Trong lúc tôi đang ấn xuống vết thương tôi, tôi lau nước mắt trên khóe mắt
Tôi không có thời gian để khóc.
Tôi thấy người đang chạy trước mắt tôi. Vì không có sát khí, tôi đã nương tay, nhưng tôi cũng đã gây một vết thương lớn lên hắn.
Hắn ta không thể nào vào được đây trước khi tôi trở về được.
Nếu là vậy, chỉ có một kết luận.
Có một người nào đó đã ở đây. Một người có thể lẻn vào tổ bằng cách mà tôi không thể phát hiện ra và bắt cóc “2 đứa trẻ” đó.
Tôi nghĩ nó thật là lạ.
Người phụ nữ đó đôi khi chém lén tôi. Mặc dù cô ta có cơ hội đó, cô ta không bao giờ đi vào lãnh thổ của tôi.
Mục đích của cô ta chắc chắn đang kéo giờ. Đúng rồi, cô ấy chỉ là mồi nhử.
Tôi đã quá bất cẩn. tôi chắc đã kiệt sức sau khi rời khỏi thời kì suy giảm.
Ngoài ra, đây là lần đầu tiên tôi phải chiến đấu nơi mà tôi có thứ để chiến đấu. Có rất nhiều thứ khác biệt với bình thường, nhưng tôi đã quên đi điều đó.
Thật là phiền phức mà. Tôi tức giận và bắt đầu khóc.
Nó không giống như tôi chưa bao giờ lường trước điều này, tôi không hiểu tại sao nó lại thế. Nhưng, tôi đã sinh con, cho con cháu tôi. Tôi là một người mẹ không có sự chuẩn bị hay quả quyết gì cả, nhưng nó quá là quá nhiều nếu tách biệt với chúng khi tôi vẫn chưa trải nghiệm việc làm mẹ.
Tôi không thể ngừng khóc được. Tuy nhiên, tôi cũng không có thời gian để lau nước mắt đi.
Vời tình hình hiện giờ, tôi lấy bộ váy trắng của tôi trên tủ đồ và ló đầu qua nó mà không suy nghĩ gì cả, vì tôi đã làm hư bộ quần áo ở cuộc chiến trước đó.
Nó đã bị cái sừng làm rách mất. đó bộ yêu thích của tôi, nhưng tôi vẫn xé rách nó. Giờ nó không còn gì phải đáng lo ngại tới nữa.
“2 đứa trẻ” đấy vẫn còn rất gần đây.
Tôi không biết tại sao tôi lại biết điều đó, nhưng tôi có thể cảm nhận được nó.
Vào hướng tới thị trấn.
Nhịp đập của “2 đứa trẻ” nhanh chóng mờ đi.
Nó rất có thể là một chiếc xe hơi hoặc xe máy.
Tôi phải bắt kịp nó trước khi tôi không còn cảm nhận được chúng.
Tôi nhảy ra khỏi tổ và bắt đầu chạy.
Tôi chạy với tất cả sức lực của mình, để rồi mặt đất nứt ra sau mỗi bước chân.
Tôi lao vào trong khi tạo ra một âm thanh lớn. Không lâu sau tôi có thể nhìn thấy được đỉnh của vách đá dựng đứng.
Tôi không do dự chút nào và nhảy một bước dài. Tôi cởi chiếc váy giữa không trung và gầm lên.
Một tia sáng như tia chớp chiếu sáng xung quanh.
Hình dạng “thật” của tôi khi tôi nghiêm túc.
Tôi xoay thân hình đồ sộ của tôi và đập cánh liên tục. Bắt được gió, tôi bay lên. Cái phần nhân cách kia trỗi dậy từ bên trong cơ thể tôi.
Tôi không thể kiên nhẫn khiến cho đôi cách tôi đập không đúng nhịp. tôi đã bị mất thăng bằng và cơ thể bị nghiêng. Tôi xoay cơ thể bằng tất cả sức và leo cao hơn.
Sau khi cảm nhận được hướng đi và vị trí, tôi quay lại.
Tôi không biết mặt hắn như thế nào, nhưng tôi buộc phải tìm ra chúng.
Đợi mẹ nhé được không? Mặc dù mẹ là một người mẹ thất bại, mẹ đã được ban phước có một sự sống mới trong mình mặc dù mẹ không làm gì cả.
Mama sẽ không bao giờ bỏ các con đâu.
Kuro: Sry mấy bác nhá trễ mất 3 ngày XD cộng thêm quên boom mất nữa SRYYYYYYYYYYYY