Edittor: Lôi
Chương : Tư chất làm người tình
Trình Hi Ương dẹp bỏ lòng tự ái cầu xin tình yêu từ Hiên Viên Hoàng, nhưng thật ra vì cô không biết, phàm một người đàn ông không thương mình, thì ngay khi cô có là người con gái tốt nhất thế giới đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không để mắt đến cô dù chỉ một chút.
Không khí trở nên lúng túng, Trầm Phi Yên thật sự hối hận vì đã núp ở trong này. Hiện tại cô tự nhiên bị biến thành kẻ nghe lén, tựa hồ cả ngày hôm nay cũng làm nhiều chuyện lén lén lút lút.
"Cô nguyện ý làm cái gì là chuyện của cô, tôi cũng chưa từng đưa ra yêu cầu. Ở lại Queen cũng là chuyện của mình cô, không liên quan gì đến tôi."
Trầm Phi Yên co rúm lại, cảm thấy thương xót thay cho Trình Hi Ương, tên đàn ông này nổi tiếng là người máu lạnh vô tình, cho dù cô ta có chết vì hắn, hắn đều có thể nói là do một mình cô ta tự chuốc lấy.
Nước mắt tuôn xối xả giống như thủy triều tràn bờ trong trận vỡ đê, căn bản không cách nào kềm chế nỗi thống khổ trong lòng, Trình Hi Ương lần đầu tiên vứt bỏ lòng tự trọng bắt cánh tay Hiên Viên Hoàng, ngước nhìn người đàn ông cao cao tại thượng trước mắt.
"Cho dù chuyện đó không liên quan đến anh, nhưng anh không nhận ra tâm tư của em sao? Em yêu anh, vẫn mãi yêu anh, từ lần đầu tiên gặp anh đã khiến em không thể khống chế được bản thân mà yêu anh."
Nét mặt Hiên Viên Hoàng vẫn lạnh lùng không chút biến đổi, đối với chuyện người khác nói yêu hắn, làm hắn cảm thấy thực buồn cười. Có ai từng hiểu, một câu “em yêu anh” được nói ra trong những lần hắn gặp gỡ chơi bời đàn bà, giống như việc hắn sở hữu nhiều ả tình nhân, mỗi người khi nhìn thấy hắn cũng đều nói “em yêu anh”, chẳng một chút giá trị.
"Cô yêu tôi là chuyện của cô, tôi có yêu cô hay không là chuyện của tôi, tôi chỉ có thể nói cho cô biết, cô tuyệt đối không phải là người phụ nữ mà tôi cần." Lời nói vô tình thoát ra từ đôi môi lạnh lẽo, người đàn ông này trời sinh tính cách lạnh lùng, không màng đến ai. Ít khi nào có người khiến hắn rung động, nhưng một khi nắm bắt được thứ tình cảm trân quý ấy, hắn sẽ không buông tay.
Chuyện của Trầm Phi Yên làm hắn vốn là người luôn bình tĩnh trở nên buồn bực và bấn loạn, hắn rút cánh tay của mình ra, hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này. Đối với Trình Hi Ương, hắn chỉ xem cô là đối tác của mình, vì Đoàn Trảm Phong hắn mới biết đến cô ta, chỉ đơn giản như thế mà thôi.
Người đàn ông tuyệt tình nhất tuyệt đối sẽ không có chuyện đi vỗ về trái tim đang rỉ máu của người khác, Hiên Viên Hoàng mở rộng bước chân xoay người rời đi. Trình Hi Ương lại một lần nữa nắm chặt cánh tay Hiên Viên Hoàng, mắt cô ta ngập nước, không thể nào ngừng van xin hắn.
"Em tự nguyện làm tình nhân của anh, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh anh, như vậy cũng không được sao?" Tình yêu của Trình Hi Ương vốn mù quáng nay càng trở nên điên cuồng, thậm chí không tiếc bản thân mà cầu xin được làm tình nhân của Hiên Viên Hoàng.
Trầm Phi Yên ngơ ngác, vừa lúc nhìn thấy hai người đang giằng kéo, cô cảm thấy bội phục sự cố chấp của cô gái này. Đối với một người ngay cả hành động an ủi cũng chưa bao giờ làm, vậy mà cô ta lại muốn làm tình nhân của hắn. Chẳng lẽ cô ta không biết, cả đời này sẽ bị phá hủy nếu thực sự làm như thế hay sao?
Hiên Viên Hoàng quay đầu lại, trong mắt dâng lên tia lạnh lẽo "Cô cảm thấy bản thân có tư cách làm tình nhân của tôi?"
Lời nói không chút khách khí như thanh đao nhọn đâm thẳng vào trái tim Trình Hi Ương, còn đối với Hiên Viên Hoàng mà nói thì nó bình thường đến mức như ăn một bữa cơm.
Khuôn mặt tái nhợt nhưng kiên quyết, Trình Hi Ương cắn đôi môi dầy đỏ mọng, khóe mắt rươm rướm những giọt nước mắt tủi nhục, người phụ nữ hiện đại như cô ta cũng có thể bất chấp tất cả vì tình yêu mà liều lĩnh.
Buông lỏng cánh tay Hiên Viên Hoàng, ngón tay cô run rẩy, nhưng ý chí kiên định, chậm rãi kéo bộ lễ phục trên người xuống.
Hai bầu ngực mượt mà mềm mại nảy lên nảy xuống hệt như những con chim tung cánh sau khi thoát khỏi gông cùm xiềng xích, thân thể trắng nõn nà trông giống pho tượng bạch ngọc được đẽo gọt tinh xảo, những đường cong lồi lõm tôn lên dáng vóc mê người, không một chỗ nào không toát ra vẻ mê người.
Lễ phục rơi trên mặt đất, trên người Trình Hi Ương chỉ còn lại một chiếc quần lót viền ren sắc đen gợi cảm, thân thể lõa lồ không có bất kỳ thứ gì che chắn, hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
Trầm Phi Yên giơ tay che miệng, kinh ngạc đến ngây người khi nhìn sự việc đang diễn ra trước mắt.
Lúc này, không thể trách Trình Hi Ương hạ tiện, chỉ có thể bội phục dũng khí của cô ta. Một cô gái có thể hy sinh bản thân, liều lĩnh, vứt bỏ tôn nghiêm, thậm chí vứt bỏ tất cả để tranh giành tình cảm của một người đàn ông, thật sự là rất hiếm.
Hiên Viên Hoàng đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, càng không nói gì, hắn giống như những kẻ cao cao tại thượng trời sinh khí chất vương giả, làm cho người ta vĩnh viễn không thể với tới, nhưng lại hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Một bậc đế vương cao quý, ưu nhã, lãnh khốc, và vô cùng tàn nhẫn, lại chỉ vì một cô gái mà trở nên ân cần gần gũi.
Thân thể Trình Hi Ương run rẩy, ngón tay của cô càng run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn kiên định bước tới trước mặt Hiên Viên Hoàng, giống như những cô gái nô lệ hèn mọn kéo tay hắn đặt trước ngực mình.
"Như vậy em có tư cách làm người tình của anh chưa?" Cô ta ngửa đầu, ánh mắt ửng hồng ầng ậng nước, nhưng quật cường quyết không chịu lùi.
Bàn tay to của Hiên Viên Hoàng chụp trên bộ ngực đẫy đà, khóe mắt lóe sáng khẽ nhìn lướt qua cánh cửa đang khép hờ.
Như có điều phải suy nghĩ, con ngươi nhìn chăm chú người phụ phữ trước mắt, một giây sau hắn túm thân thể Trình Hi Ương trực tiếp đẩy cô ta ngã rạp trên mặt đất.
"Cô muốn làm tình nhân của tôi, tôi sẽ thành toàn cho cô, nhưng tôi muốn kiểm tra cô một chút xem cô có tư cách làm người của tôi hay không." Vẻ lãnh khốc trên gương mặt có vài phần dịu lại, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười nhàn nhạt nhưng có chút hứng thú.
Lời này thắp lên một tia hi vọng tưởng chừng như đã tắt của Trình Hi Ương, làm cô ta lập tức nở nụ cười, cánh môi hồng nhuận chủ động hôn lên đôi môi lạnh như băng của Hiên Viên Hoàng.
Lối sống trước đây Trình Hi Ương tương đối phóng khoáng, nhưng từ khi gặp Hiên Viên Hoàng, cô ta luôn giữ mình trong sạch. Nụ hôn của Trình Hi Ương có chút lúng túng, ngón tay khẽ run rẩy cởi nút áo của Hiên Viên Hoàng.
Cơ hội chỉ có một lần, nếu bỏ qua sẽ không bao giờ có lại được nữa, trong lòng cô ta hiểu được.
Để làm tình nhân, trước hết phải biết cách khơi gợi sự ham muốn của người đàn ông, nếu không tất cả cũng chỉ hoài công vô ích.
Trầm Phi Yên nghiến răng nghiến lợi nhìn mặt người đàn ông trên thảm Ba Tư, nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, đúng là cái tên không biết kiềm chế, chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Trong lòng dâng lên cảm giác chua xót cực kỳ khó chịu, thấy hắn cùng người khác ở trước mặt mình làm ra những chuyện như vậy, cô giận muốn chạy ra ngoài ngay lập tức. Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ thoáng qua, dù sao hắn là một kẻ đa tình, chẳng ai có thể trói buộc được hắn, cô không là gì đối với hắn, càng không có quyền mà đi bắt hai kẻ đang thông dâm kia.
Hiên Viên Hoàng hoàn toàn không nhúc nhích, chẳng qua là nằm tùy ý để tự cô ta trêu chọc hắn.
Trình Hi Ương hôn môi Hiên Viên Hoàng, dần dần di chuyển xuống dưới, kéo quần áo của hắn ra, rồi lại hôn trước khuôn ngực vạm vỡ của hắn. Động tác hơi trúc trắc, thắt lưng mềm mại như rắn nước, tay cô ta thẳng một đường hướng xuống dưới, ý đồ rất rõ ràng nhất, cô muốn cầm vật nóng bỏng khổng lồ của hắn, dùng thân thể thỏa mãn hắn.
"Tên biến thái chết tiệt..." Hung hăng chửi một tiếng, lúc này Trầm Phi Yên thật hi vọng Hiên Viên Hoàng có thể trở về bản chất lạnh lùng tàn nhẫn của hắn, chứ không phải dễ dàng bị phụ nữ quyến rũ như vậy.
Ánh mắt Hiên Viên Hoàng khẽ chuyển động, nhìn về phía ghế sofa, cơ thể Trầm Phi Yên mạnh mẽ co rúm lại, không phải bị phát hiện chứ!
Trời ạ! Hắn đang trừng mắt ngó thẳng đến đây, làm Trầm Phi Yên sợ đến mức hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Chẳng lẽ bị phát hiện rồi?!?