Ấy là vào mùa xuân thứ 15 của tôi. Khắp dọc đường tôi đi, những hàng anh đào đang không ngừng đua nhau khoe nở, ấy vậy mà trong lòng tôi lại thấp thỏm tới nỗi mà tôi xin thề rằng đôi chân này có thể ngã gục bất cứ lúc nào.
Với lòng quyết tâm thay đổi cuộc sống vô thường đó giờ của bản thân như một thằng hướng nội, tôi đã học bán sống bán chết để được vào ngôi trường cấp ba danh giá này. Hôm qua tôi khá chắc mình còn tự tin lắm, ấy mà hôm nay bước ra cửa lo lắng đã đánh tôi một phát chí mạng.
Ngay khi tôi nhìn xung quanh.
Liếc trái rồi phải. Trong số các tân sinh viên sáng sủa và kiệt xuất, tôi nhận ra mình chẳng quen biết bất cứ một ai. Dường như nhiêu đó thôi là chưa đủ khó với một thằng bị rối loạn lo âu như tôi, thì xuyên suốt cả cấp hai tôi cũng chẳng có lấy ai đủ gọi là bạn. Liệu tôi có thể sinh tồn tại một trường mới không đây nữa trời?
Người bạn lâu năm mang tên lo âu này của tôi đã dập tắt đi mọi hy vọng cho một khởi đầu mới; chưa chi tôi đã cảm thấy tuyệt cmn vọng rồi.
Dẫu vậy, đôi chân lê lết suốt dọc đường của tôi vẫn không dừng lại. Cơ mà cũng không mất quá nhiều thời gian để tôi phát hiện ra không phải là không có ai tôi quen biết. Buồn ở chỗ, đây cũng chẳng phải tin tức vui vẻ gì thậm chí là ngược lại.
“Amane ơi! Chào buổi sáng!” Lướt qua tai tôi là một chất giọng mang đôi nét trẻ thơ. Mái tóc đen bóng cắt ngang vai tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô khá chuẩn. Ánh lên trong đôi mắt cô là sự pha trộn của lòng kiên định và sự dễ thương.
Cô ngoài ai khác chính là Fuuka Kiyami, người con gái tôi đã hằng thương nhớ kể từ những ngày đầu tiên nhập học sơ trung cho tới ngày tốt nghiệp.
Phấn khởi, cô nhảy cẫng lên và vỗ vào vai. Nhưng không vai tôi, mà là vai của anh chàng ở trước tôi vài bước. Không đời nào nhỏ sẽ làm vậy với Kakeru Taiga—tôi.
“Hế lô. Bà làm cái gì ở đây vậy chứ? Bất ngờ ghê, vậy là chúng ta cùng theo học một cao trung.”
Cái anh chàng vừa được nhỏ nhắc tới có mái tóc vàng để phong cách tự do, cậu ta cũng cao ráo và đẹp trai tới bất công. Cậu là Amane Imataka, hồi sơ trung cậu ta cũng học cùng lớp với tôi. Rõ là cùng vạch xuất phát, nhưng số phận đưa đẩy hai bọn tôi tới hai nẻo đường khác nhau như ngày và đêm, thậm chí là thằng cao cao tại thượng đứa ngồi rãnh mariana. [note57912]
Chung quy lại thì không những cậu ta là con át chủ bài của câu lạc bộ bóng đá mà thậm chí còn nổi tiếng và được nhiều người yêu mến. Trong lúc đó, tôi là gương mặt tiêu biểu trong hội hướng nội.
Một thời gian sau tôi mới nhận ra mình vào cậu ta học cùng lúc. Lúc ấy não tôi kiểu ‘Ước gì Kiyami học lớp mình!’, lòng đầy mộng tưởng. Ôi lạc đề rồi.
À mà, nhắc đến cặp đôi này thì có một chuyện không thể bỏ qua được. Họ không chỉ thân thiết thôi đâu mà đã quen biết nhau từ rất lâu về trước. Ừ, gọi là thanh mai trúc mã đấy.
Cơ mà, thật lòng mà nói thì tôi không quan tâm Imataka cho lắm; người tôi vẫn luôn ngưỡng mộ là Kiyama. Chúng tôi chưa từng học cùng lớp thậm chí còn chưa từng trò chuyện, nhưng nhiêu đó không thể ngăn con tim tôi cảm thấy rung động. Chắc chắn nhỏ không phải kiểu mỹ nhân đẹp vượt trội tới nỗi không ai sánh bằng, nhưng với tôi nhỏ luôn là dễ thương nhất.
Vậy nên cái khung cảnh trước mắt này mới thốn nhiều đến như vậy. Chặng đường dài tới trường ngập kín những gương mặt xa lạ, gây ra tình trạng ùn tắc lối đi. Bất lực, tôi chỉ có thể di chuyển cùng dòng người với tốc độ sên bò trong khi trước mắt phải chứng kiến crush trò chuyện vui vẻ cùng một gã đẹp trai. Rõ ràng đây là tra tấn tinh thần trá hình.
“Gì đây? Ông không thấy vui vì gặp người quen ở cao trung ư?”
“Ừ thì, có bà ở đây đỡ hơn một tí thật.”
“Một tí ông mà nói kìa là có ý gì vậy hả? Thật lòng với lương tâm ông hơn đi; cái vẻ mặt nhăn nhó kia là có ý gì nữa đây!”
Những ngón tay mảnh khảnh thon dài của Kiyama véo nhẹ gò má của tên đẹp mã. Ôi, Imataka thằng chóa số hưởng này.*** cuộc đời, Cái *** cuộc đời. Ê, hai đứa kia, tau đang ở ngay sau chúng bay này! Nhìn tau cái coi, tau cũng học chung cấp hai với hai đứa bay mà?!
Nhân tiện, Kiyami có một ngữ điệu trẻ con nhưng cùng đầy tinh tế mà tôi cảm thấy rất hấp dẫn với một thiếu nữ. Liệu phải chăng thuật ngữ ‘gap moe’ được phát minh ra cho riêng mình nhỏ ư? Tôi không khỏi đồng tình với giả thuyết đó.
[note57913]
Tuy nhiên, càng về sau khung cảnh trước mặt tôi càng trở nên ngứa mắt thậm chí là gây ức chế thần kinh: Imataka đáp trả bằng cách véo lại má cô nàng, cả hai tiếp tục vui vẻ đùa giỡn cả trong cử chỉ lẫn lời nói.
Thật đáng ghen tị, đáng lẽ đó nên là mình! Nhưng một lần nữa tôi được nhắc nhở về độ dễ thương và nét tinh tế của một tomboy như Kiyami. Nhỏ quả thực là một sự tồn tại phi thường.