Chương :
Vì để ngăn bản thân quá khẩn trương, Lâm Quán Quán quyết đoán dời đề tài: “Em nhớ là em chưa từng nói với anh vị trí chính xác của quê em, sao anh biết được?”
“Trên chứng minh nhân dân có ghi!” Tiêu Lăng Dạ mắt cũng không chớp nói.
Không đúng!
Trong đầu Lâm Quán Quán chợt lóe một cái: “Anh đừng có lừa em! Sau khi em trở về từ nước M hộ khẩu thì làm ở nhà Hứa Dịch, trên chứng minh nhân dân cùng sổ hộ khẩu rõ ràng đều là địa chỉ nhà Hứa Dịch, sao có thể là Huyện Tuyền! A em nhớ ra rồi, Tiêu Diễn có nói cho em biết anh từng cho người điều tra em. Chắc canh là lúc đó anh đã biết địa chỉ quê quán của em.”
Nói dối bị vạch trần, Tiêu Lăng Dạ cũng không quẫn bách chút nào, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày: “A Diễn nói quá nhiều rồi!
Chuyện này còn trách lên đầu Tiêu Diễn sao?
Lâm Quán Quán yên lặng đồng tình với Tiêu Diễn.
Lâm Quán Quán chống cằm, nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Dạ: “Nói đi! Từ lúc nào mà anh bắt đầu điều tra em? Lúc ấy có phải trong lòng anh đã có ý xấu với em rồi không?”
“Anh có thể bảo trì trầm mặc không?”
Lâm Quán Quán nguy hiểm nheo lại mắt: “Anh nói sao?
Hiển nhiên là không thể!
Tiêu Lăng Dạ nắm tay để ở bên môi, ho nhẹ một tiếng, nói ngắn gọn: “Lần đầu tiên chạm mặt ở suối nước Nhân Gia! Đúng vậy!”
Lâm Quán Quán sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng lại, anh là đang trả lời hai vấn đề vừa rồi của cô.
Lắy lại tinh thần!
Cô xoa xoa tóc, thần sắc sung sướng: “ừm hừ! Tha thứ cho anh! Kỳ thật đi cũng là có thể lý giải, dù sao thì bổn tiểu thư lớn lên người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe chở, anh đối với em nhất kiến chung tình là hết sức bình thường, ha ha ha!”
Tiêu Lăng Dạ cười nhẹ.
Lâm Quán Quán kiêu ngạo nâng cằm lên, vỗ vỗ vai của anh: “Soái ca, ánh mắt không tồi!”
“ừm! Em cũng cảm thấy vậy!”
Mặt Lâm Quán Quán có chút phiêm hồng.
Được thôi!
So da mặt dày, cô quả nhiên còn không phải đối thủ Tiêu Lăng Dạ!
Bất quá.
Bởi vậy, cảm xúc khẩn trương thật ra cũng giảm bớt không ít.
Đường đến thôn Lâm gia hơi khó đi hơn nữa mười mấy năm không trở về, mọi thứ trong trí nhớ của cô đã không còn nữa, Lâm Quán Quán cũng không nhớ rõ đường trở về, cho nên cô xuống xe hỏi thăm một chút, xác định vị trí, xe mới tiếp tục chạy.
Thực mau, xe phòng đã đến thôn Lâm gia.
Đi vào nơi này, Lâm Quán Quán rốt cuộc mới có một ít cảm giác quen thuộc.
Cô vui mừng chỉ vào cây tùng thật lớn ở cửa thôn: “Tiêu Lăng Dạ! Anh nhìn xem! Cây tùng này thế mà còn chưa bị chặt đi! Cái cây ở cửa thôn này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm rồi, khi còn nhỏ em còn trèo lên lấy trứng chim nữa!”
Tiêu Lăng Dạ kinh ngạc liếc nhìn cô một cái.
Không nghĩ tới cô thế nhưng đã làm mấy chuyện nữ hán tử như vậy.
“Ha ha! Bất ngờ không, ngạc nhiên không? Nói cho anh biết! Khi còn nhỏ em trèo lên cây đào trứng chim, xuống nước vớt cá tôm, còn biết lập bẫy rập thỏ hoang, y chang mấy cậu con trai.”
Lâm Quán Quán cười ha ha, trêu ghẹo nói: “Dù sao hiện tại chúng ta đã đăng ký kết hôn, cũng không sợ anh biết bộ mặt thật của em, ha ha!”
Xe phòng chậm rãi chạy vào thôn.
Đường vào thôn rất hẹp, một bên là dòng suối nhỏ, cũng may kỹ thuật điều khiển của tài xế Tiêu Lăng Dạ tương đối mạnh, mới có thể thuận lợi lái xe phòng lớn vào thôn.
Xe vào thôn.
Có lẽ là trong thôn rất ít khi có xe vào, xe vừa mới tiến vào liền có không ít mấy đứa nhỏ hưng phấn chạy tới chạy lui nhìn xe phòng, một bên có mấy người già giữ chặt bọn nhỏ kéo chúng đến ven đường.