Cừu Hành không muốn nhập viện quá sớm, với lại công việc của Vinh Đỉnh vẫn chưa được sắp xếp hoàn toàn cho Giải Dương, nhưng ý kiến của anh bị ý kiến của Giải Dương và Kirkman đánh bay.
Kirkman hiếm khi tỏ ra cứng rắn, nói: “Ngài phải nhập viện muộn nhất là trước ngày /.
Tôi sẽ bắt đầu đợt điều trị thứ hai của ngài vào ngày /.
Phẫu thuật nên được thực hiện sớm hơn là muộn.
Một khi tình trạng thể chất của ngài đạt được các điều kiện cho phép phẫu thuật, dù ngài có đắn đo thế nào, tôi cũng sẽ không quan tâm.
Ngài phải cho tôi vào phòng phẫu thuật, Cừu này, đây không phải là một trò đùa đâu.
Tình trạng bệnh đang thay đổi nhanh chóng, đây là điều kiện tốt nhất để phẫu thuật rồi.
Một khi tình trạng của ngài lại đột nhiên xấu đi một lần nữa, sau đó có thể ngài có thể không bao giờ có điều kiện tốt nhất cho cuộc phẫu thuật thứ hai đâu.”
Cừu Hành cau mày.
“Em cũng hy vọng anh có thể nhập viện càng sớm càng tốt.”
Cừu Hành quay đầu nhìn Giải Dương.
Giải Dương và Cừu Hành nhìn nhau: “Em mơ ước anh mau khỏi bệnh.”
So với phẫu thuật, hiệu quả điều trị của dị năng lực vẫn còn quá thấp.
Bệnh tật trước sau vẫn là bệnh, ngay cả khi được chữa khỏi bằng sức mạnh dị năng thì nó vẫn sẽ gây ra gánh nặng lớn cho cơ thể của Cừu Hành.
Hơn nữa, quá trình chờ đợi điều trị cũng là một cực hình đối với bệnh nhân, cậu hy vọng quãng thời gian đau đớn của anh sẽ sớm kết thúc hơn.
Cừu Hành vẫn cau mày, anh đưa tay lên sờ chút thịt trên mặt cậu mà anh đã vất vả ‘nuôi’ được, sau đó nghiêm túc liếc nhìn Kirkman, nói: “Tôi sẽ nhập viện càng sớm càng tốt.”
Biểu cảm của Kirkman ngay lập tức giãn ra:”Cừu, đây là một quyết định đúng đắn nhất”
…
Nhập viện đột ngột đã làm gián đoạn kế hoạch ban đầu của Cừu Hành.
Trong vài ngày tới, anh tạm dừng việc nghỉ ngơi hàng ngày của anh.
Bắt đầu ngâm mình trong Vinh Đỉnh cả ngày để giải quyết công việc.
Giải Dương cũng cùng bận với Cừu Hành, không ngăn cản anh.
Những thay đổi của Cừu Hành nhanh chóng đám cổ đông, liên tục có người lôi kéo Hà Quân và hỏi tại sao Cừu Hành lại đột ngột trở lại công ty trong một thời gian dài vắng mặt.
Khi biết chuyện này, Cừu Hành chỉ đơn giản chủ động thông báo tin sắp nhập viện và sẽ giao chức chủ tịch cho Giải Dương trước, đồng thời thông báo rằng đại hội đồng cổ đông sẽ được tổ chức vào ngày tháng .
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, đám cổ đông vừa yên lặng được một khoảng thời gian thì lại nháo nhào lên.
Vào ngày đại hội đồng cổ đông, Giải Dương và Cừu Hành cùng nhau bước vào phòng họp, sau đó Giải Dương ngồi ở vị trí chủ tịch cao nhất, Cừu Hành ngồi xuống bên cạnh cậu.
Những người trong phòng trực giao với nhau lần lượt yên lặng.
Giải Dương liếc mắt nhìn mọi người nói: “Tôi sẽ chủ trì cuộc họp hôm nay, mọi người có ý kiến gì không?”
Mọi người nhìn Cừu Hành đang ngồi vững vàng ở vị trí phó giám đốc, có thể dám có ý kiến gì gì nữa? Cừu Kinh Vĩ hít một hơi thật sâu và nói, “Không phản đối.”
Chỉ sau đó những người khác mới dám thốt lên.
Cừu Hành và Cừu Hành đồng thời nhìn Cừu Kính Vĩ, nhìn nhau đầy ẩn ý, rồi chuyển ánh nhìn đầy ẩn ý.
Tiêm phòng đã được tiêm từ lâu, phó giám đốc cũng đã được chọn, cuộc họp bắt đầu suôn sẻ và cuối cùng cũng kết thúc suôn sẻ.
Trên thế giới này không có bức tường nào không thấm nước.
Vào buổi chiều, Cừu Hành đã giải quyết công việc của Vinh Đỉnh rơi chuẩn bị nhập viện và Giải Dương sẽ tạm thời giữ vai trò chủ tịch của Vinh Đỉnh trong thời gian anh điều trị, đã được truyền thông đăng tải.
Cổ phiếu của Vinh Đỉnh ngay lập tức giảm một chút.
Giới kinh doanh động đất, Weibo, tạp chí kinh tế, diễn đàn nhà đầu tư … Nhiều bài nghi ngờ việc Giải Dương làm chủ tịch Vinh Đỉnh, thậm chí nhiều lãnh đạo doanh nghiệp còn trực tiếp đăng đàn cho rằng Cừu Hành bị điên.
Giải Dương mới tuổi, vẫn là một ca sĩ theo nghề, với một tập đoàn lớn như Vinh Đỉnh, liệu Giải Dương có thực sự quản lý được không?
Yêu thì cũng phải có giới hạn chứ.
Quyết định giao toàn bộ gia sản cho vị hôn phu, ai cũng có thể khen ngợi Cừu Hành thâm tình, nhưng việc đẩy thẳng vị hôn phu trẻ tuổi lên vị trí chủ tịch tập đoàn quả thật không quá tầm thường hay sao?
Hàng chục nghìn nhân viên của Vinh Đỉnh bao gồm hầu hết mọi khía cạnh trong cuộc sống hàng ngày của mọi người.
Trong trường hợp Giải Dương làm rối tung nó … thì tương lai tồi tệ gần như ở đây.
Cách đây một thời gian, trong sự việc phân biệt đối xử, những lời lẽ của Cừu Hành lại được đám anti fans lại được nhắc đến, họ đã được hầu hết mọi người công nhận.
Hình ảnh công ty ổn định và đáng tin cậy ban đầu của Vinh Đỉnh đã trở nên ảm đạm hơn rất nhiều trong mắt công chúng.
…
“Cổ phiếu lại giảm rồi.
Có vẻ như mọi người đang rất lo lắng với em thì phải.”
Cừu Hành đang thu dọn đồ đạc để nhập viện, nhưng anh không dỗ dành Giải Dương như mọi khi mà hỏi: “Vậy thì em định làm gì tiếp theo hửm?”
Giải Dương đặt di động xuống rồi nhìn Cừu Hành, trả lời: “Trước hết cần ổn định cổ phiếu Vinh Đỉnh.”
Cừu Hành tiếp tục hỏi:”ổn định như thế nào?”
Hiện tại, phương pháp tốt nhất và hiệu quả nhất là làm suy yếu địa vị của em ở Vinh Đỉnh.
làm nổi bật hai phó phòng mà anh đã chọn cho em.” Giải Dương tìm ra số điện thoại của Hà Quân và gọi, sau khi kết nối, cậu bảo “ Chuẩn bị đưa ra một tuyên bố để nói rõ rằng Cừu Hành chỉ đang nằm viện và chưa tiến hành phẫu thuật.
Trong thời gian anh ấy nằm viện, Cừu Hành sẽ hỗ trợ tôi xử lý các công việc của Vinh Đỉnh.
Nhân đây, cũng thông báo luôn Cừu Hành đã chọn hai người hỗ trợ tôi, an ủi trái tim của đám cổ đông một chút.”
“OK, cậu chủ.”
Tắt máy, Giải Dương nhìn Cừu Hành: “Anh đã vượt qua đánh giá rồi ạ?”
Cừu Hành đi đến gần cậu và chạm vào mặt cậu: “Cũng tốt.”
“Nhưng anh có vẻ không vui.”
Cừu Hành xoa xoa khóe mắt Giải Dương, anh đột nhiên nói: “Không làm lễ tình nhân trước đâu, anh sẽ cùng em trải qua lễ Giáng sinh.” Một lời hứa trá hình.
Giải Dương mỉm cười hôn vào lòng bàn tay của Cừu Hành: “Vâng.”
…
Sau khi tuyên bố được đưa ra, cổ phiếu của Vinh Đỉnh lập tức ổn định, sau đó bắt đầu từ từ tăng.
Dư luận trên mạng cũng thay đổi nhanh chóng, không ai còn nói rằng Cừu Hành bị điên nữa rồi.
Nhưng Giải Dương lại có thêm một biệt danh – chủ tịch.
Vào ngày tháng , Cừu Hành chính thức nhập viện.
Giải Dương cũng chuyển đến bệnh viện và đóng cọc tại giường người nhà bệnh nhân.
Khi bữa tối sắp đến ngày hôm đó, Phong Thanh Lâm đến bệnh viện.
“Phong Sang muốn tác động Vinh Đỉnh.”
Cừu Hành chậm rãi gọt vỏ táo và hỏi: “Tác động như thế nào?”
“Cháu không biết cụ thể.
Phong Điểm đã nhờ người moi ra những tin tức này.
Từ giọng điệu của Phong Điển, Phong Sang hình như là …” Phong Thanh Lâm nhìn Giải Dương đang chờ được ăn táo.
Giải Dương nhướng mày: “Bọn họ muốn bắt tay với tôi à?”
Cừu Hành hung hăng cắt đôi quả táo đã gọt, đưa cho Giải Dương một nửa, nhìn Phong Thanh Lâm một cái rồi lại chia nửa còn lại chọc mũi dao đưa cho Phong Thanh Lâm.
Phong Thanh Lâm: “……” Hắn cầm lấy quả táo quý hoá mà cảm ơn.
Căn phòng tràn ngập hương thơm của táo, Phong Thanh Lâm ăn táo xong thì nói: “Cháu sẽ theo dõi cử động của Phong Sang và Phong Hoa.
Nếu họ muốn nhân dịp Cậu nằm viện mà làm cậu mất mặt thì cháu sẽ giúp.”
Cừu Hành “Ừm” một tiếng, trịnh trọng nói: “Nhờ cháu.”
Phong Thanh Lâm sửng sốt, Giải Dương đang nhai táo cũng dừng lại, hai người cùng nhau nhìn về phía Cừu Hành
Cừu Hành cau mày: “Làm sao?”
“Không có gì.” Phong Thanh Lâm lắc đầu nhanh chóng đột nhiên hỏi: “Cậu ơi, gọt thêm một quả táo nữa, cháu còn muốn ăn nữa.”
Lần này sự thay đổi của Cừu Hành khiến hắn sững sờ.
Anh liếc nhìn Phong Thanh Lâm mặt đang đầy cảm động, đột nhiên tránh đi tầm mắt của Phong Thanh Lâm, cúi đầu lấy táo trong giỏ, nói: “Bao nhiêu tuổi rồi? muốn ăn cũng không biết gọt táo….., Đưa dao đây.”
Phong Thanh Lâm yên lặng nghe lời, ngoan ngoãn đưa con dao cho Cừu Hành, có chút xấu hổ.
Lớn như vậy rồi còn đột nhiên làm nũng xin ông cậu gọt một quả táo… xấu hổ quá đi mất.
Trong phòng yên tĩnh đến khó hiểu, chỉ có âm thanh của Cừu Hành đang gọt táo vang lên.
Giải Dương nhìn cậu cháu nhà này khó xử, ném lõi táo ăn xong vào thùng rác, lấy khăn giấy ra lau tay, hỏi Phong Thanh Lâm: “Năm nay đón tết với chúng tôi chứ?”
Tiếng gọt táo dừng lại, hai giây sau lại tiếp tục.
Cừu Hành không nhìn lên, anh dường như không quan tâm đến câu trả lời của Phong Thanh Lâm.
Phong Thanh Lâm liếc Cừu Hành và trả lời: “Nếu không phiền…”
Giải Dương vỗ về Cừu Hành hỏi: “Anh nghĩ cháu anh có phiền không?”
Cừu Hành cứng người, gọt nốt vỏ táo cuối cùng, ngồi thẳng người trả lời: “Người một nhà với nhau gì thì phiền cái gì mà phiền” Vừa nói, anh lại chia đôi quả táo, một nửa cho Giải Dương, một nửa cho Phong Thanh Lâm, cứng rắn đổi chủ đề, “Đã đến lúc ăn bữa tối, ăn ít trái cây đi, không thì tí nữa lại ăn không ngon.”
Vậy còn gọt cho Giải Dương ăn một nửa làm gì?
Phong Thanh Lâm bất công mà nhìn Cừu Hành, yên lặng cầm lấy quả táo bắt đầu gặm.
…
Vào ngày thứ ba nhập viện, Cừu Hành thực hiện đợt điều trị đầu tiên của liệu trình thứ hai.
Vài giờ sau, kết quả kiểm tra mới được đưa ra, Kirkman nhìn rất lâu vào danh sách kiểm tra, cuối cùng thận trọng nói: “Chúng ta phải quan sát lại.
Nếu hiệu quả của phương pháp điều trị này tốt, thì có thể không cần Điều trị thứ hai, phẫu thuật có thể được thực hiện.
”
Nói cách khác, anh sẽ phải phẫu thuật sớm nhất vào bất kỳ ngày nào trong tháng và muộn nhất là vào tháng Giêng.
Giải Dương quay đầu nhìn Cừu Hành, đồng thời âm thầm cảm nhận được nhóm nhỏ năng lượng hắc ám còn sót lại trong dị năng trung tâm.
Những thứ này sẽ đủ để hỗ trợ đến khi anh phẫu thuật.
Trong khoảng thời gian này, cậu sẽ “gặm nhấm” những nhóm năng lượng này để ngủ mỗi đêm sau khi điều trị Cừu Hành, một là tìm hiểu chi tiết của hệ thống, để có được thông tin mà cậu muốn, hai là nhanh chóng bổ sung dị năng của mình và phấn đấu mỗi ngày Nó có thể được điều trị một lần nữa cho Cừu Hành.
Trong hai mục đích này, mục đích trước đây vẫn không thu được bao nhiêu, ngoài việc xem rất nhiều cảnh “hạ độc” của Mộc Chu Dịch.
Cậu cũng chưa tìm ra nguồn gốc của hệ thống này.
Có thể trước Giáng sinh, Cừu Hành sẽ có thể đã phẫu thuật xong.
Cừu Hành đột nhiên quay đầu lại nhìn Giải Dương.
Giải Dương sững sờ một lúc, rồi mỉm cười với anh: “Em nghĩ năm nay mình có thể nhận được một món quà Giáng sinh tuyệt vời.”
Cừu Hành nắm tay cậu và siết nhẹ.
……
Trong tuần tiếp theo, nhóm chuyên gia của Kirkman cho chiến dịch Cừu Hành lần lượt được đưa ra.
Giải Dương cuối cùng không thể trì hoãn lâu hơn nữa, chính thức bắt đầu cuộc sống chủ tịch Vinh Đỉnh.
Vào ngày đầu tiên làm việc mà không có Cừu Hành, Giải Dương đã gặp phải một vấn đề nhỏ.
Hà Quân đặt một lá thư mời trước mặt Giải Dương và nói: “Nói chung, các phó giám đốc khác chịu trách nhiệm cho cuộc họp giao dịch xã hội kiểu này, nhưng lần này hoặc là họ kêu bị ốm, Vậy nên việc này rơi vào tay cậu.”
Giải Dương cầm thư mời lên, lật xem và hỏi,” Anh có thể hủy nó đi không?”
“Tôi không khuyên cậu làm điều này.
Mặc dù cuộc gặp này mang tính chất xã hội, Rốt cuộc, đó là một cuộc họp.
Người tổ chức cuộc họp là bắc thương niêm.
Đôi khi họ sẽ thông báo một số xu hướng chính sách mới tại cuộc họp, tốt hơn là nên tham dự.”
“Hai phó phòng của tôi không thể đi sao?”
“Một người đi công tác, người kia tình cờ vướng phải dự án của Phó giám đốc Cừu.”
Giải Dương đặt thư mời xuống, tựa lưng vào ghế: “Tốt lắm, xem ra tôi chỉ có thể đi thôi.”
Hà Quân bất lực gật đầu, rồi nói: “Còn một chuyện nữa tôi phải nhắc cậu.
Nói chung, cuộc họp kiểu này cuối cùng sẽ đi đến bàn rượu.
Có một số người phụ trách trong Liên đoàn Doanh nghiệp phía Bắc thích mời rượu.
Cậu chủ nhỏ, sức uống của cậu được không?”