Chương :
Lâm Quán Quán trở lại chỗ ngồi, chỉ trong chốc lát ông chủ đã bưng tới mấy lồng sủi cảo nóng hầm hập cùng với hai chén canh hồ cay nóng.
Lâm Quán Quán phát mỗi người một đôi đũa dùng một lần.
“Mau nếm thử xem, thử xem ăn có ngon không!”
Mọi người rất nể tình, cầm lấy chiếc đũa gắp một cục sủi cảo bỏ vào trong miệng.
“Thế nào thế nào?” Lâm Quán Quán chờ mong nhìn bọn họ: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon!”
Tâm Can cùng Duệ Duệ trăm miệng một lời.
Lâm Quán Quán có loại cảm giác mỹ thực quê nhà được công nhận, cười mi mắt cong cong, cô lại nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ: “Ăn ngon không?’ Tiêu Lăng Dạ không nói chuyện, lại gắp một miếng bỏ vào miệng chậm rãi nhai nuốt, dùng hành động thực tế chứng minh.
Đôi mắt Lâm Quán Quán long lanh. Trên thực tế.
Trong lòng cô rõ ràng, nơi này làm sủi cảo bằng những nguyên liệu nấu ăn bình thường nhất, bởi vì bên trong chính là một ít thịt, rau hẹ, trứng gà cùng bánh cuộn thừng làm nhân, không thể so với những bữa sáng tinh xảo cùng ngon lành của Vân Thành.
Nhưng là bọn họ có thể nể tình như vậy, trong lòng cô vẫn rất vui vẻ.
Ăn xong sủi cảo, hai đứa nhỏ bưng cháo húp một cái.
Duệ Duệ cùng Tâm Can, một đứa lớn lên ở nước M, một đứa lớn lên ở Vân Thành, gần như không có uống qua loại này cháo hơi lỏng lỏng này, hai đứa nhỏ đa số là vì tò mò nên mới uống, cũng may cháo được nấu cũng ngon, hương vị cũng không tồi, hai đứa nhỏ rất mau đã uống xong một chén cháo đầy.
Lâm Quán Quán dùng muông múc canh hồ cay, cái miệng nhỏ mở ra nếm thử.
Hương vị quen thuộc!
Quen thuộc đến mức muốn rơi lệ. “Quán Quán?”
“A!” Lâm Quán Quán chớp chớp mắt, chớp đi sương mù đáy mắt, lúc này mới ngẩng đầu cười nói: “Canh hồ cay là đặc sản Huyện Tuyền, người địa phương này cơ hồ đều sẽ ăn loại này canh khi còn nhỏ, đây là món mà bà nội hay nấu cho em và chị gái ăn, anh nếm thử đi, ăn rất ngon.”
Tiêu Lăng Dạ nếm một ngụm.
Canh mặn mặn mang theo vị cay, thêm vài giọt dầu mè, đúng là không Ngon lắm!”
Lâm Quán Quán híp mắt cười rộ lên.
Ăn xong cơm sáng, Tiêu Lăng Dạ đi trả tiền, nghe ông chủ nói, anh sửng sốt một chút: “Bao nhiêu tiền?”
“Mười bốn khối tiền!”
Đối mặt với Tiêu Lăng Dạ, ông chủ có chút khẩn trương, ông xoa xoa tạp dề, nhỏ giọng nói: “Sủi cảo ba đồng tiền một lồng, mọi người gọi bốn lồng là mười hai đồng tiền. Canh hồ cay là một khối tiền một chén, mọi người gọi hai chén, cháo kia là miễn phí, không cần tiền! Cho nên tổng cộng chính là mười bốn khối tiền, không, không tính sai.
Thì ra là anh không nghe lầm!
Mười bốn khối!
Thật rẻ!
Tiêu Lăng Dạ biết điều kiện Huyện Tuyền không tốt, giao thông không tiện, cho nên cố ý chuẩn bị một ít tiền mặt, anh mở ví tiền ra, móc ra một tờ tiền mặt đỏ: “Không cần thối lại!”
“A?” Chủ tiệm vô cùng thuần phác, sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Vậy không được! Quý khách chờ một lát, tôi đi đổi tiền lẻ nhanh lắm, anh chờ tôi một chút.”
Nói xong, chạy nhanh đi tìm tiền lẻ, tìm đồng tiền đưa cho Tiêu Lăng Dạ, ông nhìn ví tiền Tiêu Lăng Dạ, bên trong là một xấp tiền mặt màu hồng phấn thật dày, chủ tiệm nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nhắc nhở Tiêu Lăng Dạ: “Tiên sinh, anh mang nhiều tiền mặt như vậy trên người không an toàn lắm, đặc biệt là trên đường cái có rất nhiều tên móc túi, anh vẫn nên cẩn thận một chút.”
Chủ tiệm nói tiếng phổ thông, lúc này Tiêu Lăng Dạ đều nghe hiểu, anh gật gật đầu: “Cảm ơn!
Người một nhà rời khỏi cửa hàng.
Tiêu Lăng Dạ còn đang thấy bất ngờ khi người ăn sáng mà chỉ tốn có mười bốn đồng thôi.
“Tiêu Lăng Dạ.”
“Anh ở đây!”