Buổi sáng của tôi bắt đầu khá sớm.
Đồng hồ báo thức reo lên lúc 5 giờ, tôi dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ và rời khỏi giường sau khi ngồi lại khoảng 2 phút.
Mặc dù sẽ tốt hơn nếu dậy sớm vì đang vào hè, trời vẫn khá lạnh và bạn sẽ không thể rời nổi khỏi tấm futon.
Ở trong căn nhà mới hòng này phòng của tôi nằm ở cuối hành lang trên tầng một.
Ở căn nhà cũ, tôi ở cùng phòng với anh trai, nên tôi vẫn chưa thể quen với việc ở trong một căn phòng riêng một mình. Đôi khi, mặc dù trong nhà không có ai, tôi vẫn cất tiếng gọi anh tôi, và điều đó thực sự xấu hổ.
Chính tôi đã chọn căn phòng ở tầng một. Lúc đầu phòng của tôi phải là căn phòng ở tầng hai và chỗ này là phòng của bố.
Tôi nghĩ là bố cũng đồng ý là căn phòng ở tầng hai có vẻ chật hơn, nhưng với tôi, căn phòng này tốt hơn bởi vì nó nằm gần bếp và nhà vệ sinh hơn, do đó tôi đã xin bố đổi phòng.
Tôi rời khỏi phòng, hướng về chỗ bồn rửa và rửa mặt.
Hình ảnh của tôi với cái đầu nhếch nhác và khuôn mặt nửa tỉnh phản chiếu trên tấm gương.
Tôi hướng đôi mắt lên trên một xíu trong khi đánh răng.
Bồn rửa đã được trang trí bởi những vật dụng nho nhỏ.
Hai máy cạo râu khác màu được đặt ở chỗ tôi không thể với tới.
Cái màu cam là của anh trai, trong khi cái màu đen là của bố. Nếu bạn hỏi tại sao họ phải mua hai cái khác nhau, mỗi người họ phải kiếm một cái máy cạo râu phù hợp, nghe nói sẽ đau lắm nếu cái máy không hợp với người dùng.
Thật rắc rối. Tôi tự hỏi bao lâu nữa tôi mới được phép dùng chúng.
Cả bố và anh trai đều cao hơn tôi. Tôi suốt ngày phải ngước lên nhìn, nó khiến cổ tôi mỏi và đau.
Cả căn nhà này và cả nhà cũ, đều có những nơi tôi không thể chạm tay tới.
Bởi vì tôi là người thiết kế gian bếp, hầu hết mọi thứ đều được đặt trong tầm với, tuy vậy vẫn có những việc tôi không thể làm mà không phải bắc ghế lên như thay xà phòng, bột giặt và thay bóng đèn.
Có những thứ tôi vẫn không thể với tới cho dù có bắc ghế lên.
Tôi muốn trở nên cao lớn nhanh hơn nữa.
Tôi rửa miệng và lau mặt.
Tôi vẫn còn buồn ngủ, nhưng không còn thời gian nữa, phải nhanh lên thôi.
Tôi bước vô phòng ăn, mở đèn và tận hưởng không gian ấy.
Nó rộng rãi và êm dịu.
Một cái bếp mới, tôi phải nhanh chóng làm quen với nó mới được.
Gian bếp thuộc dạng mở (TN: bếp nằm ngay cạnh bàn ăn thường thấy bên Nhật) cảm giác thật tuyệt vời, cứ như dân nhà giàu chính hiệu ấy.
Tôi mở nắp nồi cơm, thứ mà tôi được tặng hồi Giáng sinh năm ngoái. Nồi hồng ngoại thật sự hữu dụng. Đó là một trong những thứ tôi thích nhất.
Bố từng nói nồi cơm là thứ mà cả nhà đều sử dụng, nên ông sẽ mua cho tôi thứ gì đó “riêng”, mặc dù tôi chưa thực sự muốn bất cứ thứ gì cho lắm.
Tôi quyết định sẽ mua sau khi tìm ra thứ gì đó mà tôi cần.
Bố cười nhăn nhó và nói “Anh em tụi bây đúng là chẳng ham thứ gì”
Thế cơ à? Tôi thì lại rất muốn cái nồi cơm đó đấy.
Cũng dịp đó, anh tôi ra vẻ cool ngầu và nói “Con không còn là con nít nữa nên không cần quà Giáng sinh đâu bố”
Lúc đó bố chỉ tay vô anh, bật cười và nói “Cái đứa tự nhận không còn là con nít lại dành trọn dịp lễ để ở nhà”
Mặc dù ở nhà vào lễ Giáng sinh cũng không phải ý kiến tồi. Thực ra nơi tốt nhất để tận hưởng dịp lễ là ở nhà.
Được rồi, cơm đã chín.
Một mùi hương thoáng nhẹ kích thích khứu giác của tôi đang tỏa ra khắp gian bếp, tôi thích mùi này.
Tôi lấy từ phía dưới chậu rửa một cái chảo và đặt nó lên bếp.
Tôi đặt cái ghế đẩu mà bố đã làm cho tôi xuống cạnh bếp.
Căn bếp này hơi khác so với gian bếp ở nhà cũ, và nó cũng cao hơn một chút.
Tôi bật bếp và đi mở rèm cửa.
Bên ngoài vẫn còn lờ mờ sáng.
Tôi mở máy điều hòa treo trên tường.
Tôi với lấy cái tạp dề treo ở gần cửa vô, quay lại bếp và mở lỗ thông gió.
Tôi nhận được cái tạp dề màu vàng này năm ngoái, đây cũng là một trong những vật dụng ưa thích của tôi.
Tôi mở tủ lạnh và lấy ra một cái đĩa.
Măng tây cuộn thịt xông khói, mà tôi đã chuẩn bị tối qua. Tôi lột bỏ màng bọc thực phẩm và đặt nó lên bếp, đồng thời đổ một ít dầu thực vật vô chảo.
Giờ tôi phải làm bento cho bố.
Bố tôi không thay đổi công việc mặc dù chúng tôi đã chuyển đi khá xa so với nơi ở cũ.
Giờ thì ông mất tận một tiếng để đi đến chỗ làm, cuộc sống lao động vất vả mới chỉ bắt đầu.
Cũng cần phải nói, chính bố là người muốn chuyển nhà, nên ông không còn cách nào khác ngoài việc cố hết sức có thể.
Ít nhất thì, tôi muôn ông được ăn thứ gì đó ngon lành cho bữa trưa.
Nó đã là trách nhiệm của tôi từ hồi lớp 3.
Trước đó, chúng tôi đã phải ăn bánh mì từ cửa hàng tiện lợi đến khi tôi vào lớp 3. Dù có nghĩ theo hướng nào đi nữa, nó chắc chắn sẽ trở nên nhàm chán.
Tôi mới chỉ học lớp Lá khi mẹ qua đời.
Cả bỗ và anh trai đều rất hậu đậu, nhưng kể cả khi tôi nhìn họ với tư tưởng của một đứa trẻ, họ đều đã và đang cố gắng hết sức với mọi việc trong nhà.
Khi ấy tôi vẫn còn quá nhỏ nên không thể giúp được gì, nhưng dần dà tôi đã có thể phụ họ từng tí một, và giờ mọi thứ đã khác.
Lúc đầu, công việc của tôi chỉ đơn thuần là dọn rửa, nhưng là hoàn tất công việc còn dang dở.
Sau đó là việc giặt giũ, nhưng chỉ là bỏ quần áo vô máy giặt.
Tôi cũng giúp anh tôi khi nấu bữa tối, nhưng chỉ dừng lại ở việc gọt vỏ.
Điều đó thực sự làm tôi bực mình.
Tôi cũng cố gắng hết mình mỗi ngày. Tôi cũng cảm thấy cô đơn khi mẹ qua đời, nhưng mỗi ngày đều bận rộn với việc nhà nên tôi không có thời gian để nghĩ về điều ấy.
Nếu nghĩ kĩ về điều này, trước đây chúng tôi luôn dựa dẫm vào mẹ, nên khi mẹ mất, có quá nhiều điều quan trọng mà chúng tôi mới biết lần đầu tiên.
“Chào buổi sáng”
Vậy ra bố dậy rồi.
Nói thật tôi nghĩ việc không gập cổ áo xuống là thiếu lịch sự, nhưng hình ảnh bố đang làm việc thì lại rất cool ngầu.
“Chào buổi sáng ạ. Bữa sáng sắp xong rồi ạ.”
Tôi đã làm sốt miso và salad từ hôm qua, giờ chỉ cần chiên cá nữa là xong.
“Cám ơn con nhé”
Bố cười và xoa đầu tôi.
“Được rồi đấy bố. Bố nhanh lên rồi còn chuẩn bị đi làm”
Dù sao thì, ông ấy vẫn còn phải cạo râu và tôi phải chải đầu nữa, không có nhiều thứ cần phải làm vào buổi sáng.
“Chà, rốt cuộc Kunpei vẫn ngủ trong phòng đó à”
Nghĩ lại thì, bởi vì Rồng-neechan và những đứa bé ngủ trong phòng của anh tôi, tôi có bảo anh ấy hãy ngủ trong phòng bếp.
“Tại sao vậy bố?”
“Đám nhóc dậy khóc giữa đêm”
Bố cười nhẹ trong khi chỉnh lại cặp kính lão.
“Trẻ con khóc giữa đêm là một điều kinh khủng, và có vẻ điều đó cũng đúng kể cả đối với loài rồng”
Tôi chẳng để ý việc đó một chút nào.
“Thật là khó cho Anuoin-san khi phải dỗ cả hai đứa bé một mình”
Vậy, tại sao anh ấy lại ở trong phòng?
“Bất ngờ thay, có vẻ con trai lớn của ta lại là một ông bố tốt đấy”
Tôi vẫn chưa hiểu tí gì.
“Dù sao thì, trường vẫn đang trong kì nghỉ, cứ để nó ngủ đi. Ta cũng có thể nghe thấy từ phòng của ta, chúng khóc cứ mỗi tiếng một lần”
“Bố cũng không ngủ ngon được đêm qua ạ?”
Có khi sẽ tốt hơn nếu chúng tôi đổi phòng.
“Bố cũng quen với việc đó rồi, nhờ mấy đứa cả đấy, và phòng bố cách đó một phòng nên nó không quá tệ. Kunpei nhất định đã rất mệt.”
Tôi tự hỏi nếu bố thực sự ổn chỉ vì ông ấy tự nhận như thế.
Kể cả khi tôi tính nói thêm điều gì, không thể phủ nhận ông có nhiều kinh nghiệm phụ huynh nhất.
Tôi vẫn có cảm giác bất an nhưng thôi, lúc này nên tập trung làm bento và bữa sáng, chưa tới một giờ nữa bố phải đi làm rồi.
“Shou, bố để một cái thẻ ở đây, lát nữa con đưa cho Kunpei nhé”
“Thẻ?”
Tại sao nhỉ?
Bố đặt một thứ gì đó lên bàn.
Hửm? Có phải là thẻ tín dụng?
“Có rất nhiều thứ cần phải có cho một đứa trẻ. Bố đã mua tã giấy hôm qua trên đường về, nhưng nó chỉ là hàng tiêu dùng, sẽ tốt hơn nếu có nó. Và cả quần áo nữa. Đồ của em bé rất đắt đỏ, nên hãy dùng cái này.”
Thật sự, tôi không biết điều đó.
“Sẽ rất là rắc rối về sau nếu keo kiệt về những thứ như thế này, nên hãy nói nó đừng quan trọng giá tiền. Anh chàng đó sẽ biết cách sử dụng cái thẻ này hợp lý”
“Con hiểu rồi. Con sẽ nói lại”
Bố gật đầu và đi về phòng tắm.
Nếu tự cảm nhận, tôi sẽ nói là món măng tây cuộn thịt xông khói đã được nấu hoàn hảo, nó cũng được nêm nếm đủ vị.
Tôi sẽ đợi nó bớt nóng một chút trước khi gói nó vô hộp bento.
Tôi để hộp súp miso vô lò nướng và lấy con cá từ tủ lạnh.
Tôi rửa kĩ chảo, lau khô nó và đặt lên bếp lần nữa.
Tôi nghĩ tôi sẽ xong ngay khi bố vừa quay lại.
Tôi cũng bỏ tô salad cuộn khỏi ngăn mát của tủ lạnh.
Nước chấm vị tía tô của khá nổi tiếng trong nhà, cả bố và anh trai đều thích nó.
“Dù vậy…”
Anh trai tôi, là một ông bố, phải không?
Tôi không thể hình dung điều đó một chút nào.
“Chuyện này có ổn không đây?”
Tôi ngẩng đầu và nhìn về phía tầng hai.
Nói là thế, nhưng tất cả những gì tôi thấy là trần nhà của gian bếp.
Đó là một buổi sáng tĩnh lặng, một tầng hai yên bình.
Có những người mà tôi chưa gặp bao giờ, và một ông anh trai hơi khác thường, nhưng tôi không cảm thấy vậy.