Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

chương 149: thích ngọt hay mặn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cừu Hành trốn ở trong văn phòng gần tiếng mới đi ra.

“Không sao đâu.” Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, dường như anh thực sự không quan tâm đến việc mình đã bỏ lỡ ngày lễ tình nhân đầu tiên.

Anh cũng đưa ra một giải pháp, “Chúng ta có thể tổ chức lễ tình nhân trước, hoặc hoãn lại một ngày.”

Giải Dương cố nén nụ cười và trả lời: “Được rồi, tùy anh.”

“Thế thì như vậy đi.” Cừu Hành quay sang một bên, anh chuẩn bị quay trở lại văn phòng, quay được một nửa thì đột nhiên nhìn lại Giải Dương và nói: “Thế thì như vậy đi?”

Giải Dương rất ngoan ngoãn nghe lời: “Thì như vậy đi ạ, em không phản đối.”

“…” Cừu Hành hỏi lại, “Em không vui sao?”

“Đương nhiên là không.”Giọng điệu của Giải Dương có chút tội lỗi, “Rốt cuộc là do em phải làm việc khiến ngày lễ tình nhân đầu tiên của chúng ta không được trải qua cùng nhau, người không vui là anh mới phải.

Chúng ta không được ăn tối dưới ánh nến, chúng ta không thể hẹn hò, cũng không có một chút bất ngờ nho nhỏ……đều là do em, lỗi của em, em xin lỗi.”

Mặt Cừu Hành tái xanh khi nghe thấy vậy nhưng vẫn nhất định còn rộng lượng, thậm chí còn trấn an nói: “Không trách em……không tổ chức trước thì tổ chức sau vậy.”

“Ừm, quả thực là có thể làm trước.

Tuy rằng lúc đó anh đang chuẩn bị cho ca phẫu thuật hoặc lúc đó đã mổ luôn rồi, không còn thời thời gian để làm việc này với em luôn ấy.”

“…”

Giải Dương từ bi: “Không thành vấn đề, chúng ta làm trước cũng được.

Giáng sinh cũng là một ngày tốt lành, hay tổ chức ngày valentine

vào ngày giáng sinh nhé?”

Cừu Hành khựng, lông mày nhíu lại.

Giải Dương mỉm cười: “khi đó hẳn là anh chưa nằm viện, chúng ta ăn mừng rồi mới chuyển đến bệnh viện, được không?”

“Đương nhiên.” Cừu Hành đồng ý ngay lập tức.

Trả lời xong, có lẽ cảm thấy đồng ý quá vội, nhanh chóng chắp vá thêm: “Nếu em thích thế thì cứ như vậy đi.”

Giải Dương lại gật đầu, sau đó liếc nhìn cửa văn phòng phía sau Cừu Hành: “Anh làm việc chưa?”

“… cũng sắp rồi.” Cừu Hành lại quay sang một bên.

Giải Dương trầm ngâm dặn dò: “Có việc gì cần giúp thì gọi em nhé.”

Cừu Hành đột nhiên dừng lại, nhìn Giải Dương, sau đó xoay người sải bước đi tới cúi người hôn cậu rồi mới thật sự tiến vào phòng làm việc.

Sau khi xác nhận anh sẽ không ra ngoài nữa, Giải Dương bật cười, lật lịch điện thoại ra ấn nhắc nhở nhỏ về ngày lễ Giáng sinh, rồi chuyển mắt sang ngày sau lễ Giáng sinh.

Ngày tháng , sinh nhật của Cừu Hành.

Theo thông tin do Liễu Toa cung cấp, Cừu Hành đã không tổ chức sinh nhật trong ít nhất bảy năm.

Đối với Cừu Hành, sinh nhật như kiểu là bùa đòi mạng.

Năm ngoái, sinh nhật của anh, Giải Dương căn bản không để trong đầu, lúc đó cậu không để ý tới Cừu Hành, lúc đó cũng chưa quen anh nên đã bỏ lỡ sinh nhật của anh.

Năm nay, cậu hy vọng rằng sinh nhật của Cừu Hành sẽ khác.

Vào cuối tuần, Phong Thanh Lâm, người đã lâu không gặp kể từ sau cái chết của mẹ, đột nhiên lại xuất hiện ở Đỉnh Thịnh hoa viên.

Phong Thanh Lâm đã gầy đi rất nhiều, tóc cũng dài ra rất nhiều, Phong Thanh Lâm còn chưa cạo râu đã bước vào cửa, cậu nhìn bộ dạng từ trên xuống của Phong Thanh Lâm, hỏi: “Anh vừa đi khai thác mỏ à?

“Cũng gần như vậy.” Phong Thanh Lâm nhìn khắp nơi, nhưng ánh mắt lại sáng ngời dị thường, mang theo vẻ hưng phấn bị đè nén, hỏi: “Cậu tôi ở đâu rồi

Giải Dương đáp: “Đang ngủ trưa.”

”… Cái gì??”

Cậu anh hai giờ nữa mới dậy, ăn cơm trưa chưa?”

Trong mắt Phong Thanh Lâm giảm bớt hứng thú, cau mày liếc mắt một cái, có chút lo lắng hỏi: “Sao cậu tự nhiên lại ngủ trưa thế? Có phải….

sức khỏe không tốt lắm không?Lần trước trên mạng có nói cậu ấy sức khỏe không tốt, tôi có gọi sang thì cậu an ủi tôi nói không sao.

Thực ra có phải là cậu nói dối không? – “

Giải Dương lấy ra một đôi dép mới ném vào tay Phong Thanh Lâm, nhướng mi: “Đừng có mà trù cậu của anh, không tôi cạo trọc đầu anh ấy, cho anh đi chăm sóc anh ấy luôn.”

“…” Phong Thanh Lâm im miệng, thay dép rồi bước vào.

Giải Dương cùng Phong Thanh Lâm bước vào, lại hỏi: “Ăn cơm trưa chưa?”

“Ăn rồi.”

“Đi ra sô pha ngồi chờ tôi.” Sau khi Giải Dương lên lầu, liền cầm lấy một bộ đồ gia dụng, quần áo và một bộ đồ dùng vệ sinh đi ra, đặt trước mặt Phong Thanh Lâm rồi chỉ vào phòng khách lầu một “Quần áo là của cậu anh đấy, dám nhê nhếch như này vác mặt đến gặp cậu, không sợ bị mắng à?”

Phong Thanh Lâm nhìn quần áo trước mặt, sau đó nhìn Giải Dương đang rót một ly nước đưa cho hắn, miệng mở ra, nhưng lại không nói gì cả.

“Uống nước đi, uống xong thì đi tắm.” Giải Dương đứng thẳng lên rồi liếc khuôn mặt biểu cảm hơi ngu của Phong Thanh Lâm khi được trưởng bối trong nhà chăm sóc, cậu nhướng mày hỏi: “Cảm động à?”

Phong Thanh Lâm định thần lại, lắc đầu: “Không phải.” Nói xong cầm ly nước lên uống một hớp.

Hắn thu dọn quần áo rồi đứng dậy đi tới phòng khách, đến cửa phòng thì đột nhiên dừng lại, nhìn Giải Dương đang ngồi trở lại sô pha, lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi, hắn nói: “Cảm ơn cậu nhỏ” rồi hắn mở cửa rồi bước vào phòng ngay lập tức.

Biến mất sau cánh cửa phòng khách trong nháy mắt.

“…” Giải Dương để điện thoại xuống.

Không hổ danh là hai cậu cháu, sự biệt nữu từ trong xương này giống hệt nhau.

……

Sau khi Cừu Hành tỉnh lại, không thấy Giải Dương ở trên lầu hai, nhíu mày, xuống lầu nhìn xung quanh, vẫn không tìm thấy cậu, anh định lấy điện thoại di động ra để gọi điện cho cậu, thì chú ý tới cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trong phòng khách có người thấp thoáng, khựng người lại, đặt điện thoại xuống rồi đi tìm.

Trên lối đi dạo bằng gỗ bên hông nhà, Giải Dương đang dựa vào lan can chỉ đạo Phong Thanh Lâm đang mặc quần áo ở nhà và mặc một áo khoác dày cho cá ăn.

Giải Dương giống như một địa chủ nô dịch những người lao động lâu năm, chỉ tay vào chỗ này chỗ kia, nói: “Cá ở đằng này nhiều lắm, rắc nhiều hơn đi.

Đừng có mà không vui, con cá này là do bà của anh mua đó, không cảm thấy nhìn vật nhớ người à?”

Phong Thanh Lâm thành thật ném thức ăn cho cá và trả lời: “Cháu có không vui đâu.”

Giải địa chủ rất hài lòng, bắt đầu ném táo đỏ: “Cho ăn xong thì đi uống trà chiều, thích ngọt hay mặn?”

“Mặn.”

“Món tráng miệng của Sư phụ Liêu hôm nay là ngọt.”

“…cháu cũng ăn ngọt được mà.”

Giải địa chủ rất hài lòng, đứng dậy nói: “Ở đây cho ăn xong rồi, đi ra sân sau đi.” Nói xong, cậu dường như đã chú ý tới bên này, đột nhiên xoay đầu nhìn qua.

Cừu Hành lấy lại tinh thần, sau khi bước tới, trước tiên anh nắm tay Giải Dương, sau đó nhìn Phong Thanh Lâm hỏi: “Đến khi nào?”

Phong Thanh Lâm chú ý đến động tác của Cừu Hành, giả vờ như bị mù, sau đó cẩn thận nhìn vào Cừu Hành, thấy anh trông có vẻ tốt và tinh thần tốt, mới buông bỏ lo lắng của mình và trả lời: “Cháu đến lúc còn sớm.”

“Ăn trưa chưa?”

Câu hỏi giống như câu hỏi của Giải Dương trước đó.

Phong Thanh Lâm đột nhiên bật cười rồi gật đầu: “Cháu ăn rồi.”

“Cười trông ngớ ngẩn làm sao.” Cừu Hành cau mày, bước tới định lấy thức ăn cho cá từ tay Phong Thanh Lâm-

Giải Dương ho khan một tiếng.

Cừu Hành khựng lại, chỉ lấy một nửa thức ăn cho cá trong tay của Phong Thanh Lâm, nói với hắn: “Đi ra sân sau, đi cho cá ăn trước.”

Giải Dương nói đúng lúc: “Vậy anh đi cho ăn đi.

Em sẽ trở lại nhà, xem bữa ăn tối của Sư phụ Liêu thế nào.” Nói xong, cậu nhón người mà hôn anh một cách rất tự nhiên, sau đó quay vào nhà.

Cừu Hành: “…”

Phong Thanh Lâm: “…”

Hai cậu cháu nhìn nhau.

“… Khụ.” Cừu Hành giả bộ bình tĩnh ra hiệu đi ra sân sau, “Đi thôi, cho cá ăn.

Cậu… cậu rể của anh còn trẻ, tương đối cởi mở chuyện này, không có gì hết.”

Phong Thanh Lâm: “…” Hắn cũng đã nói gì đâu…

Sau khi Giải Dương vào nhà, cậu chạm vào cửa sau, đứng ở cửa nhìn ra sân thấy cậu cháu đang đứng cạnh hồ vừa trò chuyện vừa cho cá ăn, cậu lấy điện thoại ra chụp một tấm.

Vài phút sau, Cừu Hành đưa Phong Thanh Lâm trở lại nhà, cả ba người ngồi xuống phòng khách vừa trò chuyện vừa uống trà chiều.

Phong Thanh Lâm nói: “Cháu cướp hạng mục trụ cột của Phong gia ở nước ngoài, sinh khí của Phong Chấn bị thương nặng, chắc sẽ trở về nhờ Phong gia giúp đỡ.”

“Làm tốt lắm.”

Phong Thanh Lâm nhận được lời khen ngợi, cười nhẹ, sau đó tiếp tục: “Sau đó, cháu liên lạc với Phong Điển, cho ông ta xem công ty mới của cháu thành lập, còn nói với ông ta rằng nếu ông ta muốn, cháu có thể giúp ông ta đạt được điều ông ta muốn.

Ông già đó đã mắc câu, bây giờ khá thân cận với cháu.”

Cừu Hành chế nhạo khuyên nhủ: “Đừng để ông già đó tham gia quá sâu, tay chân bẩn thỉu.

“Cháu hiểu rồi.

Sau đó hai người trao đổi tình hình hiện tại của Phong gia.

Giải Dương nghe một hồi, đại khái hiểu được hai cậu cháu này vừa rồi đã hao tổn mấy lớp thịt của Phong gia, hiện tại tài sản của Phong gia đã bị thu hẹp rất nhiều, mấy dự án lớn đều cập bến chưa kịp ổn định.

Tuy nhiên, xét theo tính toán của cậu cháu thì phong độ ổn định hiện tại chỉ là tạm ổn.

Sự thiệt hại của phong gia đối với hoạt động kinh doanh nước ngoài lần này sẽ khiến công việc kinh doanh của Phong gia phải quay trở lại Trung Quốc và công việc kinh doanh trong nước của Phong gia sẽ sớm có Phong Điển, một cây gậy chọc trời, gặp rắc rối.

Với những rắc rối bên trong và bên ngoài, Phong gia sẽ sớm trở nên hỗn loạn trở lại.

Phần này gần giống với cốt truyện.

Doanh nghiệp nước ngoài đầu tiên của Phong gia bị phá sản, sau đó đến doanh nghiệp trong nước.

Nếu theo cốt truyện, thì Phong Thanh Lâm đã sớm hỗ trợ Phong Điển giành lấy vị trí của Phong Hoa, sau đó Phong Thanh Lâm sẽ kéo Phong Điển xuống để mình thay thế, nắm lấy Phong Điển trong tay.

Tại thời điểm này, đường sự nghiệp của nam chính về cơ bản đã hoàn thành.

Sau khi chiếm được Phong Hoa, Phong Thanh Lâm sẽ dùng sức mạnh tích lũy bí mật của mình để quét sạch Phong Hoa và hoàn toàn nắm giữ Phong Hoa trong tay.

Không lâu sau, Cừu Hành chết vì bệnh tật và Vinh Đỉnh rơi vào cảnh hỗn loạn, rồi Phong Thanh Lâm kế thừa Vinh Đỉnh với tư cách là cháu trai.

Sau đó, nguyên chủ sẽ chết trong một vụ tai nạn xe hơi.

Giải Dương tỉnh táo lại, nhìn về phía người đối diện đang bưng cốc nước, chăm chú lắng nghe, nhìn cậu cháu nói chuyện mang theo trầm mặc, hưng phấn mà uống trà sữa đã trở nên ấm áp.

Tất cả đều khác nhau.

Cừu Hành sẽ không bao giờ chết vì bệnh tật, và vụ tai nạn xe hơi dẫn đến cái chết của nguyên chủ … Giải Dương cau mày, dùng thìa xúc một viên ngọc trai rồi từ từ cắn nó thành từng mảnh.

Cậu cảm nhận được những cụm năng lượng đen tối nhỏ vẫn bị chặn lại trong lõi sức mạnh, và nuốt lấy viên ngọc trai.

Tai nạn ô tô không bao giờ được phép xảy ra.

Đêm nay, Giải Dương đã dùng sức mạnh của mình để “di chuyển” khối u của Cừu Hành, không lập tức đi ngủ mà cẩn thận chọn nhóm năng lượng hắc ám nhỏ nhất và “gặm nhấm” nó.

Mới đầu bắt đầu choáng váng, Giải Dương thả lỏng cơ thể và tiến lại gần vòng tay của Cừu Hành.

Vô số hình ảnh lóe lên trước mắt cậu, như thể chúng vừa có một giấc mơ rời rạc.

Ngày hôm sau, Giải Dương tỉnh dậy thấy đau đầu, cau mày sắp xếp lại nội dung của “giấc mộng” tối hôm qua, đáng tiếc cậu phát hiện chẳng có ích lợi gì, mà hôm qua lại vì “động” khối u đến Cừu Hành, cậu gần như tiêu thụ hết sức mạnh trống rỗng.

Phần trung tâm giờ đã được lấp đầy trở lại.

Cậu nhìn Cừu Hành, người vẫn đang ngủ say bên cạnh mình, chỉ đơn giản là nhắm mắt lại ôm eo anh rồi bắt đầu làm chuyện vĩ đại là “di chuyển” khối u một lần nữa.

Vào cuối tháng , một ngày sau khi tuyển chọn chính thức cấp phó của Vinh Đỉnh, Kirkman trở về Trung Quốc với một kế hoạch điều trị mới.

Ông ấy yêu cầu Cừu Hành khám sức khỏe lần đầu tiên.

Vài giờ sau, khi kết quả khám nghiệm được công bố, Kirkman nhìn chằm chằm vào các dữ liệu khác nhau trên cơ thể Cừu Hành.

Cừu Hành cau mày khi nhìn thấy điều này và hỏi: “Tình hình không ổn à?”

“Không, không, không, không.” Kirkman hoàn hồn, cẩn thận xem lại danh sách kiểm tra của Cừu Hành.

Vứt kế hoạch điều trị của mình vào thùng rác, nói: “Cừu, tôi đề nghị ngài nên nhập viện càng sớm càng tốt.

Ngài đã hồi phục sức khỏe tốt và quá trình điều trị thứ hai có thể bắt đầu bất cứ lúc nào cũng được.

Tôi sẽ liên hệ với nhóm phẫu thuật đã sắp xếp cho ngài, có mặt càng sớm càng tốt.

Ồ, tất cả lịch trình của họ phải được điều chỉnh, họ phải gấp rút xin visa.

Đột nhiên có nhiều việc quá! Cừu, ngài là một phép màu, thực sự là một phép màu.”

Kirkman đã nhấc điện thoại di động của mình lên và bắt đầu gọi điện thoại mà không cần lo lắng về việc giải thích với Cừu Hành.

Có thể là do đã nhìn thấy anh đang rất vui và hào hứng.

Giải Dương nhìn về phía Cừu Hành, hạ giọng hỏi: “Cho nên lễ tình nhân của chúng ta không tổ chức trước được sao?”

_____________

Đến giữa chương này mình mới dám thay đổi xưng hô của Giải Dương với Cừu Hành, vì đến đây Phong Thanh Lâm mới ‘thật lòng’ gọi Giải Dương nên mình đổi.

.

Truyện Chữ Hay