Ăn xong, Tư Dạ Phong không đưa cô về công ty ngay mà dẫn cô đi dạo phố. Kể từ khi bị Tư Dạ Phong bắt về, đây là lần đầu tiên cô được thoả sức rong chơi trên đường.
Mạc Hân Như kéo Tư Dạ Phong vào chợ nông sản Lâm Hoa, lần trước cô có một lần tới đây cùng tiểu Lục. Hải sản ở đây bán vừa rẻ vừa tươi ngon, lúc đó tiểu Lục mua rất nhiều rồi bọn cô ăn cả tuần trời mới hết, thực sự ngon!
“ Bác gái, con tôm hùm này bao nhiêu thế ạ?” Cô chỉ vào con màu tôm màu xám ở trong bể.
“ Nó được tính theo cân cháu à, thấy cháu xinh đẹp ngoan ngoãn bác sẽ giảm giá %, được không?” Bác bán hàng hiền lành nói.
“ Thật yêu bác quá đi, tôm của bác ngon như thế này, cháu thật mong muốn ăn hết đi thôi.”
“ Ây, đúng là biết nịnh người khác mà.”, bác bán hàng lắc đầu cười rồi mang con tôm đi cân.
Ngược lại, Tư Dạ Phong đứng gần đó đều thu lại vào mắt tất cả cảnh vừa rồi. Trên khuôn mặt anh tuấn khẽ xuất hiện nụ cười dịu dàng, ánh mắt đen dài híp lại thành đường cong đẹp mắt.
Bàn chân nhấc lên, anh sải bước về phía Mạc Hân Như, trực tiếp ôm lấy eo cô kéo vào lòng.
Mạc Hân Như bị kéo bất ngờ, mất đà ngã trọn vào lồng ngực rắn chắc mà ấm áo của Tư Dạ Phong.
“ Ai nha bảo bối, ai mà ngờ cái miệng nhỏ nhắn của em thật biết nịnh người khác nha.” Tư Dạ Phong cúi xuống, thủ thỉ vào tai cô.
Bây giờ tư thế của hai người vô cùng ái muội, làm người nào đi qua cũng không nhịn được mà liếc một cái. Cô còn nghe thấy tiếng tràn đầy ghen tỵ của mấy cô nữ sinh, còn tiếng nói tràn đầy ngưỡng mộ đối với cô.
Mặt Mạc Hân Như giờ đã đỏ ửng một mảng, cô ngại ngùng thoát ra khỏi lồng ngực của Tư Dạ Phong, nhưng cành vùng vẫy, anh lại càng ôm chặt cô!
Tới khi bác bán hàng quay lại, Tư Dạ Phong vẫn chưa thèm bỏ cô ra, làm cho bác cười không thôi.
“ Các cháu thật là đẹp đôi nha, bây giờ mấy cặp đôi trẻ đâu còn biết tự đi mua đồ về nấu ăn với nhau, chỉ có đi ăn ngoài hàng thôi. Đây, tôm của các cháu đây, đem về nấu với bơ là ngon nhất đó.”, xong bác đưa con tôm đã được bọc trong túi giấy cho cô.
Mạc Hân Như nhanh chóng đẩy mạnh Tư Dạ Phong ra, nhận lấy túi giấy rồi đỏ mặt bỏ đi tiếp. Tư Dạ Phong cươid nhẹ một tiếng, rút ví ra trả tiền, không quên cảm ơn bác bán hàng.
Mạc Hân Như cùng Tư Dạ Phong đi vòng quanh chợ nông sản mấy vòng rồi mới ra khỏi đó. Hiện tại đã là giờ trưa nên trời bắt đầu nắng gắt, trên khuôn mặt trắng noãn hồng hào sớm xuất hiện vài giọt mồ hôi. Cô khó chịu đứng sau lưng Tư Dạ Phong, may thay, dáng người cao lớn của anh đủ để che khuất ánh nắng chói chang, làm cô hết sức thoả mãn.
Tư Dạ Phong không thấy người vốn đi cạnh mình đâu, định xoay người tìm thì tự nhiên bị bàn tay nhỏ bé nào đó giữ chặt tay áo, làm anh muốn quay lại cũng không được.
“ Anh đứng yên đi, nắng muốn chết đi được à.” Mạc Hân Như mếu máo nói.
( xưng anh - tôi mình thấy hơi cứng, chuyển thành anh - em nhé.)
Môi mỏng Tư Dạ Phong cong thành hình lưỡi liềm, nói thực từ khi có bảo bối bên cạnh, anh cười nhiều hơn, rất nhiều là đằng khác, đến bác quản gia Lâm còn nhận thấy được rõ ràng sự chuyển biến này.bg-ssp-{height:px}
“ Vậy em muốn anh đứng đây che nắng cho em cả ngày sao? Chẳng bằng em cho anh ôm, anh sẽ không để một ánh nắng nào lọt vào đâu.” Anh khẽ đùa.
Mặt cô lập tức đỏ ửng, bàn tay nhỏ nhắn đánh vào tấm lưng rộng lớn,
“ Anh đúng là đồ vô liêm sỉ, em chỉ muốn đứng một chút thôi.”, Mạc Hân Như xấu hổ nói.
“ Haha, được rồi, vợ anh chỉ muốn đứng một chút, thế vợ anh có muốn uống nước không? Đi cả ngày chắc đã mệt rồi.” Anh cười hỏi.
Mạc Hân Như gật đầu lia lịa, đi bộ lâu như thế, cổ họng cô cũng vì tiêu hao thể lực mà khô rát. Tư Dạ Phong dặn dò cô đứng yên ở đây chờ anh đi mua nước, cô cũng ngoan ngoãn gật đầu làn theo.
Tại sao trong lòng cô lại có cảm giác vô cùng kì quái, đó là ngọt ngào sao? Lần đầu tiên được người khác đem đến cho cảm giác ấm áp, thật thích thú làm sao. Chưa có ai khác ngoài bố mẹ cô quan tâm chăm sóc cô đến như thế này, nói Tư Dạ Phong là người đàn ông tuyệt thế, phụ nữ vây quanh không ít, anh lại hao tổn tâm trí không ít để đi theo cô. Mạc Hân Như ôm lấy hai cánh tay mình nhẹ nhàng xoa, thật là...muốn nó không bao giờ kết thúc.
Bỗng nhiên từ đâu có một cụ già ốm yếu đi tới, cầm lấy tay áo cô run run kéo.
“ Cháu gái, cháu có thể giúp đưa ta về nhà không? Hôm nay ta mua nhiều đồ quá, không thể manh hết đi được.” Ông cụ nói rồi chỉ tay vào túi đồ thoạt nhìn rất nặng.
Trong lòng cô nổi lên sự do dự, nếu Tư Dạ Phong quay lại mà không thấy cô thì sao? Mà lại ông cụ trông vô cùng đáng thương, bàn tay nhăn nheo cầm lấy cánh tay mịn màng của cô, trông sự khác biệt vô cùng lớn. Cuối cùng, cô rốt cục cũng mỉm cười cầm hai túi đồ lên giúp ông cụ.
Ông cụ dắt cô vào con ngõ tối, tít tận sâu trog đó mới có căn nhà nhỏ xập xệ. Ông mở cửa để cô cầm đồ vào nhà xong còn tốt bụng mời cô ở lại uống trà. Cô liên từ chối ý tốt của ôg cụ, không thể để Tư Dạ Phong đi tìm cô được, bằng không anh sẽ rất lo lắng.
Cô đi ra khỏi căn nhà nhỏ, bước chân nhỏ bé cố gắng đi thật nhanh để về chỗ ban nãy. Nhưng vừa ra được nửa ngõ, một đán thanh niên ngậm thuốc lá từ đâu đi ra chặn đường cô.
Mạc Hân Như rùng mình, trong lòng thoáng cảm giác có chuyện không ổn sắp xảy ra. Tên thanh niên tóc đỏ xem chừng là đại ca, tiến lên vuốt ve má cô, làm cô nổi da gà lùi ra phía sau.
“ Anh em, trông cô gái này mới non nớt làm sao, da dẻ trắng hồng hào, tưởng tượng xem nếu đặt dưới thân sẽ hại chúng ta muốn bắn đến mức độ nào.” Tên tóc đỏ phun ta từ ngữ tục tĩu, hại dạ dày cô truyền đến cái cảm giac buồn nôn.
Cả mấy tên đằng sau cũng đồng thanh hô to đồng tình, tên tóc đỏ được ủng hộ, môt bước tiến lên.
“ Tránh xa tôi ra!” Cô sợ hãi kêu lên.
Thanh niên không hề để ý gì đến, một tay nhanh nhẹn đi đến xé áo Mạc Hân Như.
Xoẹt
Chiêc áo cô rách làm đôi, lộ ra chiếc bra hồng phấn đang ôm trọn hai núi tuyết tròn đầy. Cô ôm lấy thân mình, lùi ra phía sau, miệng không ngừng thốt lên.
“ Tư Dạ Phong! Tư Dạ Phong cứu em!”