Edit: Nhật Dương
Sắc mặt Alice vì lời nói gần như cảnh cáo của Niếp Quân Hạo mà trắng bệch, đột nhiên đầu nhọn cây dù nơi cổ cũng bởi vì Niếp Quân Hạo khẽ nhúc nhích mà nhích lên trước một chút, khiến hô hấp của anh trở nên có chút khó khăn.
Nhưng rất nhanh, khi anh thấy rõ tư thế của hai người đối diện thì tựa như đã hiểu ra điều gì, hai mắt khẽ sáng lên.
Ánh mắt mập mờ chậm rãi quét qua hai người, cuối cùng không nhịn được mà bưng mặt làm ra vẻ nhộn nhạo nói: "Chậc chậc chậc, mấy ngày không gặp, ham muốn chiếm giữ của tiểu Hạo Hạo đối với tiểu đáng yêu càng ngày càng rõ ràng rồi, nhìn xem thật hâm mộ, thật hâm mộ, thật hâm mộ mà…."
"Phốc" Tiểu Hạo Hạo, anh chắc chắn không phải là do anh muốn gọi người khác là chuột con sao, An Cẩn Du nhịn không được cười phun ra tiếng, cười xong mới chợt hiểu vừa rồi Alice mới nói cái gì, cúi đầu xem xét mới phát hiện từ lúc bắt đầu tới giờ cô vẫn vùi đầu trong ngực Niếp Quân Hạo, nụ cười trên mặt bỗng dưng cứng đờ, vội vàng tránh thoát lồng ngực của Niếp Quân Hạo, đi sang một bên.
Hiển nhiên Niếp Quân Hạo cũng nghĩ tới giống như An Cẩn Du, sắc mặt trầm xuống, nhất là sau khi chứng kiến An Cẩn Du kịp phản ứng, tránh anh giống như tránh rắn rết, sắc mặt Niếp đại giáo chủ càng đen hơn, ánh mắt nhìn Alice cũng càng thêm sắc bén.
An Cẩn Du cũng không biết suy nghĩ trong lòng của Niếp Quân Hạo nhưng bởi vì lời nói của Alice mà có chút ngượng ngùng, vừa mới ngẩng đầu đã thấy mặt Niếp Quân Hạo đen thui. Không biết sao lại nghĩ tới từ tiểu Hạo Hạo kia, thật sự nhịn không được mà phù một tiếng, lần nữa bật cười ra tiếng.
Vốn Niếp Quân Hạo vẫn còn đang nhìn Alice bằng ánh mắt sắc bén nhưng khi nghe tiếng cười của An Cẩn Du thì ngẩn người, khẽ quay đầu thì thấy bộ dạng vui vẻ của An Cẩn Du, trái tim không hề báo trước mà đập loạn một nhịp.
Từ sau khi hai người chiến tranh lạnh thì An Cẩn Du chưa từng cho anh sắc mặt vui vẻ chứ đừng nói đến việc cười với anh tươi như vậy. Nhìn An Cẩn Du lại nở nụ cười tươi như vậy ngay cạnh bên thì Niếp Quân Hạo mới phát hiện lúc An Cẩn Du cười lên, trên gò má lại xuất hiện hai lúm đồng tiền nho nhỏ, hòa lẫn với nét mặt cong cong, nhìn thế nào đều cảm thấy rất đẹp mắt.
‘Bang..bang’, một giây đó trái tim mất khống chế mà rung động, Niếp Quân Hạo chợt có cảm giác, xong rồi, anh giống như trúng độc quá sâu, không còn cách nào cứu chữa rồi.
Alice vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, cảm nhận xung quanh nhanh chóng khôi phục ấm áp trong nháy mắt thì nhìn thoáng qua hai người ở cách đó không xa đầy thâm ý, khóe môi khẽ nhếch lên, nở nụ cười giảo hoạt.
Quả nhiên anh đoán không sai, đối với nhân vật nguy hiểm như Niếp Quân Hạo mà nói thì tiểu đáng yêu ôn nhu săn sóc, khéo léo hiểu lòng người của bọn anh tuyệt đối là khắc tinh của Quân Hạo, nghĩ như vậy lại cảm thấy thật đáng tiếc, tiểu đáng yêu trong trắng ngây thơ như rau cải trắng của bọn họ lại bị một con heo không hiểu thương hương tiếc ngọc ủi, thật khiến người ta than thở mà…
Động tĩnh bên này của An Cẩn Du đã sớm hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong studio, chẳng qua do đa số mọi người cách khá xa, căn bản không nghe rõ mấy người Niếp Quân Hạo đang nói gì, nhưng nghe không rõ không có nghĩa là không nhìn thấy rõ, Niếp Quân Hạo vì chấn nhiếp Alice mà xuất ra một tay nhưng còn chưa hù dọa được Alice mà ngược lại đã chấn nhiếp hết mọi người đang vây xem ở cách đó không xa, bao gồm ông chú lôi thôi vẫn luôn vùi đầu điều chỉnh cuộn phim kia.
Trước khi đám người Niếp Quân Hạo bước vào, Trịnh Quân Diễm vẫn ngồi trong góc, trên miệng ngậm điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ xung quanh, dưới cằm là những sợi râu đen chưa được cạo sạch sẽ, trong khi phun ra một làn khói thuốc, một đôi mắt khẽ híp giống như chưa tỉnh ngủ nhìn chằm chằm máy chụp hình trong tay, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Nói thật, nghe nói hôm nay muốn chụp quảng cáo cho một tiểu minh tinh mới vào nghề, anh rất không nguyện ý tới. Dù sao trước đây không lâu, mấy lão hồ đồ trong công ty kia cũng cứng rắn đưa một tiểu minh tinh cho anh. Để anh chụp cho anh ta một bộ chân dung hoàn mỹ, lại không nghĩ rằng tiểu minh tinh đó không những không có năng lực lại còn thích bưng cái giá ngôi sao lớn. Khiến tổ chụp ảnh chướng khí mù mịt, vì chuyện này anh còn bất mãn một thời gian, bây giờ vẫn còn cảm giác bài xích xin miễn cho kẻ bất tài đối với mấy nhân vật tiểu minh tinh này.
Lần này không phải xem ở người bạn cũ Tô Minh Duệ này, anh mới không nỡ hy sinh ngày chủ nhật nghỉ ngơi của mình để chụp quảng cáo cho tiểu minh tinh này đâu.
Cách đó không xa xôn xao, lúc bắt đầu Trịnh Quân Diễm cũng không quá để ý, chỉ là sau đó tiếng xì xào bàn tán bên cạnh càng lúc càng lớn, anh mới không kiên nhẫn mà thu hồi tầm mắt trên máy chụp hình về, ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ xôn xao kia. Chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ khiến Trịnh Quân Diễm ngây ngẩn cả người.
Cách đó không xa, thiếu niên rõ ràng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường được giặt sạch sẽ, trong tay cũng chỉ cầm một dù che nắng bình thường, rõ ràng là một màn cực kỳ bình thường nhưng bởi vì hơi thở thản nhiên xung quanh người nọ mà khiến người ta cảm nhận được cảm giác tỷ nghễ thiên hạ từ thân hình thon dài cao ngất kia. …..///n,d///ddlqd/……
Một tay của thiếu niên gắt gao che chở cô gái trong ngực, tay còn lại cầm chiếc dù bình thường kia, thân hình cao lớn mà kiên cố, từ góc độ Trịnh Quân Diễm đang ngồi nhìn lại, thiếu niên vừa lúc đứng ngay chỗ ngược chiều ánh sáng, bên cạnh ô cửa sổ thủy tinh đang tiếp nhận ánh sáng mặt trời chiếu vào. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào đang bao phủ lên cả người anh, quanh thân anh tràn ngập một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Trong giây phút đó, Trịnh Quân Diễm hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng khẽ động, chỉ có một cảm giác, rốt cuộc thì anh cũng tìm được thứ mà tới nay anh vẫn tìm, linh khí độc nhất vô nhị trên người của một người.
Phát hiện điểm này, Trịnh Quân Diễm khó nén được kích động trong lòng, vèo một cái đứng lên khỏi ghế, cất bước đi tới chỗ đám người An Cẩn Du.
Đám người An Cẩn Du vẫn chưa phát hiện, trải qua chuyện vừa rồi, bọn họ đã trở thành tiêu điểm trong studio, vẫn còn nhỏ giọng nói cười.
An Cẩn Du bởi vì cách Alice gọi Niếp Quân Hạo mà cười thật lâu mới vất vả lắm ngưng cười, khẽ ho một tiếng, cố làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Anh Alice."
"Ai nha, đừng có gọi người ta là anh mà, gọi người ta là chị gái nhỏ á." Alice khẽ ngượng ngùng xấu hổ, không nhịn được mà đá lông nheo với An Cẩn Du.
An Cẩn Du: "…"
Len lén liếc mắt nhìn cơ ngực hơi nhô ra của người nào đó, An Cẩn Du yên lặng châm chọc một câu, đúng là nhỏ á, sau đó khóe miệng nhịn không được khẽ kéo ra, hắng giọng một cái nói: "Được rồi, chị gái nhỏ, mới mấy ngày không gặp, sao chị lại thay đổi thành dạng này, thiếu chút nữa em không nhận ra được rồi."
Alice thấy An Cẩn Du hỏi hình tượng của mình, lập tức hả hê, khẽ nhếch chiếc cần cổ cao ngạo kia của anh giống như một con chim công bất ngờ xòe đuôi, được nước nói: "Như thế nào, đẹp mắt đúng không đúng không, liếc mắt một cái đều phải quỳ gối giật mình trước cách ăn mặc của chị đây, chị nói cho em biết, đây chính là trào lưu ăn mặc được lưu hành nhất hiện nay, nhìn tóc người ta này, nhìn quần áo, giầy của người ta này. Nhiều bắt mắt, nhiều tráng lệ, quốc sắc thiên hương như chị đây nên được chú ý như vậy, khiến mọi ánh mắt đều bị người ta hấp dẫn, một cái không sót."
"…" Là thật bắt mắt, màu sắc sặc sỡ giống như chim công vậy, giống như người bình thường đều sẽ không ăn mặc như vậy, bỏ vào trong đám người dù muốn không chú ý tới anh đều không được.
Trong lòng An Cẩn Du khẽ châm chọc, đồng thời lại lo lắng, thẩm mỹ như vậy, thật sự không có việc gì sao, hai mắt của cô đều muốn bị chói mù rồi.
Ngay lúc An Cẩn Du lúng túng không biết nên nói gì tiếp theo dưới ánh nhìn tràn đầy mong đợi của Alice, chợt nghe sau lưng có một giọng nói xa lạ vang lên: "A Duệ, Alice."