Chương :
Ông cụ rồt cục cũng quang minh chính đại vào phòng, ông ây vừa mới vào phòng, Tâm Can liên đóng cửa phòng lại, buông chân bỏ chạy.
Cho nên!
Trong phòng công chúa màu hồng nhạt lớn như vậy, chỉ còn lại hai người là ông cụ và Duệ Duệ.
Đây là lần đầu tiên ông cụ tiếp xúc một mình với Duệ Duệ.
Nhớ ông ấy lớn tuổi như ‘ vậy, sóng fo gió lớn nào chưa từng gặp qua, nhưng khi đối mặt với Duệ Duệ, ông ây phát hiện… trong lòng bàn tay lại bắt đầu đỗ mồ hôi.“
Ông cụ xấu hỗ đi đến bên giường, ánh mắt tham luyến nhìn tiêu tử kia.
Huyết thống là một điều kỳ diệu.
Rõ ràng chưa từng tiếp xúc với nhau, nhưng nhìn thây tiêu tử kia… trái tim ông cụ vẫn không cách nào kiềm chế sự mêm mại.
Mà Duệ Duệ…
Từ sau khi ông cụ vào phòng, cậu bé lập tức yên lăng cầm lây kem xoài đặt ở một bên, từng muộng từng muỗng múc ăn, cậu bé ăn rất nghiêm túc, tựa hồ hoàn toàn không đề ý tới ý tứ của ông cụ.
Ông cụ cũng không tức giận, ngồi ở cuôi giường, ánh mắt yêu thương nhìn cậu bé.
Nhìn thấy. kem trong tay cậu bé sắp hết, lúc này ông ây mới mở miệng.
“Còn muốn không, dưới lầu còn có!”
“Không cần.” Duệ Duệ ném cái hộp vào thùng rác, thản nhiên nói, “Sẽ bị cảm!”
“Đúng đúng, không thể tham lam…
chút nữa là đên giờ ăn trưa, giữ bụng chờ một chút đề ăn cơm.”
– Duệ Duệ đem Barbie bị gãy tay chân vui đùa, trầm mặc.
Bầu không khí trong phòng nhất thời có chút ngượng ngùng.
Ông cụ biết mình không được đối đãi nhưng cũng không nỡ đi ra ngoài.
Vắt vả mới có thể quang minh chính đại gặp mặt một lân, thật là cơ hội khó có được.
Duệ Duệ không trực tiếp ‹ đuổi ông ấy ra ngoài, là đã vô cùng nề mặt.
Ông cụ không có gì để nói.
Anh mắt của ông ây dừng lại trên người Barbie trên tay Duệ Duệ, thanh âm đều nhẹ nhàng, “Con búp bê này là đồ chơi Tâm Can khi còn bé thích nhất, cánh tay chân đều bị gãy cũng không nỡ vứt đi… Duệ Duệ thích loại đô chơi nào?”
“Không!”
Ông cụ khó hiểu nhìn cậu bé.
Duệ Duệ ngắng đầu, ánh mắt giao với ông cụ, cậu bé buông búp bê Barbie xuống, thản nhiên nói, “Không có đồ chơi!”
“Cái gì?”
“Khi còn bé ăn no đã là vân đề, đâu có tiền mua đồ chơi!”
Ông cụ nghẹn ngào.
Không thể không nói, Duệ Duệ thâm sâu đên chân truyện của Tiêu Lăng Dạ, tuy rằng nói ít, nhưng miệng rât độc, cậu bé muôn làm cho người ta không thoải mái, lời nói là một câu đâm vào tim.
Thấy vậy, Duệ Duệ thản nhiên thu hồi ánh mắt, lại bổ sung thêm một đao, “Nhưng… Chuyện này không liên quan gì đến các người, không cân phải tự trách mình.”
.: Đây là trong lòng không tiếp nhận ông ây, cho nên mới nói như vậy.