Tiêu Phong dự cảm có chuyện chẳng lành, nhưng chuyện gì đến rồi cũng phải đến, người ta gọi đó là định luật Murphy.
Sau đây là định luật Murphy cho bạn nào chưa biết nhé!
Murphy : Điều gì xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra.
Murphy : Nói thì dễ hơn làm.
Murphy : Mọi thứ sẽ diễn ra lâu hơn dự kiến.
Murphy : Nếu có khả năng xảy ra sai sót, thì cái gây thiệt hại nhiều nhất sẽ sai.
Murphy : Nếu điều gì vốn không thể sai, thì nó vẫn sẽ sai.
Murphy : Nếu bạn dự đoán được rằng có cách để xảy ra sai sót trong một quy trình, thì cách thứ sẽ xảy ra.
Murphy : Mọi điều có xu hướng đi từ tệ... đến tệ hơn.
Murphy : Nếu bạn thấy mọi thứ đều đang tốt đẹp, thì hẳn là bạn đã bỏ lỡ điều gì đó.
Murphy : Thiên nhiên luôn về phe những lỗi sai tiềm ẩn.
Murphy : Mẹ thiên nhiên rất thích coi ta như một “trò đùa”.
Murphy : Không thể làm gì để hạn chế sai lầm do những kẻ ngốc gây ra, bởi vì họ là những thiên tài.
Murphy : Nếu bạn muốn làm điều gì, sẽ có hàng tá thứ khác cần phải làm trước đó.
Murphy : Mọi giải pháp đều sẽ tạo nên vấn đề mới.
Murphy : Nếu điều gì đó không thể tự sai, ai đó sẽ xuất hiện và làm cho nói sai.
Phong mẹ cũng không ngại tham gia vào đại hội bốc phốt:
"Thằng Tiêu Phong nhà tôi ngày xưa đi học cũng láu cá lắm. Có một hôm, cô giáo cho đề bài viết văn là: Hãy miêu tả ông nội em. Thế là về ông ấy mới chép một bài văn mẫu, chớ trêu thay, văn mẫu lại chỉ có bài tả chị gái mà không có bài tả ông nội. Chỉ có biết nó nghĩ ra cách gì không?"
"Cách gì?" Mẹ Diệp tò mò.
"Nó bê nguyên văn mẫu vào, xong thay chữ chị thành chữ ông. Trời ơi! Đến cuối kì, họp phụ huynh cô giáo mới đọc bài văn ấy lên, bảo đây là một bài văn rất đặc sắc. Tôi cũng rất hào hứng nhưng càng nghe càng thấy sai sai. Cái gì mà: ông em có mái tóc dài, thỉnh thoảng còn thắt bím hồng trông rất dễ thương. Ông thích chơi búp bê cùng với mấy bạn hàng xóm, còn thích chơi nhảy dây và đồ hàng nữa. Cả lớp phá lên cười. Tôi xấu hổ không dám ngẩng đầu lên nhìn, ai hỏi cũng chỉ biết cười trừ. Đó là lần đầu tiên tôi bị shock như thế đấy!"
Những tiếng cười lại lần nữa vang lên.
Vui! Rất vui! Nhưng không phải với hai con người vừa bị bốc phốt!
[....]
Buổi đại hội xin phép được kết thúc, hẹn mọi người vào lần sau. =))
Cũng đã gần mười giờ khuya, Mẹ Diệp và Diệp Băng Hy chuẩn bị về khách sạn.
"Cảm ơn anh chị đã thiết đãi nhé! Cũng muộn rồi, tôi và Tiểu Hy xin phép về trước."
" Hay mẹ Diệp, chị ở lại đây đi, tôi đã cho người sắp xếp phòng rồi." Phong mẹ không nỡ để hai người bọn họ ra về, cố gắng níu kéo.
"Cảm ơn chị, nhưng tôi còn một số chuyện phải xử lí. Hôm nay làm phiền gia đình rồi. Chúng tôi xin phép nhé!". Mẹ Diệp và Diệp Băng Hy chào tạm biệt mọi người rồi ra về.
Phong mẹ dù rất nuối tiếc nhưng vẫn phải tạm biệt hai người.
"Phong, con lấy xe chở mẹ Diệp về đi!" Phong ba nói với Tiêu Phong.
"Không cần đâu, cả ngày hôm nay thằng bé cũng mệt rồi, mau nghỉ ngơi! Tài xế đợi chúng tôi ngoài cổng rồi." Mẹ Diệp vội từ chối.
Vậy là ba người Phong gia ra cổng tiễn hai mẹ con Diệp Băng Hy.
"Đi về cẩn thận nhé! Hẹn gặp lại!"
"Tạm biệt!"
"Tạm biệt!"
Diệp Băng Hy khi lên xe rồi còn đưa đầu ra cửa kính tặng cho Tiêu Phong một nụ hôn gió:
"Bye, babe!"