Một lượng lớn vệ sĩ xông vào trong, vung tay bắn chết gần hết những kẻ còn sót lại.
Bởi vì Tống Lãng sợ Tử Thiêm giở trò nên mang đi lượng lớn tay chân thân tín của mình, khu giữa hiện tại như rắn mất đầu.
Tử Thiêm lại gọi điện thoại cho Dịch Phàm, nói:
Thiếu tướng, đã di tản xong người chưa?”
“Đã xong” Trong điện thoại truyền ra giọng của Dịch Phàm mang theo chút xấu hổ.
Không phải gọi em rể, mà lại gọi hai chữ “thiếu tướng” làm Dịch Phàm có chút không quen, quá trịnh trọng.
Dịch Phàm là một thiếu tướng, con trai của tổng tư lệnh quốc gia.
Nhiệm vụ của hắn không chỉ gói gọn trong bảo vệ tổ quốc, mà còn bảo vệ gia đình vợ nữa.
Hắn công tư không phân
minh, bao che khuyết điểm cho Nam Cung gia nhưng đối với những kẻ tàng trữ vũ khí khác thì thù hận có thừa.
Đặc biệt, Dịch Phàm xuất thân từ vệ sĩ của Nam Cung gia, đương nhiên cái chết của bốn vệ sĩ lúc trước cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
Lúc này, Tổng Lãng đang trên đường trở về thì đột nhiên nghe được tin báo từ trụ sở của mình.
“Nhị gia, không xong rồi, vụ giao dịch này là một cái bẫy!”
“Chuyện gì?” Tống Lãng giật mình.
“Nam Cung gia đang tràn vào trong khu giữa! Khốn kiếp, a, Hoắc...!Hoắc gia cũng tới.”
Nói đến đây thì điện thoại mất kết nối, sắc mặt của Tổng Lãng lập tức xám xịt.
Khốn kiếp! Tại sao Nam Cung gia và Hoắc gia lại liên hệ với nhau chơi ông ta chứ? Bọn họ trước giờ vẫn luôn âm thầm không tranh thế sự nữa kia mà?
Tổng Lãng đang tức giận thì tài xế đột nhiên hô lên:
“Nhị gia, có cảnh sát chặn đường phía trước!”
Hắn nói xong đạp thẳng, cả đoàn người chỉ mới rời khỏi khu đất trống chưa lâu và tiến vào thành thị, phía trước liền trông thấy một lượng lớn xe cảnh sát, chúng trang bị cả lá chắn chống đạn!
Tống Lãng nhận ra mình bị gài hàng, vội ra lệnh:
Tản ra, đột phá từ các hướng khác nhau!”
Có thể nói Tống Lãng cũng không quá ngu ngốc, ông ta biết phía sau chắc chắn là Nam Cung gia đang đuổi tới.
Phía trước dường như đã có chuẩn bị, không thể đi.
Lệnh vừa ra, tất cả những chiếc xe trên đường nhanh chóng tìm đường chạy trốn.
Thoát được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, bởi vì lực lượng chính của họ đang ở đây, cho nên không thể để toàn bộ bị bắt được!
Tài xế xoay vô lăng, đưa Tổng Lãng lao vụt về phía một hướng khác, không cần biết có đường hay không, cứ cắm đầu mà tìm lối thoát!
Tống Lãng tim đập nhanh hơn, không rõ vì sao Nam Cung gia lại liên kết với Hoắc gia, lại còn thêm một đám cảnh sát trang bị đầy đủ mai phục!
Có thể nói, thứ mà Tổng Lãng thiếu chính là hiểu biết, lại thừa sự tự tin.
Khoảnh khắc ông ta lao ra ngoài, rất nhiều người đã bị cảnh sát giữ lại, bắn nổ lốp xe và tiến.
lên bắt giữ.
Tống Lãng tức giận đến nỗi nghiến răng ken két, xe vũ khí cũng phải bỏ lại rồi!
Đang lúc này, một tiếng “đoàng” vang lên, lốp xe phía sau nổ.
Chiếc xe đang lao nhanh suýt chút nữa bị lật tung, nó chao đảo trên đường và kéo lệ thành những vệt đen dài, cùng với âm.
thanh la hét của tài xế chiếc xe va đập vào trụ đèn.
Rầm.
Tống Lãng choáng váng ôm đầu, một tay thò vào trong túi rút khẩu súng lục của mình ra.
Ông ta đến giờ còn chưa tin được mình lại thua cuộc một cách thảm hại và nhanh chóng đến thế.
Mấy chiếc xe nhanh chóng vây quanh Tổng Lãng, ông ta không dám mở cửa bước ra, cũng không biết phải làm gì vào thời khắc ấy.
Tử Thiêm bước xuống cùng với vệ sĩ của mình.
“Giỏi thì giết tao đi!” Tống Lãng từng vào sinh ra tử nhiều lần, không hề sợ hãi chút nào.
Nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng, Tử Thiêm nói:
“Giết ông thì quá nhẹ nhàng cho ông”
Dứt lời, anh đưa tay ra hiệu cho vệ sĩ tiến lên bắt ông ta lại, sau đó tiếp:
“Cảm ơn ông đã vất vả thu gom lực lượng ở khu giữa, góp phần giải quyết được vấn nạn nhiều năm của chính phủ.”
Nhờ ơn của ông ta, Nam Cung gia, Hoắc gia và chính phủ đã liên hệ với nhau để giải quyết triệt để rắc rối ở khu vực đó.
Một lần, gom được gần hết những thế lực nhỏ lẻ bình thường, khiến chúng khó lòng lẩn trốn.