Tống Lãng bị người trói hai tay lại, sau đó nửa đầu dây dài nối với hai tay ông ta thì cột phía sau xe.
Sắc mặt ông ta lúc này mới hơi tái đi, vốn nghĩ chúng sẽ để ông lên xe, nhưng đây là định kéo lê ông trên đường sao? Việc làm khốn nạn như vậy mà bọn chúng cũng nghĩ ra?
Chiếc xe ấy là của Tử Thiêm, anh tự mình ngồi vào ghế lái, trong đầu hiện ra hình ảnh của Bạch Nhiễm.
Cô vẫn gặp ác mộng kể từ khi trở về, đã nhiều ngày rồi, cái thai chịu ảnh hưởng khá lớn từ vụ việc ấy.
Bác sĩ nói may mắn lắm mới không bị sinh non.
Cơn giận của anh không thể nào phai nhạt chỉ với việc bắt Tổng Lãng và dẹp yên khu giữa, anh muốn ông ta sống không bằng chết!
Khởi động xe, Tử Thiêm nhấn chân ga và chạy thẳng về phía trước.
Lúc này, người của anh cũng lục tục thu dọn đồ và lên xe trở về.
Những lá chắn chống đạn ấy họ mượn từ quân đội, được thiếu tướng nhà họ Dịch tài trợ.
Tống Lãng bị kéo đi, ban đầu lúc Tử Thiêm khởi động xe ông ta còn chạy chậm theo được, nhưng khi chiếc xe chạy nhanh hơn một chút, cả người ông ta lập tức ngã mạnh xuống.
“Aaaa! Thằng nhóc khốn kiếp!”
Ông ta bị kéo lê trên đường mà không cách nào phản kháng được, cảm giác đau rát dần dần rõ ràng hơn, quần áo vì sự ma sát mà rách bươm.
Sau đó, chiếc xe đột nhiên tăng tốc.
Cả cơ thể của Tổng Lãng ngay lập tức xuất hiện vô số vết trầy trụa lớn nhỏ, cơn đau dữ dội từ những vết thương ập tới khiến ông ta rít lên từng tiếng dài, máu tươi trải dài theo đoạn đường Tử Thiêm lái xe qua.
Anh chỉ chạy khoảng trăm mét thì dừng lại, sau đó mở cửa xe bước xuống.
Nhìn thấy Tống Lãng cơ thể đầy vết thương nằm bệt dưới chân mình, Tử Thiêm lạnh lùng đạp lên đầu ông ta, nói:
“Đợi ông tỉnh lại, tôi sẽ để ông đến trước mộ của những người đã hy sinh hôm đó xin lỗi họ."
Một chiếc xe khác dừng lại bên cạnh Tử Thiêm, người bên trong bước xuống là bác sĩ.
Ông ta cầm hộp dụng cụ tiến tới, vội vàng cầm máu cho Tổng Lãng.
Tống Lãng thoi thóp nằm dưới đất không động đậy, mặt mũi đầy máu tươi, mùi vị tanh tươi ấy bốc lên khiến cho Tử Thiêm nhíu chặt mày.
Anh lên một chiếc xe khác, ra lệnh cho toàn thể mọi người tiến tới khu giữa hỗ trợ cảnh sát bắt giữ hết những kẻ còn sót lại, chính mình thì quay về trước.
Tiến vào nhà, Tử Thiêm tìm phòng trống tắm rửa sạch sẽ để bản thân không bám chút mùi máu nào rồi mới quay về phòng mình.
Bạch Nhiễm đang ngồi trên giường xem quần áo cho trẻ em, một trai một gái thì tất nhiên phải chuẩn bị rất nhiều, cô không có gì làm liền mua mấy thứ linh tinh cho bọn nhỏ.
Thấy anh trở về, cô cầm một cái váy màu hồng nhạt lên khoe:
“Anh xem em mua được gì này”.
“Ừ, dễ thương lắm” Tử Thiêm tiến tới hôn lên trán cô một cái.
Bạch Nhiễm nhìn mặt anh một chút, tinh ý nhận ra tâm trạng của anh hơi khác thường, nhưng không rõ là vì sao, cô hỏi:
“Anh giao vũ khí cho ông ta rồi?”
“Em đoán xem?”
“Anh giao xong lấy lại phải không?” Bạch Nhiễm nghĩ anh sẽ không dễ dàng đáp ứng điều kiện của đối phương đến thế.
Mặc dù bọn họ chỉ mới ở cạnh nhau chưa đến một năm, nhưng Bạch Nhiễm rất quan tâm đến Tử Thiêm, trong quá trình được anh tỉ mỉ chăm sóc, cưng chiều, cô cũng đã nhận ra nhiều điều về anh.
Tử Thiêm cười sờ lên gò má cô, nói:
“Em ngày càng hiểu rõ anh, bà xã, anh phải thưởng em cho.”
“Thưởng cái gì?” Bạch Nhiễm tò mò nhìn anh.
“Một cặp long phụng thai nữa nhé?”
Anh trêu, bị cô cầm tay cắn cho một cái, đôi môi của cô sượt qua da thịt bên tay anh, mềm
mại như bông.
Anh bật cười:
“Sao lại cắn anh?”
“Anh đừng quên em đã nói gì, chờ hai đứa nhỏ an toàn ra đời, anh sẽ chết với em!” Bạch Nhiễm đánh vào hông anh một cái.
“Nếu lỡ như anh chết rồi, ai sẽ chăm sóc em đây?”
Câu hỏi của anh chỉ như một câu bông đùa bình thường, nhưng trái tim Bạch Nhiễm lại đập mạnh một cái, cô hoảng hốt nắm chặt lấy tay anh:
“Không được bỏ em!”
Nơi này trước kia có Quý Thần ghé thăm, bây giờ đến lượt Tổng Lãng được đặc cách vào ở một mình.
Nhưng khác với lần kia, lần này, vô số vệ sĩ giơ tay xung phong muốn đi canh gác, chủ yếu là để trả thù cho đồng bọn của mình.
Tống Lãng mình quấn đầy bằng vải như một cái xác ướp, chỗ nào cũng xuất hiện vết máu.
Bởi vì không được chăm sóc đàng hoàng, nhiều nơi đã bị viêm nhiễm khiến ông ta đau đến nỗi cả đêm mất ngủ.
Tử Thiêm tiến vào trong, nhìn tình trạng của ông ta.
Sau một đêm, Tống Lãng lấy lại được chút ý thức, nửa bên mặt của ông ta bị va đập xuống đường nên thị lực một bên mắt yếu đi, chỉ có thể nhìn được hình ảnh mờ mờ của Tử Thiêm.
Ông ta khó khăn lên tiếng:
“G-Giết...!tạo đi.”
Tống Lãng thích được chết một cách thống khoái chứ không muốn tiếp tục sống lay lắt và bị hành hạ, sỉ nhục thế này.