Thẩm Triệt quay người lại, bỗng đồng tử mở to, cả khinh nhìn Lãnh Thiên Dạ, đây...đây không phải Lãnh tổng ư? Lần trước khi lên thành phố A, anh nộp đơn xin việc vào công ty, cuối cùng bộ cán sự ở đó thấy hành tích của anh khá tốt, cho nên tuyển thẳng lên làm trưởng phòng ban.
Có mấy lần khi đi ra ngoài tiếp khách với đổng sự trưởng Lê, anh có gặp Lãnh Thiên Dạ, đó là một người đàn ông có khí chất, vẻ ngoài cao lớn, cường ngạnh nhưng lúc nào cũng ngồi một chỗ nhấm nháp rượu, như không nói một lời. Mấy vị trưởng phòng luôn muốn tiếp cận Lãnh tổng, bởi chỉ cần được anh ta ưu ái, tuyệt nhiên cả đời này sẽ ăn sung mặc sướng.
Nay, vị hôn thê của tiểu Lục lại là Lãnh Thiên Dạ sao? Rõ ràng có người nói với anh là cô ấy vẫn còn độc thân, nay thì chuẩn bị kết hôn, nói thế thì anh tin làm sao được?
Ngược lại, Lãnh Thiên Dạ nghe mình bị 'bán đứng', không vui trợn mắt nhìn Tư Dạ Phong. Bộ tôi có phải búp bê cho cậu muốn mặc váy thì mặc, muốn kết hôn thì kết hôn đâu?
Tư Dạ Phong nhanh chóng nhướn mày trở lại Lãnh Thiên Dạ, liếc liếc qua Thẩm Triệt ý bảo cậu ta hợp tác. Lãnh Thiên Dạ chẹp miệng, Tư Dạ Phong, coi như lần này cậu nợ tôi, cứ xem tôi sẽ tính sổ thế nào với cậu đi.
Rồi anh vươn tay ra trước mặt Thẩm Triệt, nở nụ cười mê hồn nói,
“ Xin chào anh, tôi là chồng chưa cưới của tiểu Lục.“.
Thẩm Triệt bị một phen sững sờ, ngã soài ra đất, ánh mắt hoảng hốt nhìn Lãnh Thiên Dạ, lắp bắp nói,
“ Lãnh...Lãnh tổng, hoá...ra anh là...chồng...chồng chưa cưới của tiểu Lục. Ờm...ờm tôi...có việc rồi, hẹn gặp mọi người sau.” rồi không một lời từ biệt mà tốc biến đi mất.
Sau khi bóng của Thẩm Triệt đã khuất, Lãnh Thiên Dạ kéo ngay cái ghế bên cạnh bàn ăn, nhàn nhã ngồi xuống lấy điếu xì gà châm lên. Anh nhả ra đợt khói trắng mờ ảo, rồi lại vứt điếu xì gà đi, tay chống lên bàn ăn.
“ Quên mất chị dâu đang ở đây, tôi không nên hút, thật xin lỗi.” Lãnh Thiên Dạ nói.
Cô lập tức xua tay, miệng cười gượng bảo là không sao rồi bắt đầu tập trung vào ăn. Tư Dạ Phong liếc nhạt alanhx Thiên Dạ, ý nói lần sau cậu ta không được làm như vậy nữa.
Lãnh Thiên Dạ gọi một phần rượu vang, ngay tức khắc ly rượu vang được đưa đến. Anh tựa vào ghế, lắc lắc chiếc ly có chất lỏng đỏ sóng sánh bên trong như thú vui tao nhã, xong mới mở miệng.
“ Tư Dạ Phong, rốt cuộc 'vợ chưa cưới' của tôi là ai? Phận người chồng tôi đây ít nhất phải cho gặp một lần chứ?”
Mạc Hân Như đang nhai thịt bò nghe Lãnh Thiên Dạ nói vậy mớ đột nhiên bị sặc, liên tục ho khan tới khi mặt mày đỏ ửng cả lên. Anh ta, không định tiếp cận tiểu Lục đó chứ?
Tư Dạ Phong thấy bảo bối bị sặc mới kéo cô lại gần mình, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô cho tới lúc cô bình tĩnh lại. Cô ho xong, Tư Dạ Phong đưa cốc nước lọc của mình cho cô, Mạc Hân Như không khách khí nhận lấy, uống hết trọn.bg-ssp-{height:px}
“ Chị dâu, chắc vợ tôi chị cũng biết nhỉ? Mau giới thiệu cô ấy cho tôi đi, tôi vẫn luôn tò mò rằng việc động phòng vợ chồng sẽ sinh động ra sao? Ai nha, thật muốn thử một lần mà.” Lãnh Thiên Dạ nhấm nháp rựou vang, vẻ mặt mang đầy sự thích thú.
Cái người này biết vô liêm sỉ là thế nào không vậy? Tự nhiên hỏi vấn đề như thế, vậy sao anh ta không cưới luôn một người vợ đi?
“ Thiên Dạ, chú ý cái mồm cậu một chút, chiều nay tôi sẽ đưa điện chỉ của tiểu Lục cho cậu, rồi lúc ấy hai người từ từ mà 'động phòng'. Còn bây giờ đừng nói chuyện đó ở đây.” Tư Dạ Phong khẽ vuốt mái tóc mềm mại của Mạc Hân Như vén ra đằng sau, ánh mắt tràn ngập ôn nhu, sủng nịnh.
Tư Dạ Phong, anh muốn tiếp tay cho hắn ta sao? Vẻ trăng hoa trên mặt Lãnh Thiên Dạ đã thấy rõ, chỉ là lúc nãy bất quá mới phải nhờ đến hắn, nào ngờ hắn càng muốn tiến tới. Ôi tiểu Lục, ngàn vạn lần xin cậu đừng giận mình, mình sao rồi, sai thật rồi!
Thoáng thấy sự lo âu trên khuôn mặt Mạc Hân Như, Tư Dạ Phong cười hiền hoà, kéo cô vào lòng thủ thỉ,
“ Bảo bối, đừng lo. Nếu tiểu Lục có bị làm sao thì sẽ cho em tuỳ ý xử mạng Lãnh Thiên Dạ.”
Nghe Tư Dạ Phong nói vậy, lo lắng trỗi dậy trong lòng cô mới hạ xuống phần nào, cô trừng mắt với Lãnh Thiên Dạ: Anh cứ thử làm đau cô ấy xem, tôi lập tức biến anh thành miếu hoà thượng.
Lãnh Thiên Dạ bắt gặp ánh mắt 'bắt gà xẻ thịt' của Mạc Hân Như, trong lòng không khỏi chảy mồ hôi lạnh, chị dâu, thật nham hiểm quá đi!
Vốn định ngồi thêm một lúc nữa những Lãnh Thiên Dạ nghĩ lại, ngồi đây xem vẻ giơ nanh vuốt của chị dâu thì anh không dám, trực tiếp lấy thứ cần lấy rồi chạy như bay ra khỏi nhà hàng.
“ Tư Dạ Phong, anh nghĩ anh ta sẽ làm gì tiểu Lục? Nhìn vẻ đào hoa của anh ta xem, không ưa nổi mà! Sao người đến lúc nãy không phải là người khác chứ? Tên không thương hoa tiếc ngọc đến đây làm gì?” Mạc Hân Như dùng nĩa chọc chọc miếng thịt trên đĩa, tưởng tượng đó là khuôn mặt của Lãnh Thiên Dạ.
Tư Dạ Phong bật cười một tiếng, bảo bối thật đáng yêu nha. Anh cầm khăn ăn lên. lau lau cái miệng bé nhỏ đang chửi rủa anh em của mình,
“ Cùng lắm là cắt hoa của cậu ta đi, lập tức sẽ ngoan ngoãn ngay.”, Anh nói.
Chương đặc biệt cho ngày Chủ Nhật để mọi người có động lực cho ngày thứ Hai, thân mến gửi bởi chị tác giả.