“…fuu, fuu”
Tôi bật dậy tức thì.
“Fuaaaah!! Fuyaaahh!!”
Jaja đã khóc tận bốn lần suốt 45 phút vừa rồi.
“Ueeh…uaaaaaah!!”
Nana, đã bị bất ngờ bởi tiếng khóc của chị cũng bắt đầu khóc lần thứ ba.
“Này Jaja, không có gì nhóc phải sợ cả. Có chuyện gì sao? Nhóc đang gặp ác mộng à?” (TN: thanh niên này chưa đồng làm bố nên để là “nhóc”) (Kuro:mấy chap trc ta để con rồi mấy bác thích cái lào hơn ????))
Tôi ngừng suy nghĩ không đâu và bế Jaja lên.
Tôi ôm lấy nó và vỗ lưng đều đặn để dỗ nó.
“…lần này là Jaja à?”
Aoi gãi đầu và ngồi thẳng dậy.
Cô ấy cởi quần áo ra và đưa tay về phía tôi.
“Như em đã nói từ trước, làm ơn hãy quan tâm tới em nhiều hơn nữa”
Tôi liền quay ra chỗ khác theo bản năng.
“X-Xin lỗi…guu”
Cô ấy nhận lấy Jaja từ tay tôi và cho con bé bú.
Nhờ cô cả đấy, tôi hiểu là cô cũng muốn ngủ, nhưng xin hãy cố hết sức.
Jaja ngừng khóc và đắm mình vào việc bú sữa mẹ.
“Nana? Nhóc bị bất ngờ à? Mọi thứ đều ổn mà, hãy cùng đi ngủ nhé?”
Lúc này tôi ẵm Nana lên.
Nhóc này lại nhắm mắt và ngừng khóc ngay khi tôi bế nó lên.
Mừng quá.
“Mọi đứa bé đều thế này sao…?”
Tập trung lại nào, mới là ngày đầu tiên thôi.
“Con nít khóc suốt đêm thật khủng khiếp và không thể ngủ được là những gì tôi thường nghe thấy…dù vậy điều này thật sự hơi quá sức tưởng tượng của tôi…”
Hình như lần đầu tiên bắt đầu lúc 11 giờ đêm thì phải.
Tôi thật sự mệt mỏi khi ấy và đang lim dim ngủ trong phòng bếp, đúng lúc đó Aoi gọi tôi dậy, rưng rưng nước mắt.
“C-Chúng nó không ngưng khóc〜”
Có vẻ cô ấy quá hoảng hốt khi hai đứa khóc cùng lúc và chạy đi cầu cứu tôi.
Tôi lập tức chạy lên lầu.
Tiếng khóc kinh khủng vang vọng khắp tầng lầu.
Cửa phòng vẫn mở và cặp chị em song sinh đang vùng vẫy trên giường.
Tôi nhanh chóng chộp lấy Jaja.
Kiểm tra tã giấy, không có gì ở đó cả.
“Em đã thay tã giấy và thậm chí cho chúng bú, nhưng mà…”
Aoi ẵm Nana dậy.
“C-c-có gì không ổn à con?”
Lên nào. Không có phản ứng gì.
“Ồ! Thật tốt khi biết chúng nó thật năng động”. Cửa phòng lại mở và ông già tôi xuất hiện.
“B-bố…. Con xin lỗi vì đánh thức bố giữa đêm”
Aoi cũng khép nép, ra vẻ hối lỗi.
“Nn, đừng lo về nó. Tụi nhóc khóc đúng như ta đã nghĩ hở”
Ông già, tôi chưa hiểu điều đó là gì, nhưng hãy giúp chúng tôi.
“Đây, để ta làm thử .”
Ông giơ tay ra và tôi trao jaja cho ông ấy.
“Nhìn ông nè, ông là ông nội của con nè”
Ông ấy nhận lấy đứa bé, ôm nó và vỗ nhẹ lưng nó đều đặn.
“Bởi vì có hai đứa, nên khi một đứa khóc, đứa còn lại cũng sẽ bị đánh động và khóc theo. Hai con phải khiến cả hai đứa ngưng khóc cùng lúc”
“V-Vâng!”
Aoi làm theo bố và cũng vỗ nhẹ lưng của Nana.
Một lúc sau, tiếng khóc ngừng lại và cả hai đứa lại chìm vô giấc ngủ…
“Cuối cùng cả hai đứa cũng nín…”
Tôi thở phào và ngồi trên giường. Mặc dù tôi đã chẳng làm gì nhiều, tôi vẫn cảm thấy thấm mệt.
“Bởi vì chúng nó lớn hơn so với những đứa trẻ mới sinh, con phải chắc chắn rằng con ôm chúng nó và giữ đầu thật vững. Bình thường, những đứa trẻ khác sẽ mất khoảng nửa năm mới tới giai đoạn này, đó cũng là lúc tụi nó bắt đầu khóc đêm”
Bố nói vậy trong khi giao lại Jaja cho tôi.
“Khóc đêm à. Con đã nghe kể về nó.”
“Cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Ai rồi cũng sẽ trải nghiệm điều ấy. Mặc dù đối với hai con thì nó sẽ khó hơn vì hai đứa nhóc này ồn ào và vùng vẫy mạnh hơn”
T-Tôi xin lỗi.
“Nhưng sao em bé lại khóc đêm vậy?”
Aoi chậm rãi ngồi xuống trong khi vẫn đang ôm chầm Nana.
“Không phải chỉ thế đâu. Con nít khóc vào ban đêm, ban ngày và chiều. Vì khi ở giai đoạn này, em bé chỉ có thể ăn, ngủ và khóc”
“K-Không thể nào…”
Ờ thì, nó cũng là một vấn đề lớn nếu cả hai đứa không di chuyển xung quanh và gây ồn.
“Vậy thì, tôi nên làm gì?”
“Không có lựa chọn nào khác ngoài việc chịu đựng điều đó và nhẫn nại giúp đỡ bạn đời của con”
Giấc ngủ của tôi vừa chính thức bị rút ngắn lại.
“Aoinoun-chan sẽ không thể chịu đựng khi hai đứa nó khóc cùng lúc đâu. Con cũng phải phụ nó, bởi vì con cũng là papa của đám nhóc mà.”
Bố tôi cười nhếch mép.
Ông già thật sự đang tận hưởng chuyện này.
“Ít nhất thì lúc này, em sẽ thử hỏi dượng chuột để xem có cách nào để xử lý hay không, bởi vì nó sẽ thật sự phiền toái nếu chuyện này tiếp diễn mỗi ngày”
“Mỗi ngày á? Điều đó không đơn giản thế đâu”
“Eh?”
“Chúng nó sẽ khóc hàng giờ những lúc trở trời. Đây là giai đoạn khó khăn nhất của bất kì bậc cha mẹ nào”
T-Thật á!?
Đây có phải là án tử dành cho tôi?
“Thay vì tìm kiếm một phương thức để khiến chúng bớt khóc, sẽ tốt hơn nếu làm quen với việc đó, vì khóc là cách duy nhất trẻ con báo cho người lớn biết nếu có chuyện gì đó xảy ra”
“C-Cũng đúng”
“Theo kinh nghiệm của ta. Việc đó phụ thuộc nhiều vào việc thay tã thường xuyên và cho cả hai đứa bú sữa đủ lượng. Phần còn lại là âm thanh.”
Âm thanh? Ý là nhịp á?
Nhạc 8-nhịp được không?
(TN: nhạc 8-nhịp là tất cả các âm thanh hằng ngày được viết ra trên giấy)
“Khi trẻ con vẫn còn trong bụng mẹ, nhịp tim của người mẹ hoạt động như bài hát ru đứa trẻ. Do đó khi con ôm tụi nó gần tim, nó sẽ tạo cho đứa bé cảm giác an toàn. Chúng sẽ ngưng khóc khi con ôm chúng vào long và nhẹ nhàng vỗ lưng chúng. Những gì chúng ta vừa làm, là tạo cho chúng cảm giác ấy”
T-Thì ra là thế.
Lời nói của một người từng trải đúng là có sức thuyết phục mạnh mẽ.
“Giờ thì, cố hết sức nhé. Nếu có gì xảy ra, ta cũng không ngại thức đêm cùng mấy đứa đâu”
“Oh, ah, cám ơn bố ạ”
Ông ấy nói vậy và rời khỏi phòng.
Đó là chuyện của hai tiếng trước, từ đó đến bây giờ, Jaja đã khóc và đánh thức Nana, và khi Nana khóc, Jaja cũng không chịu thua và khóc to hơn.
T-Tôi hoàn toàn không ngủ được.
Một điều chắc chắn là việc này bất khả thi nếu chỉ có một mình Aoi.
Trước khi tôi nhận ra, tôi đã nằm trên giường, với hai đứa trẻ nằm giữa chúng tôi, chờ đợi.
“Không thể tin sinh vật nhỏ bé thế này lại có sức công phá thật kinh khủng…”
“Khóc thường xuyên là biểu hiện cho thấy đứa trẻ khỏe mạnh và năng động, ít nhất đó là những gì em muốn nghĩ”
Ngày đầu tiên, chúng tôi trông thật nhếch nhác.
Việc này cũng diễn ra vào buổi trưa, nên tôi cũng mệt nữa.
“Có khi sẽ tốt hơn nếu ta hỏi lão chuột Alba vài thứ nữa. Tôi muốn biết chính xác khi nào việc này mới dừng lại”
Sẽ có động lực hơn nếu ta biết mục tiêu đang ở đâu.
Có vẻ loài Rồng sống rất lâu, sẽ khá khó cho tôi trong vòng 6 tháng tới, nhưng nếu chuyện này tiếp diễn trong 10 năm nữa, tôi sẽ ngã quỵ mất.
Con chuột chết tiệt đó, mặc dù chúng tôi về nhà trên cùng chuyến xe, ông ta lại nói sống trong rừng sẽ dễ hơn hay gì đó rồi biến mất ngay sau nhà.
“Hiện tại thì, hãy cứ ngủ thôi, được bao nhiêu hay bấy nhiêu”
“Em cũng nghĩ vậy”
Bốn chúng tôi lại tập trung trên giường.
Tôi vỗ nhẹ lưng của Nana và Aoi vỗ lưng của Jaja, nhịp nhàng.
Haizz, đêm nay sẽ dài lắm đây…