Editor: Lôi
Chương : Nơi này tuyệt đối không được
Bị phát hiện rồi sao?
Đây rốt cuộc là đạo lý gì? Bị cưỡng hôn, sau đó bị hắn mắng nhiếc một trận rồi bỏ đi, không đuổi kịp hắn, lại không cẩn thận mà chứng kiến trực tiếp một cuộc XO kịch liệt, lúc chạy trốn “cầm nhầm” túi xách của người ta, hiện tại cô gặp phải báo ứng rồi. Lần XO trực tiếp này khoảng cách vô cùng gần, không chỉ có hình ảnh chất lượng tốt, ngay cả này vai nam chính cũng là người cùng mình hàng đêm triền miên.
Chờ đợi âm thanh của tiếng kéo khóa quần, Trầm Phi Yên nhắm chặt hai mắt không dám nhìn, nếu không cô nhất định xông ra ngoài mất.
Đừng, không được, cái tên tiện nam Hiên Viên Hoàng này! Trầm Phi Yên rủa thầm trong lòng cả trăm lần. Cho tới bây giờ cô mới hiểu câu nói “không cần phải mắng chửi, cũng khiến người căm tức”, hắn không cho phép cô ra ngoài, vậy mà tùy tiện thân mật cùng người đàn bà khác, lại còn đang ở trước mặt cô trình diễn hình ảnh mà thiếu niên nhi đồng không nên xem.
Thế nhưng, không có âm thanh dây kéo quần, thay vào đó là tiếng mở cửa mạnh mẽ.
Trên mặt thảm, Trình Hi Ương sửng sốt kinh hô một tiếng, vội vàng kéo lễ phục che lại thân thể mình.
"Anh tới đây làm gì?" mặt cô ta đỏ bừng, toàn thân cũng đỏ giống hệt con tôm luộc, người này tại sao lại ở đây.
Đoàn Trảm Phong phừng phừng lửa giận, đôi mắt gã đỏ ngầu như rồng phun lửa, trợn trừng nhìn Hiên Viên Hoàng.
"Tôi cứ nghĩ cậu chờ chúng tôi làm xong việc cũng không dám vào, thực tế thì ngược lại, sự chịu đựng của cậu cũng thật là tốt." Ưu nhã đứng dậy, hoàn toàn không có điểm ác ý, Hiên Viên Hoàng chỉnh đốn lại quần áo, châm chọc nhìn thoáng qua Đoàn Trảm Phong.
Trầm Phi Yên thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng ngàn cân, cũng may là hắn và cô ta không làm cái việc cấm đoán trẻ em đó. Lúc này cô mới hiểu Hiên Viên Hoàng là cố ý, hắn muốn khiêu khích Đoàn Trảm Phong, nguyên nhân không có gì lạ, từ đôi mắt của người đàn ông đó có thể nhìn thấy gã đối Trình Hi Ương thật lòng yêu thương.
Tình yêu tay ba thật phức tạp, thỉnh thoảng Hiên Viên Hoàng cũng biết làm chút chuyện tốt.
Khẽ mím môi, Trầm Phi Yên cười sung sướng, bộ dáng giống hệt con mèo nhỏ trộm được món đồ mà mình yêu thích.
Mặc dù Đoàn Trảm Phong vô cùng tức giận nhưng vẫn đủ bình tĩnh cởi áo khoác ngoài bao bọc lấy thân thể Trình Hi Ương.
Nét mặt Trình Hi Ương bộc lộ nhiều cung bậc cảm xúc, bối rối lẫn phức tạp đan xen vào nhau. Cho đến khi hơi thở của Đoàn Trảm Phong vấn vít xung quanh cô, cô mới cảm thấy lòng tự trọng của mình được gã bảo toàn.
"Đây là mục đích của cậu sao?" Ngay cả khi biết Hiên Viên Hoàng vì muốn dẫn dụ gã ra mặt, nhưng hắn cũng không nên đối xử với cô một cách nhục nhã như vậy. Trong mắt gã, Trình Hi Ương là một một cô gái tốt, vì sự nghiệp mà cố gắng, vì tình yêu lại càng nỗ lực. Hiên Viên Hoàng dám ở trước mặt gã làm cho thân thể cô trần truồng như vậy, khiến gã không cách nào kiềm chế cơn phẫn nộ của mình.
Ung dung nhìn thoáng qua Đoàn Trảm Phong "Bản thân không quản được người phụ nữ mình thích, khiến cô ta làm ra chuyện như vậy, cậu cảm thấy đây là lỗi của tôi sao?"
"Cậu thừa biết tôi ở bên ngoài, tại sao còn muốn tiếp tục?" Đoàn Trảm Phong phát điên, trợn mắt nhìn Hiên Viên Hoàng gào lên.
Cúi đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ bừng của Trình Hi Ương, khóe môi Hiên Viên Hoàng toát ra nụ cười tà ác "Ai mới là người quan tâm đên cô, nhìn rõ chưa, Trình Hi Ương? Cho dù hôm nay cô có bị tôi ăn thật, tôi cũng sẽ không thích người phụ nữ như cô đâu."
Người đàn ông này thật sự lạnh, lạnh đến thấu xương, tính tình xấu xa, thậm chí ngay cả sự quan tâm giữa người với người cũng không có dù chỉ một chút. Trình Hi Ương nhìn Hiên Viên Hoàng, mắt cô ngập tràn nước, thì ra khi không có tình yêu, người đàn ông này lạnh lùng và tàn khốc đến vậy.
Trình Hi Ương đã sớm biết Đoàn Trảm Phong thích mình, nhưng cô vẫn né tránh, không muốn tới gần, không muốn mở rộng lòng với gã, chỉ sợ trái tim có một ngày nào đó dao động không chừng.
"Em hiểu rồi, cám ơn anh đã cho em một bài học đắt giá." Đôi mắt rưng rưng, sóng sánh những gọi nước mắt ẩn nhẫn tựa như nước biển lắng đọng lại mối tình đầu non nớt cùng đau đớn. Bị hắn tổn thương, cả đời cô cũng sẽ không quên, chẳng qua là cô không biết nên cảm tạ hắn vì bài học đau đớn này, hay là nên hận hắn vì quá tàn nhẫn vô tình.
"Không cần khách sáo." Hiên Viên Hoàng hoàn toàn không có một chút áy náy, ánh mắt của hắn khẽ dừng nơi góc tường, giống như đang nhìn một con chuột phá phách. Mà con chuột nhỏ này cũng hay thật, tất cả đều nhìn không sót một thứ gì, hắn thật muốn lập tức nhìn xem bộ dạng con chuột đó như thế nào.
Đoàn Trảm Phong còn muốn nói thêm, lại bị Trình Hi Ương kéo ống tay áo "Trảm Phong, đưa em về đi!"
Vẻ mặt vô cùng mỏi mệt của Trình Hi Ương làm Đoàn Trảm Phong nuốt hết vào bụng những gì muốn nói. Hiên Viên Hoàng giải quyết việc vẫn luôn vô tình như vậy, thâm thúy sâu xa đến độ làm người khác không thể nào quên, lần này cũng không kiêng dè mà tổn thương cả Trình Hi Ương. Khi nghe cô gọi gã hai tiếng Trảm Phong mà không phải là Chủ tịch xa cách, khiến lòng gã dâng lên cảm giác ngọt ngào không tên.
Ôm lấy cơ thể người con gái, Đoàn Trảm Phong có chút oán hận hướng về phía Hiên Viên Hoàng nói "Đừng để tôi phát hiện ra cậu có người phụ nữ thật lòng yêu thương, nếu không tôi nhất định trả lại cho cậu những gì đã làm hôm nay, để cậu biết thế nào là đau khổ."
Nói xong liền dìu Trình Hi Ương rời đi, Hiên Viên Hoàng chán nản nhíu mày. Nếu là nói đau khổ, hiện tại hắn đã thống khổ lắm rồi.
Ai là người không tốt, tại sao hết lần này tới lần khác đều là Lôi Man Thiên? Hắn đối đãi với Lôi Man Thiên còn tốt hơn cả anh em ruột của hắn.
Sau khi bóng dáng Đàm Trảm Phong khuất dạng, Hiên Viên Hoàng mới từ từ chậm rãi đi về phía Sofa nơi góc phòng.
Trầm Phi Yên sợ hãi không biết phải làm gì, xem ra cô thật sự bị lộ rồi, hiện tại cô cảm thấy cả da đầu đều tê rần rần.
Cô phải như thế nào chống lại Hiên Viên Hoàng đây!
"Tự mình đi ra ngoài, hay là đợi ta lôi ngươi ra?" Âm thanh âm trầm, lạnh lẽo như một lưỡi kiếm sắc bén làm người ta run rẩy, Trầm Phi Yên bị dọa đến độ muốn đào hang động để tẩu thoát ngay tức khắc.
Cuối cùng, cả người cô run lẩy bẩy giống như một đứa trẻ phạm lỗi, từ phía sau ghế sofa đứng lên.
Tròng mắt Hiên Viên Hoàng co rụt lại, dĩ nhiên hắn không hề nghĩ tới người đang trốn chui trốn nhủi lại là cô gái này. Đầu tóc cô rối tung, bộ váy lễ phục bị dính từng mảng bùn đất nhếch nhác, trong tay cầm một chiếc túi xách nạm kim cương nhỏ gọn tinh xảo, trông bộ dạng hết sức chật vật.
Cúi gằm mặt, Trầm Phi Yên không dám nhìn Hiên Viên Hoàng, chuyện trước đó còn chưa giải quyết xong, lại phát sinh thêm chuyện rắc rối như vậy nữa, làm cô thật không biết phải làm sao đối mặt với hắn.
"Em làm gì ở đây?" Vừa nói hắn vừa vươn hai cánh tay mạnh mẽ xách cô từ trong ghế sofa ra, đúng lúc ánh đèn chiếu sáng gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn nhưng lấm lem của người con gái.
Trầm Phi Yên đúng là nhát gan vô cùng, hiện tại người trong cuộc không xấu hổ, cô thì ngược lại, xấu hổ đến đỏ mặt lúng túng. Trong đầu cô đang ngập tràn những hình ảnh kích thích vừa rồi, nó cứ bay qua bay lại trước mắt hại cô có đôi chút rạo rực.
"Tôi..." Lời còn chưa nói hết, Hiên Viên Hoàng mạnh bạo kéo cả bộ lễ phục của Trầm Phi Yên xuống, khiến cô kinh ngạc đến ngây người lập tức ngẩng đầu. Không thể nào! Bây giờ hắn định làm gì, chẳng lẽ mới vừa rồi hắn thật sự bị khiêu khích lòng ham muốn, cho nên bây giờ muốn cùng cô tiến hành chuyện đang dang dở đó?
Lùi về sau hai bước, Trầm Phi Yên liều mạng túm lấy y phục của mình "Lúc nãy, tôi thật sự không nhìn thấy, không nghe thấy gì hết. Xin anh, ở chỗ này tuyệt đối không được!"
Ngón tay hắn chợt khựng lại, hắn thật có ý nghĩ muốn bóp chết cô gái đang kích động này mà.
"À, nói như vậy, em đã nhìn rất rõ và nghe cũng rất rõ." Ánh mắt hắn sắc bén nhìn chằm chằm vào cô, không cho cô né tránh. Cô gái này, cái gì cũng đều nhìn và nghe thấy hết, bây giờ lại còn tưởng rằng hắn sẽ ra tay với cô, thật đúng là Trầm Phi Yên.
Cô nghĩ hắn là loại gì chứ, ngựa đực sao?