Diệp Băng Hy và mẹ Diệp vừa đi khỏi thì Tiêu Phong cũng chào tạm biệt Phong ba, Phong mẹ:
"Con cũng đi đây! "
"Con đi đâu?"
"Con về căn hộ."
"Sao tự dưng lại về căn hộ?"
"Con phải về với vợ con chứ!"
"Là sao?"
" Băng Hy ở căn hộ đối diện của con."
"Mẹ cũng đi."
"Đi đâu?"
"Ở ké nhà con."
"Được."
"Oh, yeah!"
Mẹ Diệp vui mừng nhảy cẫng lên. Còn Tiêu Phong, đương nhiên cũng có suy tính của riêng mình, có Phong mẹ đương nhiên là có nhiều cớ để gặp Diệp Băng Hy rồi.
Anh nhà hơi bị tỉnh à nha!????
"Bà đi rồi tôi ở nhà với ai?" Người nãy giờ chưa lên tiếng cuối cùng cũng đưa ra ý kiến. Những tưởng Phong mẹ sẽ vì thương xót cho khuôn mặt đáng thương của Phong ba mà ở lại, nhưng không.
"Vậy ông cũng đi cùng luôn đi!"
Phong ba:
Bất lực, Phong ba cũng chẳng còn cách nào khác, đành để Phong mẹ đi cùng Tiêu Phong, còn mình thì...LẶNG LẼ ĐI THEO SAU.????
......................
Chuyến xe định mệnh đã đưa ba người Phong gia đến khu căn hộ.
" Thằng nhóc này cũng biết chọn chỗ ở phết nhỉ? Đây không phải khu căn hộ cao cấp của tập đoàn Chu Tước sao?" Phong ba không khỏi tán thưởng.
"Còn phải nói sao, ai kêu con là con của ba chứ!"
Phong ba:
Phong mẹ đứng bên canh chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
"Đây là căn hộ của con sao? Vậy bên này là của Tiểu Hy rồi." Phong mẹ hí hửng.
"Mẹ à, chắc giờ này cô ấy đã ngủ rồi, mẹ tuyệt đối không được sang làm phiền đâu đấy!" Tiêu Phong cảnh báo.
"Còn cần con phải nói sao."
"Cạch." Cửa phòng đã mở.
"Ba mẹ vào đi."
Nói thật, đây là lần đầu tiên Phong ba và Phong mẹ được đến nhà Tiêu Phong, bình thường, anh vẫn giấu rất kĩ, không cho ai biết, kể cả hai người họ luôn. Bây giờ, cuối cùng cũng không kiếm được cái cớ để thâm nhập vào đây rồi.
"Nhà con chỉ có hai đôi dép thôi, nhường cho mẹ một đôi của con, còn ba chịu khó đi chân trần nhé!"
"Không phải vẫn còn một đôi sao?" Phong ba chất vấn.
"Đôi đấy là của Băng Hy, không ai được đeo hết, kể cả ba mẹ và cả con nữa."
"Đau lòng ghê! Thằng nhóc này, có tình yêu cái là quên luôn cả tôi với ông rồi lão Tiêu ạ!"
"Đâu có đâu, con đặt ba người ngang hàng nhau mà! Mai con sẽ đi mua cho ba mẹ hai đôi dép siêu cấp vip pro luôn, được chưa?" Tiêu Phong dỗ dành Phong mẹ.
"Thế thì còn tạm chấp nhận được!"
"Ba mẹ ngủ ở phòng con nhé! Con sẽ sang phòng cho khách để ngủ."
"Tốt vậy sao?" Phong mẹ hoài nghi.
"Con đổi ý à nha!"
"Được. Quyết định vậy đi. Lão Tiêu, chúng ta đi ngủ thôi!"
"Ba mẹ ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!"
Thế là ba người chia hai ngả, Tiêu Phong lặng lẽ bước về căn phòng lạnh tanh. Trời ơi, đến đũa còn phải có đôi, mà sao anh lại đơn côi thế này?
Thơ tự chế luôn nha bà con! Tự cảm thấy ờ mây ding, gút chóp tôi!
Tiêu Phong nằm trằn trọc trên giường, vắt tay lên trán mơ mộng về một tình đầu đẹp tựa chiêm bao.
"Ting...Ting"
Tiếng thông báo từ điện thoại, có tin nhắn.
Tiêu Phong ngồi bật dậy, cầm điện thoại lên, đôi tay run run bật màn hình.
Trên màn hình hiện lên một dòng tin nhắn:
"Bảo bối, anh ngủ chưa?️"
Trời ơi, cái cảm giác sung sướng như muốn phát điên lên. Đây là lần đầu tiên hai người nhắn tin cho nhau, à mà không, đây còn là lần đầu tiên Tiêu Phong nhận được tin nhắn từ một người thật mà không phải từ tổng đài. Trước giờ, đâu có ai thèm nhắn tin cho anh đâu! Thật là đáng thương cho một vị tổng tài!