Từ khi gặp An Nhĩ Thuần, Hàn Tử Thần không biết bao nhiêu lần trải qua cái lần đầu tiên.
Lần đầu tiên anh để ý một ai đó?
Lần đầu tiên anh tò mò mọi hành động của người nào đó?
Lần đầu tiên anh biết xin lỗi.
Lần đầu tiên anh biết yêu.
Lần đầu tiên...
Mọi thứ vẫn cứ là lần đầu tiên như thế.
Khi cuộc sống của Hàn Tử Thần không còn hình bóng của cô nữa nhưng anh vẫn luôn trải qua những lần đầu tiên khác.
Lần đầu tiên anh biết chăm sóc người khác.
Lần đầu tiên anh biết dỗ trẻ con khóc.
Lần đầu tiên anh biết bồng con của mình.
Lần đầu tiên...
Một tuần ở bệnh viện trôi qua nhanh chóng.
Thời gian này Hàn Tử Thần luôn thúc trực bên cô, mong một khi cô tỉnh lại thì người đầu tiên cô nhìn thấy sẽ là anh.
Nhưng An Nhĩ Thuần vẫn nằm đó với một đống dây điện cùng với ống truyền khắp người cô, cả người cô vẫn cứ phờ phạc không còn sức sống.
Một tuần rồi. Suốt một tuần đó, Hàn Tử Thần học cách thay túi truyền nước cho cô, học cách tắm rửa sạch sẽ cho cô, học cách đo các thông số hàng ngày để theo dõi sự sống của cô.
Ít nhất Hàn Tử Thần vẫn yên tâm khi lúc nào cũng nghe thấy tiếng tim cô đập bên tai mình, nó cho anh hy vọng để chờ đợi đến ngày cô tỉnh lại.
Theo tâm nguyện của An Nhĩ Thuần, Hàn Tử Thần cũng bắt đầu học cách chăm sóc hai đứa con của mình. Tự anh cho chúng ăn, tắm rửa, thay quần áo,... mọi thứ anh đều tự tay làm.
Đó cũng là lần đầu tiên Hàn Tử Thần cảm nhận được tình thương của cha mẹ lớn lao như thế nào.
Nhưng dù bận bịu chăm sóc cho ba người thế nào, Hàn Tử Thần vẫn luôn hoàn thành công việc của mình ở công ty. Anh vẫn thường xuyên tham gia các buổi họp quan trọng, gặp các đối tác cần hợp tác, công việc của anh vẫn luôn giữ ở mức ổn định.
Tạm thời anh chưa có thời gian phát triển nó, dù sao thì dưới danh tiếng của Hàn Gia, công ty anh tạm thời vẫn chưa bị ai nhắm vào.
Một ngày của Hàn Tử Thần luôn diễn ra theo giờ giấc cố định do anh tự phân chia, dù sao nếu An Nhĩ Thuần mà tỉnh lại thì cũng sẽ dễ ăn nói với cô hơn.
Anh vẫn để dành tám tiếng đồng hồ để ngủ như lúc trước, nhưng cũng có những lúc không thể tuân theo thời khoá biểu được. Chẳng hạn như mỗi khi hai đứa con không chịu ngủ hoặc ngủ không đúng giờ giấc, dù sao thì chúng vẫn là trẻ con, Hàn Tử Thần vẫn cứ chăm sóc chu đáo cho chúng.
Ban đầu Hàn Tử Thần định sau khi sinh con thì anh cùng với An Nhĩ Thuần mới đặt tên cho chúng.
Chỉ là không ngờ.
Cuối cùng anh vẫn tự đặt tên cho hai đứa.
Con trai là An Thiên, chữ An có trong tên của cô, chữ Thiên là bầu trời của cả hai người.
Con gái tên An Hiên, chữ An cũng lấy từ tên cô, chữ Hiên trong 'hiên ngang' mong sau này cô sẽ sống một cuộc sống như vậy.
Hơn nữa cả hai người đều có vần giống nhau như là biểu hiện cho việc sinh đôi.
Dù sao thì tên cũng là Hàn Tử Thần đặt cho, không có nhiều ý nghĩa sao được.
Họ của hai đứa tất nhiên vẫn mang họ Hàn, tên thường gọi ở nhà thì Hàn Tử Thần phải mất một thời gian mới có thể nghĩ ra.
Chẳng phải An Nhĩ Thuần thường gọi anh là Gấu tham ăn sao, biệt danh của cô cũng là Gấu nhỏ.
Vậy là sau một hồi suy nghĩ, An Hiên thì gọi là Gấu bông hay Bông thôi cũng được, An Thiên thì Hàn Tử Thần không đặt cho biệt danh vì anh cảm thấy con trai mình sẽ không thích những thứ ấy, thế là anh gọi cậu bé bằng tên luôn.
'Thật ra là ba/anh không nghĩ ra chứ gì?' Đó là suy nghĩ của hai đứa con của anh sau này, cũng là suy nghĩ của An Nhĩ Thuần luôn.
————
Thời gian sống khi không có An Nhĩ Thuần, Hàn Tử Thần đa số đều tập trung vào mọi việc, luôn khiến cho mình bận rộn để quên đi cái cuộc sống luôn thiếu hình bóng của An Nhĩ Thuần ở đây.
Nhưng dù sao thì thói quen của một người không phải lúc nào muốn thay đổi là thay đổi được.
Nhiều lúc anh vẫn vô tình nói ra những câu như.
"Thuần, cho anh cốc caffe."
"Thuần, hôm nay có gì không?"
"Thuần, mấy giờ rồi."
"..."
Để rồi khi nhìn lại trước mặt mình, Hàn Tử Thần mới nhận ra. Thì ra sự hiện diện của cô đã in sâu vào anh đến mức như vậy rồi.
Cuộc sống bận rộn của anh luôn trôi qua như thế, ngày ngày anh đều không đến công ty mà đem mọi việc về nhà làm để có thể chăm sóc cô và hai đứa nhỏ.
Thời gian ban đầu, phần vì chưa quen, phần vì An Thiên và An Hiên còn quá nhỏ nên thường khóc vào mỗi đêm khiến cho anh khá đau đầu. Mà trẻ con đã khóc thì lại càng khiến mọi thứ rối tung lên.
Một tháng đầu chăm sóc con, Hàn Tử Thần phải học cách pha sữa cho chúng vì An Nhĩ Thuần không thể cho con bú được, anh học cách thay bỉm, học cách bồng hai đứa con một cách nhẹ nhàng, học cách dỗ dành chúng mỗi khi hai đứa khóc.
Vốn là thời gian khó khăn nhất nhưng Hàn Tử Thần vẫn không nhận sự giúp đỡ nào từ bên ngoài. Ban đầu mẹ anh, La Lệ định ở lại biệt thự để chăm sóc hai đứa nhỏ hộ anh nhưng thấy con mình kiên quyết như vậy, bà cũng đành để con trai thử nghiệm cảm giác là cha mẹ một lần.
Tháng tiếp theo hai đứa trẻ của anh đã bắt đầu biết cười, anh luôn cố gắng dành thời gian để nói chuyện với chúng dù công việc của anh cũng chẳng dễ dàng gì. Thời gian này cả hai đứa đều đòi ăn nhiều hơn trước, giấc ngủ cũng ngắn hơn, nhiều lúc anh đang ngủ còn phải bật dậy để cho hai đứa ăn nữa.
Hết tháng thứ ba, mọi hoạt động của An Thiên và An Hiên đều được Hàn Tử Thần cho vào giờ giấc phù hợp với anh, chúng cũng không còn hay khóc vô cớ nữa, bữa ăn cũng đã được chia làm bốn, giấc ngủ cũng dài hơn một chút. Bắt đầu từ thời gian này Hàn Tử Thần cũng đã dễ dàng hơn trong việc chăm sóc hai đứa.
Tháng thứ tư, Hàn Tử Thần dành nhiều thời gian hơn với chúng vì lúc này là lúc những đứa trẻ phát triển nhận thức, tính cách của chúng cũng đã dần dần bộc lộ ra rõ ràng. Cả hai đứa đều trông dẫn dễ thương mũm mĩm, dù sao em bé ở giai đoạn này cũng đã lớn lên đôi chút rồi.
Hàn Tử Thần lúc này đã tự mình sửa sang lại một căn phòng ở biệt thự rồi tự mua sắm những món đồ chơi cần thiết cho trẻ con, bằng con mắt thẩm mĩ của mình, anh hoàn thành một công viên trò chơi trong căn biệt thự nho nhỏ này.
Việc xây dựng tốn thời gian hơn Hàn Tử Thần nghĩ, sau khi xây song thì An Thiên và An Hiên đã bập bẹ biết ú ớ rồi, anh bắt đầu kể chuyện cho chúng nghe, đa số những câu truyện của anh đều kể về An Nhĩ Thuần, Hàn Tử Thần muốn con mình biết mẹ của chúng tuyệt vời như thế nào.
Thoáng cái cũng đã một năm trôi qua, hai đứa con của Hàn Tử Thần và An Nhĩ Thuần đã có thể đi được một chút, lời nói cũng đã có rõ ràng hơn một tí. Chắc do thừa hưởng cái thông minh của cả ba và mẹ, chúng dần hiểu chuyện hơn và ngày càng biết thương gia đình.
————
Ngoài chăm sóc hai đứa trẻ, Hàn Tử Thần còn phải dành thời gian tắm rửa, thay quần áo, thay túi truyền nước và thức ăn cho An Nhĩ Thuần, còn phải ngày ngày đo nhịp tim, huyết áp, lượng máu,... mọi thứ đều chính tay anh làm.
Đêm nào cũng vậy, sau khi cho hai đứa con ngủ, Hàn Tử Thần đều dành thời gian để tâm sự với cô. Vĩnh Hy cũng đã nói qua, An Nhĩ Thuần cần phải có người nói chuyện với mình, Hàn Tử Thần cũng thường xuyên đưa cô và hai đứa con ra sau vườn hóng mát, bản thân anh thì luôn tranh thủ làm thêm những công việc ở công ty.
Hành động của Hàn Tử Thần khiến cho tất cả mọi người đều phải ngạc nhiên, vốn anh không cần phải cố gắng như vậy. Chỉ cần ra lệnh một cái thôi, lúc nào cũng có người thay thế anh.
Hơn nữa bên cạnh Hàn Tử Thần còn có Hàn Gia, những người bạn luôn bên anh, hỗ trợ anh trong công việc để anh có thể dành thời gian cho gia đình nhỏ của mình.
————
Một năm đã qua đi này, Hàn Tử Thần thật không nghĩ anh có thể vượt qua được.
Tất cả đều nhờ câu nói của cô.
Ngồi bên giường của An Nhĩ Thuần, Hàn Tử Thần lại tiếp tục tâm sự với cô.
"Thuần, hôm nay lại có rất nhiều việc sảy ra."
"Con của chúng ta ấy, chúng đã biết nói rồi. Ngày nào anh cũng cho chúng gặp em, kể cho chúng nghe mọi chuyện về em."
"Đôi khi anh tự hỏi liệu mình còn có thể làm gì nữa cho chúng không? Việc chúng lớn lên mà không có mẹ đã là một sự mất mát to lớn rồi. Em nói có đúng không?"
"Thuần, đã một năm trôi qua rồi. Sao em vẫn cứ nằm đó vậy? Em đang trừng phạt anh vì chưa làm gì cho em sao? Em mau tỉnh lại đi, một năm qua không ngày nào anh không nhớ đến giọng nói của em, gương mặt của em mỗi khi em cười. Anh rất nhớ."
"Em biết không? Anh luôn khiến bản thân mình trở nên bận rộn hơn để có thể tạm thời quên đi tình trạng của em nhưng nhiều lúc trong vô thức, anh lại gọi tên em trong lúc làm việc."
"Rồi sau đó, anh lại nói ra những yêu cầu ích kỉ của bản thân. Đôi khi là một cốc caffe, nhiều lúc lại hỏi thời gian biểu, có lúc lại chỉ một câu đơn giản 'mấy giờ rồi?'"
"Thuần... cuộc sống của anh khi không có em thật khó khăn. Anh rất nhớ em, ngày nào cũng nhớ, nhớ đến phát điên. Vùi đầu vào công việc chỉ làm anh nhớ em thêm, lâu lâu chăm sóc hai đứa nhỏ cũng hiện lên hình ảnh của em trong đầu anh."
"Cuộc sống của anh ngày nào cũng trải qua như vậy, những thứ mà em làm cho anh trước đây, anh đều đã học cách tự mình làm. Nguyện vọng của em, anh cũng đã tự mình thực hiện rồi. Vậy mà sao đến giờ em vẫn chưa chịu tỉnh dậy?"
"Thuần, nhiều lúc anh thật sự rất mệt. Anh chỉ muốn buông xuôi tất cả, nhưng cuối cùng chính những lời nói của em đã kéo anh lại. Em lúc nào cũng thế, lo cho người khác hơn bản thân mình. Đến cả cuộc sống của em mà em cũng hy sinh vì anh."
"Em thấy có đáng không? Vì một thằng như anh?"
"Hah... Nếu lúc này em mà trả lời được thì chắc em lại cười tươi một cái, nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói 'Nếu là anh thì đáng!'"
Tự cười một cái, Hàn Tử Thần lại tiếp tục lẩm bẩm.
"Em vẫn luôn như vậy mà."
"Thuần, cho dù em bắt anh phải chờ cả đời anh vẫn sẽ chờ đến ngày em tỉnh lại."
"Anh yêu em. Cảm ơn em đã đến với cuộc đời anh. Những lời này, khi em tỉnh lại, anh sẽ nói trước mặt em, một cách hoàn hảo nhất."