Chương .
Sưu tầm
"Cha nuôi, sao rồi, người đàn bà kia có đồng ý không?"
Tề Nhạc vừa vào đến cửa, Thành Tiệp nãy giờ chờ đợi lòng dạ đang nóng như lửa đốt lập tức khẩn cấp xông lên.
Người đàn bà kia? Tề Nhạc nghe vậy mặt mày có chút tối sầm, sau đó lại nhíu chặt mày.
"Cha nuôi......" Thành Tiệp thấy ông ta sắc mặt có gì đó không đúng, lòng cũng trầm xuống.
Vốn nghĩ rằng chỉ bằng thân phận và quyền uy của Tề Nhạc, chỉ cần ông vừa xuất mã, chuyện này hẳn là nắm chắc % thành công, không nghĩ tới nguyện vọng vẫn là thất bại .
"Khốn nạn, người đàn bà đê tiện chết tiệt. Con đã nhịn nhục đem vị trí chính thất tặng cho cô ta, tự nguyện hạ mình làm thiếp, vậy mà cô ta còn dám làm khó dễ ngăn cản con? Có con thì rất giỏi sao? Nghĩ rằng được sủng lên trời là có thể quên mình là ai sao? Cũng không ngẫm lại thân thể yếu ớt bệnh tật của mình, bằng dáng người khô quắt không hấp dẫn cứng nhắc của cô ta......" Lửa giận hừng hực ngay lập tức thiêu hủy lý trí và sự giáo dục của Thành Tiếp, những lời nói khó nghe vô giáo dục nào cũng đều không hề kiêng dè mà thốt ra.
"Đủ rồi!"
Tề Nhạc trừng mắt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt kiêu căng khó coi kia, trừ bỏ cảm giác như bản thân bị lừa gạt ra, đầu óc ông nhất thời trống rỗng.
Vốn tưởng rằng Thành Tiệp là cô gái ngoan dịu dàng, nhất định có thể hài hòa ở chung với Vân Nhu Y hiền lành. Không nghĩ tới......
Thành Tiệp chấn động, thấy sự khiếp sợ và chán ghét dưới đáy mắt ông, lúc này mới phát hiện ra mình quá thất thố.
"A, xin lỗi, cha nuôi. Con nhất thời cảm xúc kích động...... Rất xin lỗi!" Nàng ta cật lực muốn cứu vãn tình thế.
"Y Y không từ chối nhưng Ngạo Vũ lại kiên quyết không chịu" Ông chậm rãi nói, giọng nói có chút nghẹn lại.
Trái tim Thành Tiệp vừa mới nhảy lên thiên đường vui sướng, lập tức bị đạp một phát rơi thẳng xuống địa ngục tuyệt vọng. Nàng ta kinh ngạc kèm nghi ngờ nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Tề Nhạc, "Cha nuôi?"
"Thành Tiệp, ta biết con rất thất vọng, nhưng có một số việc miễn cưỡng không được. Những năm gần đây, con có nhiều cơ hội như vậy, nhưng vẫn không thể tranh thủ được tình cảm của Ngạo Vũ, ngược lại, còn để cho Y Y là người đến sau giành được, việc này trách được ai? Mọi thứ dừng ở đây, con phải chấp nhận sự thật là mình và Ngạo Vũ vô duyên vô phận."
Thành Tiệp nghe xong sắc mặt trắng bệch, một câu cũng nói không nên lời, chỉ cảm thấy khí lực hoàn toàn biến mất. Tề Nhạc vẫn là ngọn núi vững chắc để cô dựa vào, một bước lên làm Tề thiếu phu nhân, nay ông lại......
"Còn nữa...." Vẻ mặt ông trịnh trọng, biểu hiện ý chí kiên định, quyết không cho phép. "Ngạo Vũ lựa chọn Y Y thì Y Y chính là nữ chủ nhân Tề gia. Bất luận con có bao nhiêu mất mát nhưng ta hy vọng con có thể bảo trì biểu hiện, phong thái và cư xử có giáo dục như ngày xưa, phải tôn trọng Y Y."
Thành Tiệp giống như bị đánh trúng một gậy, đáy lòng có sự khó chịu nói không nên lời.
"Đối với con, ta là cha nuôi, đương nhiên ta sẽ hết lòng quan tâm giúp đỡ"
Ông chua xót cười cười, vì chính mình ngu ngốc ích kỷ, không hiểu rõ tâm tính con người, trong giây lát lại phá hủy hoàn toàn quan hệ cha con thật vất vả lắm mới có thể cải thiện, Tề Nhạc bất đắc dĩ nói không nên lời. "Chuyện này ta sẽ không nhúng tay vào nữa, đỡ phải tăng thêm sự bất mãn của Ngạo Vũ với ta. Về phần hôn nhân đại sự của con......" Biết rõ là bị Thành Tiệp lường gạt, nhưng sáu năm ở chung, chung quy vẫn là có cảm tình. "Con có thể yên tâm, tuy rằng con không phải con gái ruột của ta, nhưng ta nhất định sẽ thay con tìm đối tượng có điều kiện thích hợp"
Ông mệt mỏi xoa xoa thái dương, "Được rồi, con đi xuống đi! Ta muốn yên tĩnh một chút"
Sau khi khóa cửa phòng, Thành Tiệp rốt cục nhịn không được òa khóc một tiếng, nhào vào giường, khóc như đứt từng khúc ruột.
"Vì sao? Vì sao? Ngạo Vũ sao lại có thể từ chối ta, anh sao lại có thể không cần ta! Người phụ nữ tựa vào ngực anh phải là ta, không phải người đàn bà đê tiện không có chút năng lực nào kia!"
Hiện tại, người trong Hoài Viên, từ cha nuôi, Tề Ngạo Vũ, cho tới người hầu, trong mắt mọi người chỉ có một Vân Nhu Y, mỗi người đều coi Vân Nhu Y là công chúa trân quý, cô ta nói gì nghe nấy, che chở đầy đủ. Còn nàng thì sao?
Giống một con chó hoang, không có người quan tâm, không có người thăm hỏi.
Đều là lỗi của Vân Nhu Y, nếu không phải cô ta đoạt lấy Tề Ngạo Vũ của nàng, đoạt lấy sự quan tâm của cha nuôi, nàng cũng sẽ không đi tìm sát thủ giết cô ta, nàng có thể cũng sẽ không sẽ bị Thiết lão đại......
Là cô ta, đều là người đàn bà đê tiện Vân Nhu Y hại nàng mất đi trinh tiết, còn hại nàng mỗi ngày như sống trong địa ngục.