Chương
06: Lễ hội Văn Hóa và Vì sao.
Trans+edit:Midzuki
Sau buổi lễ khai giảng học kì hai, tiết chủ nhiệm là tiết đầu tiên diễn ra.
“Đã đến lúc bắt đầu học kỳ hai rồi. Trong học kỳ hai này, chúng ta sẽ có lễ hội văn hóa diễn ra trong vòng hai tuần. Chúng ta sẽ tổ chức những sự kiện trong câu lạc bộ và các lớp với nhau.”
Một sự kiện. Tôi không biết là chúng tôi sẽ làm gì trong lễ hội lần này.
Chúng ta sẽ nấu yakisoba hay cái gì đó tương tự nhỉ? Chúng ta sẽ tổ chức một trò chơi thì sao?
“Tất cả những học sinh năm nhất sẽ chỉ được đi trải nghiệm các gian hàng. Nên hãy tận hưởng công sức mà các đàn anh đã bỏ ra.”
Vào khoảnh khắc thông báo xong, cảm xúc của tôi đột ngột thay đổi.
Chỉ mỗi đi vòng quanh thì chả vui chút nào.
Nhưng tôi tự hỏi liệu tôi có thể làm gì về phía câu lạc bộ được không.
Tôi đi đến phòng sinh hoạt của câu lạc bộ và thấy Hikari đang chờ đợi tôi.
“Lâu không gặp em, Hikari-san.”
“Đã lâu không gặp anh.”
“Tại sao em lại lờ đi tin nhắn của anh?”
“Em xin lỗi. Có khá nhiều thứ xảy đến với em.”
“Em ổn chứ?”
“Em ổn mà.”
“Chúng ta sẽ tổ chức một sự kiện đúng không?”
“Nhưng….. Chúng ta sẽ làm gì bây giờ. ? »
Bầu không khí chìm vào sự im lặng một lúc lâu.
Không có gì để làm sao ? Chắc chắn phải có điều gì đó thật vui để làm như…….
Một từ đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
« Xin chào mọi người. Chào mừng đến với Cung Thiên Văn Konica Minolta. Hãy để tôi đưa bạn trải nghiệm với một ngân hà bất tận. Lần này, chúng ta hãy cùng quan sát Tam Giác Mùa Xuân. Tam giác mùa xuân chính là vòng cung kết nổi Bắc Đẩu trong chòm sao Đại Hùng, Sao Đại Giác trong chòm sau Đại Phu, và sao Bông Lúa của Cung Xử Nữ. »
Đúng rồi. Cung Thiên văn.
“ Làm một Cung thiên văn thì sao?”
“Ý tưởng hay đó!”
Và sau đó tôi đã vẽ phác thảo kế hoạch cho cung thiên văn.
Chúng tôi bắt đầu xây dựng cung thiên văn.
Tuy nhiên, Hikari lẽ ra phải nghỉ ngơi khoảng cứ hai ngày một lần.
Vì điều đó nên, tiến độ của tôi không hề cải thiện chút nào.
Sau một tuần, cuối cùng phần khung cũng được hoàn thành.
“Với tốc độ này thì chúng ta có làm kịp không?”
Lễ hội trường chỉ còn một tuần nữa thôi. Tôi không cảm thấy rằng mình sẽ hoàn thành được.
“Nó sẽ ổn thôi. Cả Kengo-kun và Ama-chan đều đến đó mà.”
Tôi hiểu rồi. Tôi chắc chắn rằng họ sẽ giúp tôi.
Ngày hôm sau, tôi tìm Kengo nhờ giúp đỡ.
“Này, Kengo. Mày có thể làm Cung Thiên Văn với tao được không ? Bọn tao không có nhiều thời gian. »
« Được thôi. »
Kengo là thằng bạn tốt. Nó thấu hiểu tất cả mọi thứ.
« Cảm ơn mày. »
Amane cũng đến giúp và cả bốn chúng tôi cùng nhau hoàn thành cung thiên văn.
Một ngày trước khi lễ hội diễn ra. Hikari đưa ra thông báo. Tôi cũng mong chờ những ngôi sao mà Hikari sẽ giới thiệu, « Chúng ta hãy cùng quan sát Tam Giác Mùa Xuân. Tam giác mùa xuân chính là vòng cung kết nổi Bắc Đẩu trong chòm sao Đại Hùng, Sao Đại Giác trong chòm sau Đại Phu, và sao Bông Lúa của Cung Xử Nữ. »
Lúc đó tôi đang bắt chước những gì phát thanh viên đã nói ra.
Và Tam giác mùa xuân vĩ đại đã hiện ra.
« Nó cuối cùng cũng hoàn thành rồi. »
« Tớ thực sự mong chờ đến ngày mai…. »
Hikari nói thông qua micro.
« Hãy cùng nhau tạo ra lễ hội tuyệt vời nhất. »
« Đúng vậy. »
Lúc về nhà tôi không thể ngủ nổi. Ngày mai chính là lễ hội rồi.
Nghĩ đến điều đó khiến tôi thấy phấn
khích.
Tôi nghĩ rằng tôi có lẽ đã yêu Hikari rồi.
Có lẽ tôi đã nghiêng nhiều hơn về chữ «
yêu » hơn là « thích » rồi.
Tôi chầm chậm khép mắt lại.
Khi mà tôi tỉnh giấc, tôi nhìn thấy Hikari đang đứng trước mặt tôi.
Tại sao cô ấy lại ở đây ? Tôi không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó, cơ thể của Hikari cứ thế càng ngày càng trơ xương.
« Hikari, em ổn chứ ? »
« Cảm ơn anh vì tất cả mọi thứ. Tạm biệt. »
Vào khoảnh khắc đó, cô ấy bay lên bầu trời và trở thành một ngôi sao.
« Chờ đã ! »
Điều tiếp theo mà tôi nhận ra, tôi đang ở chính chiếc giường của mình.
Đó chỉ là một giấc mơ.
Pyrroline.
Một dòng tin nhắn được gửi đến. Khi tôi nhìn vào dòng tin nhắn đó, có dòng chữ mà Hikari gửi cho tôi.
« Cảm ơn anh vì tất cả mọi thứ. Tạm biệt. »
Đó là…….
Nó giống như tin email cuối cùng mà mẹ tôi nhận được từ bạn của bà.
Không đời nào. …….
Tôi vội vã chạy tới trường.
Khi tôi đến được trường. Hikari đã ngất đi.
« Em có ổn không ? Em có sao không?”
Tôi đặt tay lên em ấy, nhưng em ấy không thở.
“Tại sao? Tại sao? Tại sao ? Tại sao ? »
Tôi không thể hiểu nổi tại sao cô ấy lại tự sát.
Nước mắt của tôi cứ thế tuôn ra.
Tâm trí tôi vỡ vụn.
Ý thức của tôi bắt đầu lu mờ dần đi và tôi cứ thế ngất lịm.
Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh xá.
« Em ổn chứ ? Có vẻ như em đã ngất đi vì sốc. »
Em ổn. Nhưng tôi không thể nào nói ra thành lời.
« Tại sao Hikari lại chết ? »
« Thực ra thì, Em Ito đã bị ung thư. Em ấy chỉ còn sống được một tuần. Cô nhớ rằng em ấy đã bảo với cô hôm nay là ngày em ấy sẽ được phẫu thuật.”
Em ấy trông vui đến vậy mà.
Tôi đã rất cố gắng để làm được điều đó.
Em ấy hôm nay có cuộc phẫu thuật ư?
Em nên nói với tôi mới phải.
“Tại sao em lại không nói với anh về chuyện này?”
“Có lẽ em ấy không muốn khiến em lo lắng.”
“Vâng ạ. ……”
Không có ai đến Cung Thiên Văn.
Chẳng trách. Nó không được phép mở cửa.
Lẽ ra tôi phải làm điều này với Hikari.
“Tớ là Hikari, một trong những học sinh mới chuyển trường. Tớ biết cậu đang lo lắng, nhưng hãy làm hết sức mình! Tớ sẽ cổ vũ cho cậu.”
“Tớ sẽ cổ vũ cho cậu. Hãy cùng làm cái này đi.”
« Hãy cùng nhau tạo ra lễ hội tuyệt vời nhất. »
Những ký ức cứ thế lần lượt ùa về.
Tôi đi đến phòng sinh hoạt của câu lạc bộ văn học.
Cánh cửa đã được mở khóa. Tôi biết tôi sẽ đến nơi đây.
Khi tôi đi vào bên trong. Tôi tìm thấy một lá thư được đặt trên bàn.
Tôi mở bức thư ra.
Gửi anh Kouki-kun,
Em xin lỗi vì không nói cho anh tới tận lúc này.
Em đã bị ung thư phổi rồi, và em chỉ còn đúng một tuần để sống.
Đó chính là lý do tại sao ngày hôm nay em có cuộc phẫu thuật.
Em muốn được tổ chức lễ hội trường lắm.
Sự thành công của cuộc phẫu thuật chỉ có 1%. Tỷ lệ em không thể chiến thắng được căn bệnh quái ác này lên tới 99%.
Đó chính là lý do tại sao em quyết định sẽ tự kết liễu đời mình.
Em thực sự xin lỗi vì đã ích kỷ như vậy.
Vào ngày lễ khai giảng, lúc em tình cờ đi qua và nhìn thấy anh.
Em thực sự rất ngạc nhiên.
Em mừng rằng mình đã gặp được lại anh.
Em xin lỗi anh vì em chẳng hề nói gì với anh cả.
Em không có đủ can đảm để nói lên bất cứ điều gì.
Em không muốn khiến anh lo lắng.
Em mong anh sẽ hiểu cho sự ích kỷ này của em.
Cảm ơn anh vì tất cả mọi thứ.
Anh có nhìn thấy viên Ruby đỏ cạnh em không?
Em nhớ mãi đó chính là viên đá mà anh đưa cho em rất lâu về trước.
Ý nghĩa của viên Ruby đỏ chính là tình yêu thuần khiết.
Vĩnh biệt.
Từ, Hikari Ito.
Bên cạnh lá thư, đó chính là viên Ruby màu đỏ.
Đó có phải là thứ mà anh đã tặng em không? Anh
không nhớ là anh có tặng em thứ này ….
Tôi muốn em ấy có thể dựa dẫm vào tôi thêm một chút nữa.
Chân tôi vô thức chạy thẳng lên tầng thượng.
Anh muốn đi theo em nữa.
Anh muốn gặp lại em.
Tôi bước thẳng về phía trước.
Tôi nhìn xuống và thấy rất nhiều người ở dưới đó.
Đúng vậy. Hôm nay chính là Lễ Hội Trường.
Tôi tự hỏi ai sẽ tìm thấy tôi nếu tôi ngã từ nơi này.
Vào lúc mà tôi chuẩn bị nhảy ….
“Chờ đã.”
Tôi nghe thấy giọng nói của một ai đó.
Đó là âm thanh gì vậy? Bạn là ai?
Tôi tự hỏi đó là ai. Vào lúc đó, một ký ức nó quay lại với tôi.
« Em nghe nói rằng những ngôi sao sẽ sống 2 triệu năm. Em muốn trở thành ngôi sao và ở bên cạnh anh 2 triệu năm. »
Bước chân tôi đã dừng lại. Tôi phải sống vì Hikari……..
Tôi rời đi khỏi sân thượng.
Lễ tang của Hikari không được tổ chức.
Tôi không thể nào buông bỏ nỗi buồn dành cho Hikari.
Một lần nữa sân thượng đã bị cấm đối với tất cả mọi người.