Một tháng đã trôi qua kể từ màn tra tấn tinh kia. Lượng thời gian ấy đã đủ để các học sinh trong lớp hình thành các hội chơi chung, cũng như xếp hạng các giai cấp ngầm.
Ở trong sơ đồ kim tự tháp lớp 1-A này chắc chắn ở đỉnh chính là Imataka. Một sự thật không thể chối cãi. Trong khi đó tôi vẫn chỉ như bao thằng nhân vật nền khác ngồi ở đáy.
Không chỉ dừng lại ở đó thôi đâu. Tính đến hiện tại tôi vẫn biểu hiện khá ổn, có thể giữ vững hòa khí với mọi người trong lớp. Trên thực tế mỗi buổi sáng tôi vẫn có thể chào hỏi vài người! So với một tôi ngại ngùng ấp a ấp úng trước đó thì đây quả là một sự tiến bộ vượt bậc.
Nhưng ấn tượng nhất với tôi vẫn là lượng kiến thức kinh khủng của ngôi trường này. Cái cách các giáo viên giảng bài môn toàn với vật lú khiến tôi tưởng như mình đang nghe ngôn ngữ ngoài hành tinh. Quả nhiên là trường chuyên của tỉnh…Dẫu vậy. tôi không khỏi thấy lo lắng, liệu bản thân tôi có thể theo kịp được không đây?
Bất chấp vậy, tôi đã hạ quyết tâm sẽ kết được bạn và tốt hơn nữa là kiếm được bạn gái như bao thiếu niên ngoài kia. Sâu thẳm bên trong tôi cảm thấy một khát vọng cháy bỏng để đạt được điều đó.
Cơ mà, ý chí thôi không thể tạo nên thành quá. Khi kết thúc tiết thứ sáu, tôi cảm thấy bản thân như đã bị vắt kiệt. Tiết chủ nhiệm qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, và trước khi tôi kịp nhận ra, tôi lại một lần nữa cô đơn.
Thế này không ổn. Thật sự không ổn.
Tôi không thể tiếp tục thế này được. Cảm thấy sự cấp bách đang dâng trào, Tôi rời khỏi lớp và vô tình đi ngang qua sân sau của trường. Nghĩ lại thì tôi vẫn chưa quyết định câu lạc bộ nào để gia nhập. Ở trường này không gia nhập một nơi nào đó là không được.
Có lẽ tôi nên chọn câu lạc bộ văn học, hồi cấp hai tôi từng ở đó rồi. À, câu lạc lạc bộ Board game nghe có vẻ hay. Không, hay là tôi nên thử khác biệt là thử bóng chày, bóng đá hay là bóng rổ đi…
Trái tim tôi cháy rực lòng quyết tâm, tôi thậm chí còn liều lĩnh cân nhắc các câu lạc bộ thể thao. Nhưng xét về sâu xa thì các mối quan hệ thể thao thì thường phức tạp lắm.
Mải nghĩ về sau này để rồi khi ra tận tới cổng rồi tôi nhận ra. “Bỏ xừ, quên mang vở về rồi.”
Chưa đầy một tuần sau khi nhập học, tôi đã phải đối mặt với một lượng bài tập về nhà khủng khiếp, qua đó mới thấy bản thân tôi kém cỏi tới nhường nào. Nhưng mới đó chưa đủ để nghiền nát quyết tâm của tôi. Tôi đành quay lại lớp học của mình ở tầng một.
Tôi đã tới trước cửa phòng học nhưng cả cơ thể tôi sững lại khi chạm vào tay nắm. Có các giọng nói phát ra từ bên trong, hơn thế nữa, đây không phải những giọng nói xa lạ…
Tôi bất giác nín thở. Tiếng giọng du dương ấy chắc chắn tới từ người con gái tôi thầm ngưỡng mộ hơn ba năm trời. Tại sao cổ lại ở đây? Tôi tự hỏi bản thân. Tuy nhiên, cùng lúc tôi nghe thấy một giọng nói khác. Giọng nói này trầm hơn, khàn hơn, từ một giọng những nam thần tượng của lớp. Thôi còn ai vào đây được nữa.
Tất nhiên là hai người đó ở cùng nhau rồi. Họ là bạn cơ mà—còn là bạn thuở nhỏ nữa chứ. Họ ở cạnh nhau thì còn lạ lẫm gì nữa. Xừ, tại sao tôi lại phải trải qua chuyện này trước cả khi khởi hành tới một cuộc sống mới cơ chứ?
Mặc dù có chút thất vọng, nhưng tôi có cảm thấy có chút gì đó khó chịu. Tông giọng của cô ấy khác hoàn toàn so với sự tích cực thường trực của cô. Kiểu như nó có chút gì đó trang trọng hơn, như thể họ đang thảo luận một vấn đề nghiêm túc.
Tôi nhận ra bản thân đang nghe lén. Dù tôi biết điều này thật sai trái, nhưng tôi không kìm lại được mà áp tai vào cánh cửa lớp học.
“Hôm nay bà có hơi khác, Kiyami. Ah, nhân tiện này, hôm nay trong lớp tôi ấy…”
“Chờ một chút. Trước hết, tôi muốn ông phải nghe một chuyện tôi phải nói đã.”
Kiyama có phần hơi kích động, câu nói của nhỏ có hơi lê thê và tự nhiên như mọi ngày.
“Gì mà nói trang trọng thế? Ý tôi là, chúng ta cần nói ở đây không?”
“À, có. Tôi không biết chỗ nào khác mà không có ai nữa.”
Vậy suy cho cùng đây vẫn là một cuộc trò chuyện riêng tư. Nỗi hiếu kỳ trong tôi trào dâng và mãnh liệt hòa quyện cùng lo lắng, đập từng hồi trống trong lồng ngực tôi. Tôi có thể cảm nhận rõ từng nhịp tim của bản thân.
“...Hôm nay tôi có hơi bận. Nhưng ok thôi, tiếp đi.”
“Xin lỗi vì đã tỏ ra ích kỷ. Thì là…”
Do tôi tưởng tượng, hay lời nói của cô ấy thốt ra hơi nghẹn ngào và run rẩy nhỉ?”
“Amane nè, tôi đang tự hỏi là… Ông nghĩ thế nào về tôi?”
Từ từ đã. Tôi không phải mấy kiểu nam chính não tàn trong novel mà mấy người biết đâu. Kịch bản này quen lắm, tôi nghĩ tôi biết nó sẽ đi tới đâu rồi.
“Hửm?” Cậu ta đáp “À thì, bà biết đấy, là một tình bạn mà không cần phải xác nhận hay nói lại cho rõ ràng. Chúng ta kiểu kiểu như vậy.”
Trả lời kiểu éo gì vậy? Phải chi tôi có công cụ có thể phiên dịch từ một chiều không gian khác, khi ấy may ra tôi mới hiểu được dụng ý của câu nói vừa rồi. Chẳng khác gì nghe một người ngoài hành tinh đang lắp bắp qua radio.
“Vậy…Ý ông là, ông thích tôi?
Thôi nào chân của tao ơi, cử động đi! Sao tôi lại bị tê chân bất động ở đây chứ?! Tôi không muốn nghe chuyện này. Tôi không muốn biết tiếp theo sẽ ra sao. Thằng nào đổ keo vào chỗ tao đứng hay gì à?!
“À? À! Phải rồi, ý tôi là khác với những cô gái khác tôi không phải lo về mấy chuyện nhỏ nhặt khi đi cùng bà. Bà không phải kiểu người hay đi than vãn mấy chuyện kiểu vậy.”
“Kiểu như bạn tốt ư,...? T-tôi hiểu rồi, haha…”
“Chuẩn rồi, chính nó. Tiếp tục hòa thuận nhé.”
Tuyệt, nó vừa mới kết thúc rồi! Sau đó tôi có thể chạy thẳng lên cầu thang với tốc độ ánh sáng và giả như chưa từng có chuyện gì xảy ra! Nếu cuộc trò chuyện tiếp tục chắc tôi sẽ phải chứng kiến cơn ác mộng kinh khủng nhất đời: crush của tôi chính thức hẹn hò với một “chad” ở hiện thực. Xin Chúa, đừng để con phải chịu nỗi thống khổ này!
Tuy nhiên, trong những khoảnh khắc như vậy luôn có một phần hậu truyện. Luôn là vậy.
“...”
“Sao thế? Trông bà có hơi kỳ lạ. Nhưng tôi lỡ hẹn bạn bè đi chơi rồi, nên là…”
“Đ-Đợi chút đã. Tôi xin lỗi, có một điều tôi muốn nói với ông từ rất lâu rồi, và…”
Một cô gái hẹn một chàng trai gặp riêng để nói chuyện. Không cần phải là thiên tài cũng biết chuyện gì sắp xảy đến; câu trả lời hiện ra trong tâm trí tôi rõ hơn ban ngày, nhấn chìm tôi trong nỗi tuyệt vọng.
“Tôi…thực ra, đã từ lâu lắm rồi…”
Tôi đã cố, tôi xin thề, tôi đã cố rơi đi, nhưng chân tôi không chịu nhúc nhích.
“Tôi thích ông, Amane.”
—Chúa ơi, Người phái con tới ngôi trường cấp ba này chỉ vì khoảnh khắc này ư?
Tôi đã đứng trước bờ vực của sự tuyệt vọng. Chẳng thể làm gì được nữa; sự đã thành, câu trả lời không thể rõ hơn được nữa.
“Ể, ch-chờ đã… Nghiêm túc luôn?”
Ừm nghiêm túc đấy. Tôi cũng đang nghe đây anh bạn, không có chuyện anh bạn tưởng tượng ra đâu. Nói thật, tôi gần như có thể nhìn thấy tương lai: Hai người bọn họ sẽ nói đùa vui vẻ rồi cậu ta chốt lại bằng một câu, “Thực rồi, tôi cũng thích bà”. Rõ ràng quá rồi phải không?
Ah, tôi làm sao vậy? Cơn đau này không thể diễn tả thành lời này là sao? Tôi thật sự nên rời đi ngay… Sẽ ra sao nếu đôi môi họ vô tình chạm nhau vì sự xuất hiện bất ngờ của tôi để lấy sách đây? Đột nhiên, tôi cảm thấy mọi động lực cho cả việc hoạt động câu lạc bộ hay học tập đột nhiên biến mất. Chẳng để lại dấu vết.
Tuy nhiên, cho dù vậy tôi không sao rời tai được khỏi cuộc trò chuyện của họ. Một lúc sau, đúng như tôi nghĩ, tên bạn học điển trai đáp lại kiểu như, “Hả? À ờm, dù bà nói đột ngột như vậy,” và cô gái, đôi má cô có lẽ đã ửng đỏ như quả cà chua (Tôi không thấy mặt nhỏ, nhưng tôi cá là trông như vậy), cô liên tục đưa ra những câu trả lời không thẳng thắn nhưng cũng không có ý định lảng tránh.
Tôi cảm thấy thanh HP của bản thân gần như đã rơi xuống mức 0. Sau một hồi trao đổi qua lại đầy ngại ngùng, Imataka cuối cùng cũng hít một hơi thật sâu.
Hiện tại đã chẳng còn đường lui. Tôi nên chuẩn bị sẵn tinh thần cho chuyện sắp xảy đến…Tôi sẽ tiếp tục giữ vai trò là một kẻ ngoài cuộc cho tới ngày tốt nghiệp, ngắm nhìn câu chuyện tình yêu hoàn mỹ của họ từ xa. Tất cả sẽ bắt đầu từ câu nói cuối cùng này…
“Được rồi, được rồi, nói thật luôn này. Mày có nhận ra là mình phiền vãi cứt không?”
Bắt đầu rồi—Hả?
“Ể?” Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được nỗi thống khổ hiện hữu trong tiếng nói của Kiyami. Cô nghe gần giống như một chú cún con bị ngược đãi. Nếu cô ấy không hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, thì làm sao một kẻ ngoài cuộc như tôi hiểu được?”
Thằng kia vừa mới gọi Kiyami là…phiền đấy à?
“Tao là tao nghĩ thế này này. Mày có thể cố tỏ ra ngầu nghiếc các kiểu, nhưng mày dễ đoán thật. Mày luôn miệng nói mấy kiểu như ‘bạn tốt’ các thứ, nhưng rõ ràng chính mày cảm thấy khó chịu, nhất là khi tao thân thiện với các cô gái khác,” Cậu ta tiếp tục.
Cậu ta đã rũ bỏ đi nét thân thiện thường trực của bản thân, hiện tại cách cậu ta nói chuyện với cô ấy có vẻ thượng đẳng. Tôi cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, và nỗi bất an trong tôi ngày một lớn dần. Bầu không khí cũng theo đó trở nên ngột ngạt.
Tôi không chịu được việc chỉ lắng nghe thôi nữa. Nhẹ nhàng, tới mức khó có thể nhận ra, tôi kéo cánh cửa vừa đủ để nhìn thấy họ qua kẽ hở. Trước sự ngạc nhiên của tôi, cả hai đang đứng gần cửa sổ phía giáo viên, sát bên cạnh chính là chỗ của tôi.
Cả hai không nhận ra ánh mắt theo dõi của tôi. Imataka đang trừng mắt nhìn cô, còn Kiyami thì chỉ biết đứng chết lặng tại đó. Không còn dấu vết nào cho thấy tâm trạng vui vẻ của cả hai vài phút trước nữa.
“Ông biết…”
“Ừ, tao biết. Mấy chuyện kiểu như tao và mày chơi cùng nhau ngày xưa, bla-blaa, đếch phải việc của tao. Này, mày có biết là tại vì mày mà tao đánh mất cơ hội làm quen với một em xinh vãi đái năm cấp hai không hả? Với tao khoảnh khắc đó đáng nhớ hơn nhiều bất cứ lúc nào tao từng ở cạnh mày.”
“Ể? K-Khi nào chứ…?”
“Hả? Mày không nhớ? Kệ mẹ đi. Nhưng nói thật này, mày…mày cũng vừa vừa phai phải thôi. Tao đã nói với mấy cô gái khác rằng mày lúc nào cũng đòi hỏi đủ điều, phiền vãi cả đái luôn ấy. Bạn thuở nhỏ? Nói thật với mày, chẳng khác mẹ gì xiềng xích.
Tôi thề có Chúa, tôi không hiểu được thằng kia đang giận vì cái gì. Hắn bất mãn điều gì ở cô bạn thuở nhỏ hấp dẫn thế kia cơ chứ? Giống cái ‘xiềng xích’ kia mà hắn nói ở chỗ nào hả? Tôi…tôi căn bản là không hiểu nổi.
“Nói chuyện khác chút đi, Aoi ở lớp bên, xinh thật đấy nhể? Và rồi Rena ở lớp tao, à cả Mizuki lớp D nữa.”
“Ô-Ông đang nói cái gì vậy?”
Tại sao hắn lại liệt kê tên của các cô gái khác chứ? Tôi không hiểu được dụng ý của hắn ta. Chỉ nhìn vào vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm của hắn đã đủ khiến tôi cảm thấy ớn cổ.
Mặt khác, tôi có thể thấy nỗi tuyệt vọng trào ra từ mọi ngóc ngách trên gương mặt Kiyami. Hiện tại trông cô thật mỏng manh, như thể có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Dù mang phong cách tomboy, nhưng quả thực cô vẫn là một thiếu nữ yếu mềm.
“Câu trả lời là không. Chỉ vậy thôi.” Hắn kết luận.
“...Không? Hả…?”
“Ừ. Tao nói là không…”
“Tôi thật sự khó tính như vậy ư…?”
Cô vẫn không chịu bỏ cuộc, quyết tâm tìm cho ra lẽ. Dù đứng từ xa, tôi vẫn có thể thấy sự sốc trên gương mặt cô, và trong giây lát, tôi nhìn xuống sàn nhà.
Tại sao mình lại thấy buồn vì chuyện này nhỉ?
Cô ấy đã bị từ chối bởi gã điển trai. Đây đâu phải chuyện xấu với tôi đâu, phải không? Ấy thế, tôi có thể ngửi thấy một thứ gì đó cháy khét đang sôi sục trong tôi, dâng lên theo từng câu từ câu chữ của hắn ta. Cái thứ dung nham này là sao đây?
“Thay vì nói là khó tính, đúng hơn là…hừm, phiền phức, thế đấy. Tao đánh vần ra cho mày thấm vào đầu nhé? Tao chưa từng một lần nào cảm thấy thích mày.”
“...Hả?”
Tôi lặng lẽ ngẩng đầu lên, chết lặng trước bóng dáng của gã tóc vàng.
“Aoi, Reina, Mizuki, tất cả đều rất dễ thương. Tao thậm chí còn nghĩ sẽ thật tuyệt nếu năm cấp hai tao được hẹn hò với Rika. Nhưng riêng mày, tao căn bản là không tưởng tượng được cảnh hẹn hò với mày.”
Kiyami lùi về sau một bước. Ngay cả từ ngoài cửa, tôi vẫn có thể thấy đôi mắt nâu to tròn của cô đang rưng rưng nước mắt.
“Dù tao có cố hạ thấp tiêu chuẩn tới mức nào, tao vẫn cảm thấy là không thể…Ê, mày biết rồi phải không? Với lại, mày hay kiểm soát lắm. Thật sự là không bao giờ.
Kiyami cuối cùng cũng vỡ òa bật khóc, và tôi chỉ có thể im lặng nhìn cô. Đó là tất cả những gì đáng ra tôi nên làm.
Ấy thế, tại sao tay tôi lại giữ tay nắm cửa? Tay trái tôi đang tự siết chặt tới nỗi nó chuyển một màu trắng, không sao ngừng run rẩy được. Bản thân tôi không phải Kiyami, nên tại sao cơn phẫn nộ này trào dâng trong tôi? Cái gã tên Imataka kia trông không còn vẻ gì đẹp trai nữa.
“Mày tỏ tình xong rồi còn đứng đấy làm gì? Sao cũng được, ngay tại đây tao nói luôn, vếch tai lên mà nghe. Cút cmm ra. Đừng có làm phiền tao nữa.”
Tôi kéo mạnh cửa lớp học ra. Bầu không khí ngột ngạt trong lớp chắn hẳn là quá mức chịu được với một tên hướng nội như tôi. Nhưng vào khoảnh khắc ấy…
Tôi thật sự đã mất trí rồi.