên sàn nhà, người dựa vào tường, xung quanh anh là cả một đống chai bia rỗng dải rác khắp phòng.
Trên tay anh còn cầm một chai Vodka không biết đã từ năm nào nhưng chắc người ngồi đó cũng không quan tâm đâu.
Hàn Tử Thần nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, ngày hôm đó cũng là ngày đầu tiên anh về nước sau chuyến đi dài. Vẫn như thói quen cũ, anh thường rủ những thằng bạn của mình vào đây rồi uống rượu, bản thân thì lại không thích mấy những thứ như thế này.
Anh nhớ cuộc nói chuyện đó, cũng chỉ là những kết quả làm ăn rất bình thường mà thôi. Như thường ngày thì sau khi họ báo cáo thì anh sẽ rời khỏi luôn, chỉ là một cảm giác gì đó thôi thúc anh lên cái nơi mà cả năm anh đã không để ai vào.
Nói đó là nơi cấm kị của anh, bình thường thì chỉ cho một số người thường xuyên dọn dẹp vào mà thôi. Anh cũng không cho bất cứ ai vào địa bàn của mình, ban đầu anh không định mở quán bar này làm gì cả.
Lúc đó ở đây là một mảnh đất mà Lạp Mạn đã đấu thầu được, là một mảnh đất rất có giá trị, thay vì làm quán bar thì sẽ có nhiều cách dùng nó có lợi hơn.
Nhưng anh chót cho họ tự quyết định làm gì trên đây như là một phần thưởng, anh sẽ giúp chứ không hề can thiệp hay có ý kiến gì cả, lúc đó cũng không biết tuổi trẻ bồng bột hay còn ham thú vui ăn chơi mà Lạp Mạn muốn làm quán bar.
Con người Hàn Tử Thần, nếu anh đã làm gì thì luôn sẽ làm một cách tốt nhất có thể, thế là anh làm BW thành quán bar lớn nhất thành phố.
Vậy mà cuối cùng, nơi đây lại là nơi mà anh gặp được người quan trọng nhất của mình.
————
Trước khi gặp An Nhĩ Thuần.
Sau khi gặp An Nhĩ Thuần.
Cuộc sống của Hàn Tử Thần chỉ chia làm hai giai đoạn như vậy thôi.
Lại nốc thêm một hơi rượu, tửu lượng của Hàn Tử Thần trước đây hay bây giờ vẫn đều rất tốt, anh chưa từng biết cảm giác say là như thế nào.
Bây giờ cũng thế, anh càng uống lại càng thấy tỉnh, càng uống lại thấy nhớ cô, càng uống thì hình ảnh của cô lại càng hiện rõ trong đầu anh.
"Anh thật thảm hại mà. Trước giờ anh vẫn luôn rất tự cao, cho rằng mọi thứ đối với anh đều vô nghĩa. Anh luôn muốn thử thách chính bản thân mình ở một điều nào đó."
"Cuối cùng anh lại gặp em."
Giọng nói dừng lại ở đây.
Bây giờ cho dù nói gì cũng vô dụng thôi, cô không biết, không nghe thấy, không cảm thấy.
Thôi cứ mặc cho số đi.
Đây là lần đầu tiên Hàn Tử Thần để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên, trước đó anh đều không tin vào số phận, không tin vào kỳ tích, anh luôn dựa vào nỗ lực của bản thân để có những điều mình muốn.
Đến khi gặp An Nhĩ Thuần.
Anh không nắm được suy nghĩ của cô, không hiểu cô, không nghĩ đến cảm nhận của cô.
Cứ mãi nghĩ về cô như vậy khiến anh thiếp đi lúc nào không biết.
————
"Vĩnh Hy. Sao rồi?" Phong Vĩ là người đầu tiên phát hiện ra Hàn Tử Thần ngất ở trong BW, thật may là lúc đó anh có việc nên mới tìm Hàn Tử Thần, không thì sợ bây giờ Hàn Tử Thần chắc cũng đi theo An Nhĩ Thuần luôn.
"Không khả quan lắm, chắc mấy ngày nay cậu ấy không ăn gì rồi." Vĩnh Hy thở dài, từ lúc An Nhĩ Thuần rơi vào tình trạng như vậy thì ngày nào cậu ta cũng lấy rượu làm bạn.
"Không thể cứ để mãi thế này được. Vĩnh Hy, Đại tỷ bao giờ có thể tỉnh lại đây."
"Tớ không chắc, ba tháng đầu là khoảng thời gian mà người bệnh thường có khả năng tỉnh lại cao nhất. Nếu đã qua thời gian này, sợ rằng."
"Chị ấy thực sự không thể tỉnh lại sao?" Vân Dương có ấn tượng rất tốt với An Nhĩ Thuần, không chỉ vì khả năng của cô mà còn vì tấm lòng của cô nữa.
"Bây giờ chỉ còn tin vào kì tích thôi."
"Chị ấy có một người bạn thân rất đặc biệt đúng không?" Sau khi suy nghĩ một hồi, Từ Vũ mới lên tiếng.
"Đúng rồi, có ai biết cách liên lạc không?" Lạp Mạn cũng giật mình.
"Cách liên lạc thì không có nhưng tớ có cách." Vân Dương nói rồi lấu chiếc máy tính mini của mình ra. "Chồng cô ấy mới mở công ty đúng không? Vậy chắc là sẽ có cách liên lạc."
Sau khi tra một hồi, Vân Dương cuối cùng cũng tìm ra cách liên lạc với Mạch Đông, Thiên Mạc lập tức lấy máy gọi ngay. Một lúc sau bên kia cũng có người bắt máy.
"Alo..."
"Mạch Đông đúng không?"
"Phải, là tôi."
"Tôi là Thiên Mạc của Thiên Hà, tôi có thể gặp anh nói chuyện được không?"
"Được." Mạch Đông có hơi ngạc nhiên vì người của Thiên Hà gọi đến, gần đây anh vẫn đang tìm thêm người đầu tư nên cách liên lạc của anh rất dễ tìm được, cũng không lạ gì khi họ biết.
"Anh có thể dẫn theo vợ anh không?"
"Không biết Thiên Tổng muốn gặp vợ tôi làm gì?"
"Chúng tôi có vài chuyện của An Nhĩ Thuần muốn nói với vợ của anh." Thiên Mạc nói dối mà giọng nói vẫn cứ trơn tru như thế.
"Cho tôi địa chỉ?"
"Bệnh viện H."
Rụp
Thiên Mạc cúp máy càng làm cho không khí ở đây trầm hơn, mọi người không ai nói với ai câu nào, họ đều có suy nghĩ riêng của mình.
Một lúc sau Mạch Đông và Bích Thuần cũng có mặt ở trước của phòng cấp cứu, dáng vẻ của Bích Thuần vẫn cứ ung dung mà không hề tỏ ra gấp gáp dù Thiên Mạc đã nói có chuyện liên quan đến An Nhĩ Thuần.
"Có chuyện gì sao?" Vừa đến Bích Thuần đã hỏi ngay, cô không hỏi An Nhĩ Thuần sảy ra chuyện gì vì cô vẫn luôn theo dõi tình trạng của cô ấy.
Còn vì sao cô đến đây là muốn xem họ nói gì? Từ lúc gặp họ, cuộc sống của An Nhĩ Thuần đã bước sang một trang mới, có vui, có buồn, có hạnh phúc, có đau khổ...
Bây giờ tình trạng của cô ấy thế này, cô đã không thể phán đoán liệu An Nhĩ Thuần có chết hay không nữa rồi.
"Chúng tôi muốn nói chuyện riêng với cô." Ánh mắt của Phong Vĩ hướng vào Mạch Đông như muốn bảo anh không liên quan đến chuyện này.
"Có gì nói nhanh đi." Bích Thuần cũng chả phản ứng gì, họ nói hay không cũng không phải việc của cô.
"Chúng tôi gọi tôi đến là muốn cô nói chuyện với Thần." Thấy mặt Phong Vĩ có chút khó coi, Thiên Mạc lên tiếng luôn.
"Tại sao tôi phải nói chuyện với cậu ta." Bích Thuần vẫn giọng nói vô cảm đó.
"Chú ý thái độ của mình đi cô gái." Lạp Mạn không chịu nổi thái độ của Bích Thuần.
"À, vậy tôi hỏi mấy người một câu nhé! Nếu bây giờ có một người nào đó khiến cho Thần tổng trở thành như An Nhĩ Thuần, mấy người sẽ đối xử với người đó như thế nào?" Giọng Bích Thuần tràn đầy khinh bỉ nhưng dù sao cô vẫn không có khả năng gọi trực tiếp tên Hàn Tử Thần ra được.
Thấy không một ai đáp lại cô, Bích Thuần mới nói tiếp. "Có khi mấy người hận không thể xé người đó ra làm trăm mảnh rồi cho chó gặm, không thì cũng hành hạ người ta đến mức muốn sống không được, muốn chết không xong."
Không một ai dám phản bác lại lời của Bích Thuần, cô nói rất đúng. Trước đó họ chỉ quan tâm đến cảm giác của thằng bạn thân mình vẫn đang nằm ở trong kia, những người như Bích Thuần thì họ lại bỏ mặc cảm xúc của cô.
Họ chưa thử đặt mình bào hoàn cảnh của người khác để xem xét vấn đề. Họ chỉ quan tâm tới người mà họ quan tâm.
"Mấy người đã quá ích kỉ rồi. Cả người nằm trong kia cũng thế." Ngắt lời, Bích Thuần một mình bước vào trong phòng cấp cứu. Ban đầu Từ Vũ và Lạp Mạn định chặn lại nhưng thấy ám hiệu của Phong Vĩ họ cũng buôn tay xuống.