Chương 7: Lễ hội Tanabata cuối cùng
Trans+edit: Midzuki
Chuông báo thức vang vọng trong căn phòng.
Buổi sáng của mình bắt đầu như thường lệ.
Tôi dụi mắt mình rồi cố gắng quan sát cuốn lịch treo trên tường.
Có một vòng tròn được khoanh đánh dấu ở ngày 7 trên cuốn lịch.
“Hôm nay…. Chính là lễ Tanabata. »
Ngày 7 tháng 7. Chúng chính là sinh nhật của tôi, cũng là sinh nhật của cô ấy.
“Chúc mừng sinh nhật em, cũng chúc mừng sinh nhật tôi.”
Đó là những gì mà tôi nghĩ trong đầu mình.
Đã được nửa năm kể từ lúc em ấy mất.
Tôi chợt nhận ra thời gian trôi nhanh biết bao.
Sốt cuộc sáu tháng qua tôi sống vì cái gì cơ chứ?
Tại sao tôi vẫn còn sống sờ sờ như vậy?
Điều này càng khiến cho tôi có suy nghĩ muốn ở gần với em ấy thêm nữa.
Đã có rất nhiều lúc tôi nghĩ như vậy, nhưng…
Giờ đây, tôi sống là sống cho cả phần của em ấy nữa.
Nếu em không có ở đó, có lẽ tôi đã chết từ lâu rồi.
Khi mà tôi kéo rèm cửa ra, hôm nay là một ngày đẹp trời.
Tôi có thể nhìn thấy mặt trời hôm nay cũng rất rực rỡ.
Tôi đi ra phòng khách và thấy có một ổ bánh mì được để trên bàn.
Trên bàn ăn có một lá thư.
Hôm nay là ngày mẹ phải đi làm nên là mẹ sẽ đi trước đây.
Mẹ có để lại chút bánh mì cho con trên bàn ăn để lót dạ đấy.
Hôm nay là Lễ hội Tanabata mà, vì vậy mẹ đã đặt một chiếc kính thiên văn trên ghế sofa để con có thể đem theo.
Mẹ rất xin lỗi, hôm nay là sinh nhật con trai của mẹ mà, nhưng mẹ sẽ tổ chức bù cho con với thật nhiều bất ngờ khi mẹ về đến nhà.
Đây là cách mà tôi đón sinh nhật hàng năm. Tôi có một việc cần phải làm vào ngày sinh nhật của em ấy.
Tôi xin lỗi.
Tôi bật TV lên.
“Hôm nay sẽ có mưa sao băng.”
Hôm nay là ngày sẽ có sự kết hợp của hai sự kiện gồm mưa sao băng và Tanabata.
Đây là lần đầu tiên sự kiện này diễn ra kể từ 10 năm về trước.
Tôi đã hứa với Kengo rằng tôi sẽ có mặt ở đó lúc bốn giờ chiều.
Tôi nhìn đồng hồ đã chỉ điểm lúc chín giờ.
Đối với tôi lúc này vẫn còn quá sớm.
Chính vì thấy còn lâu mới tới giờ hẹn, nhưng chúng tôi có thể đi đâu đó ăn trước.
Tôi lấy chiếc kính viễn vọng và dắt xe đạp ra.
Vào lúc tôi rời khỏi nhà, có một con phố mua sắm khá gần nhà tôi.
Nên tôi quyết định dừng ở đó để giết thời gian.
Tôi nhìn mà cảm thấy hoài niệm biết bao. Đồng hồ lúc này vẫn là chín giờ sáng.
Vẫn còn rất nhiều thời gian rảnh, cũng giống như ngày hôm ấy.
Tôi quyết định ăn trưa ở con phố mua sắm.
Tôi khoác balo lên vai rồi bắt đầu đạp xe.
Khi tôi nhìn lên bầu trời, tôi nhận ra một mảnh trời xanh đang bao quanh lấy tôi.
Tôi cảm nhận được rằng mình sẽ thấy những ngôi sao đẹp nhất mà tôi sẽ từng được thấy vào ngày hôm nay.
Khi tôi bước vào trung tâm mua sắm, nhìn thấy cách mà họ trang trí những bụi tre với những tờ giấy ước nguyện.
Chúng đều là những điều ước chẳng quan trọng chút nào.
Khung cảnh của quán mì ramen đập vào mắt tôi.
Tôi tự hỏi liệu người chủ có còn thân thiện như hồi đó không.
“Chào mừng quý khách. Bạn đi bao nhiêu người ạ?”
Người quản lý vui vẻ bước tới.
“Một người.”
“Ồ, bạn chờ một lát.” Anh ấy nói với tôi, “ Mời bạn ngồi vào đây.”
Tôi nghe thấy có người nhân viên khác nói: “ Năm ngoái
cậu em đó cũng đến đây để ăn bát mì Ramen sinh nhật.”
“Cậu nhóc lại đi một mình à?”
“Vâng.”
“Bạn gái nhóc đâu? Không phải nhóc nói rằng năm nay sẽ đưa cô ấy theo sao?”
“Không….. chuyện đó….”
“Được rồi. Thôi, ngồi xuống đi và ta sẽ lắng nghe câu chuyện của nhóc.”
Ông ấy dẫn tôi ra một góc riêng để ngồi và tôi bắt đầu mở thực đơn ra.
Nó cũng giống như năm ngoái, vẫn có dòng chữ giảm nửa giá nếu khách đến ăn vào ngày sinh nhật.
Liệu giờ gọi thực sự có ổn không?
“Xin lỗi. Hôm nay là sinh nhật cháu. Cháu muốn gọi một phần Ramen sinh nhật. »
« Thật tuyệt vời khi ngày hôm nay là sinh nhật của cháu đúng không ? »
« Vâng. »
Chúng tôi bắt đầu nói chuyện về em ấy.
Người chủ quán mì vỡ lẽ ra mọi chuyện.
Tôi vẫn không thể bắt nhịp được với phong thái của ông ấy.
« Hôm nay cháu sẽ đi dự lễ hội Tanabata với ai ? »
« Cháu đi cùng với người bạn của cháu. »
« Chúc mừng sinh nhật cháu nhé. »
Được rồi. Nó đã nấu xong rồi kìa. Mì Ramen sinh nhật.
Chiếc bát gồm một quả trứng, rong biển khô, năm miếng thịt lợn chashu, menma, và hành lá.
Lần này kích thước của nó lớn gấp năm lần so với bát bình thường.
Giảm một nửa giá so với giá niêm yết là quá rẻ.
Tôi thưởng thức nước dùng trước.
Vẫn hương vị đó, mặc dù hơi đậm nhưng vẫn rất ngon.
Tôi không thể dừng lại sau khi thưởng thức ngụm nước dùng đầu tiên, và trước khi tôi kịp nhận ra, bát mì tôi ăn giờ chỉ còn vơi nửa. Đương nhiên, sợi mì vẫn rất con.
Tôi thực sự rất vui vào lúc đó.
Bây giờ tất cả những gì tôi có thể nghĩ chính là sự thật rằng nay chính là sinh nhật của tôi.
« Cảm ơn vì đồ ăn ạ. Nó vẫn ngon như cũ. »
« Đúng không ? Năm sau hãy quay lại để ăn Mì Ramen sinh nhật nhé nhóc.”
“Vâng ạ, cháu sẽ đến ạ. Năm nào cháu cũng đến.”
“Chú sẽ chờ.”
Vẫn còn dư ra tận một tiếng đồng hồ nữa, còn lâu mới tới giờ hẹn vào lúc bốn giờ.
Bây giờ tôi nên làm gì đây? Khi mà tôi đang nghĩ sẽ làm gì tiếp theo, tôi nhìn thấy quán coi bói của trung tâm mua sắm.
Tôi nhớ rằng tôi đã xem vận mệnh của mình vào hôm đó.
Tôi không nhớ được ra bà ấy bảo tôi điều gì.
Dù cho tôi có xem gì đi chăng nữa, nó cũng khiến tôi nhớ đến cô ấy.
Khi mà tôi nhìn thấy món ăn dịp sinh nhật được giảm giá và những khóm tre như thế này mới khiến tôi thực sự cảm nhận được ra rằng hôm nay là sinh nhật tôi.
Sau khi tôi ăn xong, tôi đi thẳng tới nơi tổ chức sự kiện.
Trên đường đi đến đó, tôi nhìn thấy bạn học của lớp tôi đang khoác lên mình những bộ kimono.
Càng đến gần địa điểm tổ chức, tôi càng thấy người ngày càng đông hơn.
Tôi cất xe đạp ở chỗ đậu xe và đi thẳng xuống mặt đất trống dưới đồi.
Nó làm tôi nhớ đến sự kiện năm ngoái.
Đó chính là lý do tôi không có kế hoạch đi trong năm nay.
Hôm qua Kengo đã nói với tôi rằng, “ Hãy đi cùng với nhau mặc dù không có bạn gái mày nhé.”
Vì thế tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi đến nơi đây.
Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi.
Tôi ước rằng chúng tôi có thể dành thời gian bên nhau lâu hơn.
Trên mặt đất, những cây tre treo những mảnh giấy ước nguyện của mọi người để họ có thể viết điều ước của bản thân lên đó.
Quy tắc của lễ hội Tanabata chính là trang trí những mảnh giấy ước nguyện lên khóm tre ấy.
Đáng lẽ tôi phải gặp Kengo vào lúc bốn giờ.
Do tôi tưởng rằng vẫn còn sớm cho tới lúc hẹn nhau.
Tôi quyết định đi quanh một vòng để nhìn những mảnh giấy ước nguyện của mọi người.
“Mình muốn có bạn gái.”
“Mình muốn trở nên thật thông minh.”
“Mình muốn đậu vào trường đại học top.”
“ Mình muốn có hơn một trăm người bạn.”
Rất nhiều điều ước của mọi người, từ trẻ đến già, cả trai lẫn gái, đều đang viết ước nguyện của họ.
Tất cả đều là những mong muốn tầm thường.
Nhưng có lẽ mong muốn của tôi còn tầm thường hơn của họ.
Với suy nghĩ đó nảy lên trong đầu, tôi viết điều ước của mình lên giấy ước nguyện.
“Kouki!”
Tôi nghe thấy ai đó gọi tôi từ phía sau, và khi tôi quay lại, Kengo đã ở đó.
“Kengo. Tao tưởng chúng ta hẹn nhau lúc 4 giờ cơ mà. Bây giờ mới có 2 giờ thôi. Vẫn còn sớm lắm đấy, dù cho mày nhìn đồng hồ bao nhiêu lần đi chăng nữa.”
Tôi và Kengo nhìn nhau mà cười.
“Tao được tự do rồi.”
“Dù sao thì tao cũng mong mày đến mà.”
“Không, làm quái gì có chuyện đó.”
“Mày định ước điều gì thế?”
“Bí mật.”
“Nào, cho tao xem. Tao là bạn mày cơ mà. »
Kengo mạnh mẽ giật tờ giấy ra khỏi tay tôi.
Rồi cậu ta nhìn nó xong trợn tròn mắt.
« Được rồi. ……. Vậy bạn gái mày là ai ?’
« Đó……… là một người mà tao chuẩn bị gặp mặt. »
Tôi đã cố gắng hết sức để lừa thằng đó, nhưng không thành công.
« Mày phải thực hiện điều ước một cách thiết thực. Mày không thể làm được điều đó đâu dù cho cậu ấy có sống lại đi chăng nữa. »
« ……. Được rồi. »
Bầu không khí nặng nề giống như có sắt thả vào hồ vậy. Tôi phải thay đổi bằng cách nào đó mới được.
Rồi sau đó hai người bạn cùng lớp của tôi đi xung quanh lễ hội trong khi trên tay cầm khoai tây rán.
Đúng rồi. Chúng ta nên đi vào các quầy đồ ăn.
Những quầy đồ ăn ở lễ hội Tanabata mở tới tận nửa đêm.
Rất nhiều người đã lựa chọn ăn trưa ở đây.
« Lúc nào có dịp tao sẽ kể cho mày nghe. »
« Rồi, chúng ta đi đến quầy đồ ăn thôi. »
« Được chứ. Đi luôn. »
Chúng tôi đi đến các quầy đồ ăn.
Có rất nhiều quầy bán vô số đồ ăn khác nhau.
Có những quầy bán kẹo táo, kẹo bông, khoai tây lốc xoáy, bắn sao, gắp bóng nước và cả yakisoba.
Chúng tôi đi thẳng tới khu bắt sao trước.
Có bốn mục tiêu cần phải bắn trúng : sao xanh, sao trắng, sao vàng và sao đỏ.
Ngôi sao màu xanh nhỏ nhất và khó bắn trúng nhất, trong khi ngôi sao màu đỏ lớn nhất và dễ bắn trúng nhất.
Đặc điểm của trò này liên quan đến vòng đời của một ngôi sao.
Những ngôi sao vừa mới sinh ra sẽ có màu xanh, trong khi những ngôi sao già sẽ tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
Những ngôi sao màu đỏ chính là những ngôi sao già nhất.
Đó là những gì em ấy nói với tôi.
Kengo trả 100 yên và bắt đầu chơi.
Có vẻ như mục tiêu của cậu ấy chính là nhắm vào ngôi sao màu xanh.
Nếu bắn trúng, cậu ấy sẽ nhận được là bài mà cậu ấy thích, nhưng tôi cũng không biết nữa.
Kengo bắt đầu bắt phát đầu tiên.
Đường đạn hướng thẳng về phía trước.
Nó bay sượt qua ngôi sao xanh một chút thôi.
Nó còn gần trúng hơn những gì mà tôi dự đoán.
« Chà… Thật là bực mình. »
« Lần sau tao sẽ bắn trúng. »
Cú bắn thứ hai của Kengo đã bắn trúng ngôi sao màu xanh một cách tuyệt đẹp.
Cú bắn thứ ba.
Đường đạn bay thẳng và bắn trúng ngôi sao màu xanh.
Tổng số điểm là 20.
Trên gương mặt của Kengo để lộ ra một nụ cười trên mặt.
Cậu ấy chọn hai lá bài mà cậu ấy muốn có rồi nói, «
Giờ đến lượt mày đó, Kouki. »
Khi tôi chuẩn bị bắn, một câu nói chợt vọng lại trong đầu tôi.
« Em thích những ngôi sao. Em không muốn bắn chúng.”
“Thôi đi chơi trò khác đi.”
“Cái gì? Mày không bắn thử à?”
“Tao thích những vì sao.”
“Mày bị cái gì vậy?”
Sau đó, chúng tôi đi mua khoai tây chiên và đá bào.
Rồi chúng tôi quay trở lại bãi đất trống.
Lúc đó đồng hồ điểm sáu giờ. Màn pháo hoa chính thức bắt đầu.
Đó cũng là lúc mà những ngôi sao cũng bắt đầu rơi xuống.
Đúng rồi. Tôi biết rằng hôm nay tôi có thể nhìn thấy sao băng.
Nhìn thấy những ngôi sao lại gợi cho tôi nhớ lại những kỷ niệm về ngày hôm đó.
Ngay khi tôi vừa định thực hiện điều ước của mình thì, tôi nghe thấy một âm thanh ù cả hai tai.
Bùm!
Pháo hoa bắn thẳng lên trời.
Phao hoa và sao băng cùng nở rộ.
Những ngôi sao và hoa pháo thực sự đã nở rộ cả khung cảnh.
Tôi khẽ nhắm mắt lại và ước.
“Anh ước gì có thể gặp lại em thêm một lần nữa.
Cả cơn mưa sao băng và màn pháo hoa nở rộ. Tôi nhớ là tôi đã nghe được điều này ở đâu đó.
Tôi đã nghe được ở đâu mới được cơ chứ?
Tôi mở mắt ra nhìn sang bên cạnh thì thấy Kengo đang cầm chiếc máy ảnh của mình.
“Nếu mày chụp lại khung cảnh này bằng máy ảnh, mỗi phút giây đều sẽ bị lãng phí. Tao nghĩ tốt hơn hết là mày nên để nó trong tâm trí mày sẽ tốt hơn.”
“Mày nói đúng.”
Kengo đồng tình với quan điểm của tôi và cất máy ảnh đi.
Tôi đã học được rất nhiều thứ từ Hikari.
Đó là lý do tại sao tôi muốn báo đáp em ấy.
“Xin chào!”
Tôi nghe được có một giọng nói đang gọi tôi.
“Này, Kengo. Mày vừa nói gì à? »
« KHÔNG. Không, tao có nói gì đâu.”
Tôi tưởng đó là Kengo nhưng lại không phải nó.
Tôi là người duy nhất có thể nghe được tiếng của người lạ kia.
“Kouki-kun. Đã lâu không gặp anh rồi.”
Tôi có cảm giác như mình từng nghe thấy giọng nói này ở đâu đó trước đây rồi.
Tôi vô thức đi về nơi có âm thanh đó.
Khi tôi tiến vào sâu trong rừng, tôi nhìn thấy Hikari đang đứng đó.
"Cái gì đây? Tại sao?"
“Đã lâu lắm rồi nhỉ.”
Tôi không hiểu điều chuyện này có ý nghĩa gì.