Chương :
Khóe miệng Duệ Duệ giật giật, quyết đoán từ chối, “Không cân!”
“Tại sao!” Tâm Can nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cậu bé ,’Đẹp quá, anh trai vì sao anh không thích?”
Vốn Tâm Can nói cho Duệ Duệ còn có chút đau lòng.
Nhìn thấy Duệ Duệ trực tiếp từ chối, cô bé ngược lại càng muốn đưa ra ngoài, cô bé suy nghĩ một chút, ở trong đống kim cương chọn ra một cái lớn nhất, cũng là sáng nhất, cứng rắn nhét vào trong tay Duệ Duệ, “Anh trai, cho anh!”
Duệ Duệ nháy mắt trắng bệnh, “Anh lấy cái này làm gì?”
“Giữ lại làm sính lễ đi!”
“Sính lễ?”
“Đúng đúng, chờ sau này anh trai kết hôn, có thê đem viên kim cương này làm thành nhẫn kim cương, đưa cho Noãn Noãn!”
An Noãn Noãn là bạn nhỏ của Tâm Can và Duệ Duệ ở trường mẫu giáo, cô gái nhỏ đặc biệt trăng nõn đáng yêu, mỗi ngày đều mặc váy công chúa, ăn mặc xinh đẹp sáng ngồi, : ẠT Can thích chơi đùa với cô bé ây nhất Bởi vì, An Noãn Noãn còn mơ hồ hơn cô bé, còn thích khóc sụt sùi.
Ha ha.
Cùng Noãn Noãn chơi đùa, cô bé cảm thấy mình vẫn rất thông minh.
“Tiêu Tâm Can! Đừng nói nhảm!”
“Hắc hắc, anh trai, anh đừng ngại __ ngùng mài! Anh yên tâm, Tâm Can sẽ không nói với mami anh yêu sớm đâu.”
Là cái gì với cái gì vậy!
Duệ Duệ nắm lấy thịt hai bên hai má cô bé, nghiêm túc nói, “Sau này Ít xem phim thần tượng. lộn xôn lại!”
« v |, Tâm Can âm ức xoa xoa mặt.
Một lúc lâu sau.
Duệ Duệ tựa hồ có chút không yên lòng, Tâm Can nhiều lần đem đồ trân quý của mình đặt trước mặt cậu bé, cậu bé đều không đề ý, Tâm Can đầy cậu bé, “Anh trai, anh làm sao vậy?”
“Khu!” Tiểu tử kia nắm nắm tay nhỏ chống lại bên môi ho nhẹ một tui ánh mắt cậu bé có chút né tránh, sau tai cũng hơi ửng hồng, cậu bé không nhìn Tâm Can, ngắng đầu nhìn đèn thủy tinh hoa lệ trên đỉnh đầu, tựa như không chút để ý nói, ” .. Khi em đến, em nói xem hình ảnh, là hình ảnh gì?”
“Ayya! Gần như quên mắt!”
Cá chép Tâm Can đứng dậy từ thảm, cơ thê nhỏ mũm mĩm lao ra ngoài, “Anh trai, anh chờ ha! Album ảnh nằm trong phòng bên cạnh, em sẽ lấy nó cho anh ngay lập tức!”
Duệ Duệ nâng cằm lên, tiếp tục không chút đề ý: “… Ưml”
“Ayyo “
Mở cửa, Tâm Can mở cửa, nhìn thấy ông cụ ở cửa, hoảng sợ, cô bé võ ngực, nhìn ông cụ duy trì tư ‘thế gõ cửa, bĩu môi nói, “Ông nội! Ông dọa Tâm Can rồi!”
Ông cụ cười đùa.
Ông ây đã đứng ở cửa một hồi lâu, nửa ngày cũng không dám gõ cửa.
Nhìn thấy Tâm Can chạy ra, ông ấy thu tay Bí ra vẻ nóng nực xua không khí, “Tâm Can đây là muôn đi đâu vậy?”
“Ayyal Gần như quên mắt, con đến phòng bên cạnh đề lây đồi” Nói xong, Tâm Can lại kéo ông cụ vào trong phòng, “Ông nội ông mau đi vào đi, trong phòng có bật điều hòa, mát mẻ lãm.”
Ông cụ cảm động.
Nhìn nhìn!
Cháu gái nhà ông ấy ngoan ngoãn như thê, thật thân mật.