Edit: Nhật Dương
Mấy người An Cẩn Du nghe được âm thanh thì vội thu biểu tình trên mặt lại, nhìn theo hướng tiếng gọi thì thấy một ông chú lôi thôi đang đi tới, trong tay còn đang cầm một chiếc máy chụp hình, nhìn qua hẳn là rất đắt tiền.
Al¬ice và Tô Minh Duệ đồng thời quay đầu, sau khi nhìn rõ đối phương thì không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Al¬ice tiến lên ôm Trịnh Quân Diễm một cái, thân thiết nói: "Anh Quân, đã lâu không gặp."
Trịnh Quân Diễm cười cười, cùng nói chuyện với Alice: "Tên nhóc này, ra nước ngoài lâu như vậy, trở lại cũng không nói một tiếng, nếu không phải hôm nay đụng phải, có phải cậu định chuẩn bị không nhận thức người bạn cũ này hay không hả!"
Al¬ice nghe vậy thì lập tức vặn vẹo uốn éo cái eo ếch to lớn kia, cố làm bộ thẹn thùng nói: "Nào có như vậy mà..., do gần đây người ta bận quá, chưa kịp đi tìm anh Quân mà thôi. Sớm biết anh Quân nhớ người ta như vậy thì việc đầu tiên khi người ta xuống máy bay là đi tìm anh Quân ngay đó."
"Tên nhóc này, ra nước ngoài mấy năm mà tật xấu lẳng lơ cám dỗ này càng thêm nghiêm trọng rồi. Anh đã sớm nói nếp sống ở nước ngoài không thích hợp với em...em còn không nghe." Dù luôn tự xưng là định lực trác tuyệt, Trịnh Quân Diễm nghe Al¬ice nói xong thì cũng có chút chịu không nổi, khóe miệng co rút nói.
Khẽ rùng mình một cái, sau khi phủi xuống một tầng da gà nổi lên, Trịnh Quân Diễm không cho Al¬ice cơ hội phản bác, chuyển tầm mắt sang nhìn mấy người Niếp Quân Hạo bên cạnh, nói ra ý đồ của mình: "A Duệ, vị này là…"
Thật ra thì Tô Minh Duệ đã sớm phát hiện ánh mắt Trịnh Quân Diễm thường đảo qua người Niếp Quân Hạo, anh cảm thấy rất hài lòng.
Lần trước những lão già trong công ty kia thu tiền của một lão yêu bà nào đó mà nhét Phương Vũ vào tổ chụp của Trịnh Quân Diễm, nhưng bởi vì Phương Vũ trách móc nặng nề người trợ lý, người chụp hình của Trịnh Quân Diễm, còn làm giá ngôi sao lớn, khiến Trịnh Quân Diễm tức giận trong một thời gian thật dài, chuyện này Tô Minh Duệ cũng biết đến.
Mà hôm nay, nếu không phải Trịnh Quân Diễm xem ở mặt mũi của anh thì đã không tự nguyện tới đây, Tô Minh Duệ cũng biết điều này.
Lúc này nghe Trịnh Quân Diễm chủ động hỏi nhân vật chính của buổi quay chụp hôm nay, xem bộ dáng là thật sự hài lòng Niếp Quân Hạo. Ý thức được điều này, trên mặt Tô Minh Duệ cũng lộ ra chút đắc ý. Nhìn xem nhìn xem, để anh mới bắt đầu không tình nguyện tới, lúc này bị chớp sáng mù mắt đi, nghệ sĩ nhà anh chính là khác với những người bình thướng, làm sao cũng có thể khiến người khác chú ý, chính là trâu bò như vậy, những dong chi tục phấn kia sao có thể so sánh với cậu ấy.
Mặc dù trong lòng Tô Minh Duệ vụng trộm thoải mái vui vẻ nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào, mỉm cười giới thiệu với Trịnh Quân Diễm: "Đây là nghệ sĩ mới của mình, Niếp Quân Hạo, cũng là nhân vật chính của buổi chụp hôm nay, vị bên cạnh là trợ lý của cậu ấy, An Cẩn Du. Quân Hạo, tiểu Du, đây chính là nhiếp ảnh gia nổi tiếng quốc tế sẽ giúp Niếp Quân Hạo chụp quảng cáo hôm nay, Trịnh Quân Diễm, anh Quân. Anh Quân có tiếng là thiên tài làm việc trong giới, lần này anh tốn rất nhiều sức lực mới mời được anh ấy tới, cậu cũng đừng để anh mất thể diện nha."
An Cẩn Du sửng sốt, không ngờ ông chú nhìn qua lôi thôi lếch thếch này lại là tiền bối trong giới mà Tô Minh Duệ đặc biệt đề cập tới để chụp quảng cáo giúp Niếp Quân Hạo, quả nhiên là người thì không thể nhìn xem bề ngoài.
Nghĩ như vậy, An Cẩn Du vội vàng lễ phép cười chào hỏi người đối diện: "Trịnh tiên sinh tốt."
Niếp Quân Hạo thấy vậy cũng lễ phép gật đầu với Trịnh Quân Diễm một cái, lễ phép mà xa cách, không có biểu hiện quá mức nhiệt tình.
Trịnh Quân Diễm cũng không có quá mức để ý tới biểu hiện lạnh nhạt của Niếp Quân Hạo, lúc này cả người đều tập trung vào cây dù đang cắm sâu xuống nền nhà cạnh chân Niếp Quân Hạo, trong mắt tràn đầy vẻ kinh nghi nhìn Tô Minh Duệ hỏi "A Duệ, từ trước đến nay ánh mắt của em đều không tệ, chỉ là, người nghệ sĩ em mới ký này có phải học qua võ hay không…"
Tô Minh Duệ nghẹn lời: "Ngạch"
Trên thực tế, vừa rồi không chỉ đám người Trịnh Quân Diễm, chính Tô Minh Duệ cũng bị một tay khốc huyễn này của Niếp Quân Hạo dọa sợ ngây người. Mặc dù vẫn biết bản lĩnh của Niếp Quân Hạo rất tốt nhưng không nghĩ rằng lại lợi hại đến trình độ này, đây chính là bê tông cốt thép thứ thiệt đó, vậy mà… ///dd//lqd./////…….
Tô Minh Duệ cảm thấy tam quan của anh lại bị đổi mới một lần nữa, đây chính là phi nhân loại rồi…
Lúc này nghe Trịnh Quân Diễm hỏi, Tô Minh Duệ ngẩn ra, sau đó cười khan hai tiếng nói: "Lúc trước Quân Hạo có học qua một chút võ thuật, có thể miễn cưỡng được coi là người luyện võ thôi."
Một bên An Cẩn Du nghe Trịnh Quân Diễm hỏi cũng sợ hết hồn, lúc này mới phát hiện ra vừa rồi Niếp Quân Hạo thật sự động võ thật.
"…" Vẻ mặt An Cẩn Du khiếp sợ nhìn chằm chằm cây dù cắm thẳng tắp xuống nền nhà kia, mẹ nó, cái đồ phá sản Niếp Quân Hạo, vừa không chú ý một lúc đã đâm một lỗ thủng trên sàn nhà người ta rồi, đợi đã, anh Duệ sẽ không kịp phản ứng mà tìm cô đòi tiền bồi thường đi…
Gào..gào..gào, chỗ này vừa nhìn đã thấy sang rồi, mặc dù chỉ đâm một lỗ nhưng một lỗ nhỏ này cũng phải đền không ít tiền. Cô muốn khóc không ra nước mắt mà, cô nghèo tiền á, không biết anh Duệ có thể xem ở giao tình không tệ với bọn họ mà giảm giá cho cô hay không, nếu không thì bán cô cũng không thường nổi á…
Vẻ mặt An Cẩn Du đầy đau khổ mà nói dối: "Bạn em vừa sinh ra đã rất đẹp rất tốt, ba mẹ anh ấy lo lắng anh ấy lớn lên như vậy ra cửa dễ bị khi dễ, hoặc là bị người ghen tỵ, bị người vụng trộm tìm phiền toái, nên từ nhỏ đã cho anh ấy học một chút công phu quyền cước phòng thân, đúng, chính là vì phòng thân."
Niếp Quân Hạo nghe An Cẩn Du nói vậy thì sửng sốt một chút, vừa định lên tiếng phản bác, anh học võ cũng không phải vì lý do tránh bị khi dễ như vậy, phải biết rằng từ nhỏ đến lớn người dám khi dễ anh căn bản đã không còn trên đời này nữa.
Chỉ tiếc, anh còn chưa kịp mở miệng đã cảm thấy tay nặng nặng, cúi đầu nhìn lại thì chống lại bộ dáng nóng nảy của An Cẩn Du không ngừng nhìn anh, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Lỗ tai ửng đỏ quay mặt qua chỗ khác, nghĩ thầm, được rồi được rồi, dù sao thì nha đầu này vừa mới khoe anh từ nhỏ đã rất đẹp, anh cũng không so đo cái này.
"Thì ra là như vậy." Trịnh Quân Diễm hiểu rõ gật đầu một cái, lúc này mới đánh giá Niếp Quân Hạo từ trên xuống dưới một lúc lâu, anh ngạc nhiên phát hiện tên nhóc trước mắt này không chỉ khí thế bức người mà bộ dáng cũng cực kỳ không tệ.
Nhìn Niếp Quân Hạo một lúc thì Trịnh Quân Diễm mới sờ sờ cằm, ý vị sâu xa bổ sung thêm một câu: "Dung mạo như vậy thì thật sự cần thiết học một chút thuật phòng thân."
Hai người An Cẩn Du: "…"
Tô Minh Duệ cũng lo lắng mấy người cứ tiếp tục nói như vậy, sẽ xảy tai vạ gì đó, dù sao thì anh cũng hiểu rất rõ trình độ bưu hãn của người nào đó, lập tức vội vàng nói sang chuyện khác: "Anh Quân, thời gian cũng không còn sớm, có lời gì thì đợi chúng ta chụp quảng cáo xong rồi hãy nói, bây giờ vẫn nên nắm chặt thời gian, trước hết để Al¬ice dẫn Quân Hạo xuống hóa trang thôi."
Lúc này Trịnh Quân Diễm mới nhớ tới mục đích quan trọng hôm nay, vội thu nét kinh diễm nơi đáy mắt lại, gật đầu nói: "Công việc quan trọng, mấy cậu đi hóa trang trước đi."
Nói xong, còn hô một tiếng với mấy nhân viên làm việc đang lén lút chú ý bên này còn nhân tiện đục nước béo còn xung quanh: "Mọi người đến đông đủ, chuẩn bị bối cảnh xong thì sau một tiếng chính thức bắt đầu."
Những nhân viên công tác đang xem náo nhiệt thấy Trịnh Quân Diễm nhìn sang thì tất cả lập tức thu hồi lòng hiếu kỳ, luống cuống tay chân bận rộn.
Mắt thấy Al¬ice mang hai người Niếp Quân Hạo đi, Trịnh Quân Diễm mới vô ý nhắc với Tô Minh Duệ bên cạnh một câu: "Thế nhưng lại vì người mới mà đặc biệt mời Al¬ice từ nước ngoài về làm thợ trang điểm riêng cho cậu ấy, còn trăm phương ngàn kế gọi anh tới, nhìn bộ dáng của cậu là muốn hạ vốn gốc cho người mới này hả."
Tô Minh Duệ chỉ khẽ liếc Trịnh Quân Diễm một cái, trầm mặc một lúc mới mở miệng nói: "Sau này anh sẽ biết, đó là bởi vì cậu ấy đáng giá."