“Chào buổi chiều.”
"Ah, chào buổi chiều!”
Cô bác tai mèo cúi đầu chào tôi. Tôi xấu hổ chào lại. Tôi cũng khá được biết đến ở thị trấn tôi từng sống, nên cũng đã được một thời gian kể từ khi tôi được chào hỏi như thế này.
“….Ở đây đúng là nhiều thú nhân nhỉ ?”
Tôi có thể nhìn thấy các tộc khác như miêu tộc hay điểu tộc ở đây và đằng đó. Có phải thị trấn này là những gì còn lại của “Thế giới bên kia”? Do phần lớn địa hình của Tây Kanto đã bị thay đổi, tôi cũng nghe nói rằng có rất nhiều người từ bên “đó” đến đây. Ừ thì, cũng rất nhiều người như họ cũng sống ở thị trấn cũ của tôi.
Sau khi tôi đi được 10 phút. Và khi đi lên một cái dốc, tôi dừng lại và nhìn về hướng căn nhà của tôi. Tôi có thể thấy được toàn bộ thị trấn từ đây.
Một tảng đá khổng lồ với hình thù một tam giác ngược cắm xuống mặt đất. Cũng dễ hiểu vì sao ngôi nhà mới của tôi lại nằm dưới chân của tảng đá đó.
Nửa năm về trước, tôi đã rất bất ngờ khi ông già tôi nói là muốn mua một căn nhà. Sau cùng , thì nó xảy trước khi Shouhei vào lớp sáu và tôi chỉ mới vào cao trung. Tất nhiên, chúng tôi từ chối nó. Kì lạ thay, ông già lại không hề để tâm chuyện đó.
Gia đình Kazamachi của chúng tôi là một gia đình dân chủ. Nguyên tắc đa số là tuyệt đối, ta không có cách nào ngoài việc từ bỏ nếu ý kiến của ta bị từ chối.
Nguyên tắc ấy được thành lập bởi chính ông già của tôi. Nhưng chính ông già lại coi thường nguyên tắc ấy. Đó là lần đầu tiên việc đó xảy ra.
Phải có một lý do cho việc đó, nên chúng tôi buộc ông ấy phải nói ra. Ông gìà đã quá tuổi trung niên của chúng tôi đã trả lời với một khuôn mặt ửng đỏ.
Bố mẹ chúng tôi đã ghé thăm thị trấn này khi đi tuần trăng mật. Một thị trấn nông thôn với một khu vực suối nước nóng cỡ vừa và những điểm du lịch được ẩn giấu. Có vẻ mẹ của chúng tôi đã vô cùng thích nơi này. Mẹ của chúng tôi, với đầy sự phấn khích, nói với ông già tôi: “Một ngày nào đó em muốn sống ở thị trấn này.”
Ông già của tôi lại là người quá ám ảnh vợ của mình nên đã nhớ lời hứa đó suốt bao nhiêu năm nay.
Từ đó, ông đã giành từng ngày để tìm kiếm một khu đất rẻ trên mạng.
Vào khoảng hè năm ngoái, ông già tôi đã thành công.
Với tiền lương và tiền tiết kiệm của ông ấy, ngay cả với học phí và phí sinh hoạt của chúng tôi, ông ấy chỉ vừa đủ để mua được căn nhà đã được bán đấu giá.
Sau đó, mọi thứ chuyển biến rất nhanh.
Ông già của chúng tôi có công việc liên quan đến kiến trúc, đầu tiên ông ấy đã sử dụng hết tất cả mối quan hệ của ông để kiểm soát cuộc đấu giá đó, rồi sau đó mới nói cho chúng tôi. Vì ở trong một tình huống mà không thể rút lui đươc nữa, ông ấy buộc phải thuyết phục chúng tôi.
Anh em chúng tôi, thật ra thì, rất yêu người mẹ quá cố của mình. Vì nó liên quan đến mẹ của chúng tôi, nên hai anh em không thể nào từ chối nó được.
Chúng tôi đã có lỗi với mọi người ở trường cũ của mình, nhưng chúng tôi phải ưu tiên nguyện vọng của mẹ hơn. Ah, tôi cũng chả có kỷ niệm gì ở trường cũ hay gì cả, dù sao thì cũng tôi chả có ai gọi là bạn cả. Oh, à thì cũng có vài đứa dở hơi tự nhận là bạn của tôi. Bọn nó còn chưa từng nói chuyện với tôi nữa.
Thì, mọi chuyện là thế đó. Cả tôi hay Shouhei đều không thể chống lại mong muốn được sống ở thị trấn này của mẹ mình được.
“Không khí ở đây thì trong lành và phong cảnh cũng rất tuyệt vời nữa.”
Tôi lẩm bẩm một mình trong khi hồi tưởng lại.
Sự kết hợp giữa một khung cảnh nông thôn tươi mát và một khu dân cư hiện đại.
Một dãy núi nguy nga ở trong tầm mắt mà ai cũng có thể nhìn thấy được.
Có cả một con sông lớn chảy gần đấy.
Một môi trường thích hợp cho một cuộc sống bình yên.
Tảng đá khổng lồ có hình dáng tam giác ngược ở phía sau nhà chúng tôi, nó cứ như là một biểu tượng vậy. Kinh ngạc hơn nữa là, nó được ước tính là to gần 100 mét. Một tảng đá siêu to khổng lồ. Vì nó nằm ở phía Bắc của căn nhà chúng tôi, nên nó không bao giờ che mất ánh sáng mặt trời.
Oke, giờ nghỉ đã hết. Nhanh chân đi mua sắm và trở về thôi. Vì gia đình Kazamachi chúng tôi chỉ có 3 người đàn ông, nên cũng chả phải mang gì nhiều khi chuyển nhà.
Vì Shouhei ưu tiên dọn dẹp phòng bếp và phòng ăn, em ấy chắc chắn vẫn chưa dọn phòng của mình.
Hãy kết thúc việc mua sắm và về giúp em ấy nào.
Tôi bắt đầu đi tiếp.
Tuy nhiên, tôi đã không nhận thấy một cái bóng khổng lồ nhảy từ cái tảng đá siêu to khổng lồ ấy.