“Cô ta thực sự là một con ả cứng đầu mà…Mong là cô ta sẽ thực sự từ bỏ.”
Tôi than thở với Karen trong khi đang thưởng thức bữa tối ở ryokan. Quả thực, tôi chưa từng nghĩ sẽ phải chạm mặt cô ta ở đây, và nó thực sự khiến tôi cảm thấy bất an.
Haa…Rốt cuộc sao chuyện này lại xảy đến với tôi cơ chứ.
“Hidaka-senpai quả nhiên phiền phức hơn em nghĩ nhiều.”
Vừa nói, Karen vừa đút miếng cơm vào miệng với vẻ khó chịu.
“Sao cô ta vẫn còn cố đeo bám anh làm gì không biết? Rõ ràng cô ta đâu có yêu anh đến vậy đâu?”
“Chắc có lẽ chị ấy chỉ muốn trả thù em mà thôi. Dù sao thì, em cũng là người làm chị ta ra nông nỗi ấy mà.”
“Ra là vậy… Anh hiểu những gì mà em phải trải qua. Nhưng những gì cô ta làm thì quá mức những gì có thể gọi là phiền phức rồi, anh không muốn Karen phải đối mặt với những gì mà cô ta có thể làm đâu.”
“Em không coi đó là mối đe dọa đâu. Với cả, trước mắt không phải ta nên dùng xong bữa đã ư?”
“Phải rồi nhỉ…”
________
Đêm nay chính là đêm mà, hai đứa chúng tôi sẽ chính thức “vượt rào”. Tôi đã chuẩn bị khá kĩ cho ngày hôm nay, rồi thì cũng tìm hiểu chút “tài liệu” tham khảo này… Lần đầu thì ai cũng lo lắng cả, nhưng tôi sẽ cố hết sức để khiến lần đầu này thật đáng nhớ, và khiến Karen cũng cảm thấy thoải mái.
“Anh có thấy lo lắng không, Senpai?”
“...Tất nhiên là có rồi.”
“Em cũng vậy, dù sao đây cũng là lần đầu của hai ta mà. Hãy làm nhẹ nhàng thôi nhé..”
“Anh hiểu mà…”
Kết thúc bữa ăn tối là một sự kiện mà tôi đã mong chờ rất lâu rồi, thậm chỉ tôi còn dọn dẹp phòng sao cho thật sạch sẽ để lần đầu tươm tất nhất có thể. Nhưng chính vì hai chữ
“lần đầu” ấy, mà tôi lại càng thêm lo lắng. Rốt cục, tôi lại lấy cớ ra ngoài mua nước, để có thể lấy lại bình tĩnh.
“Anh..ra ngoài mua chút nước đã nhé.”
Có lẽ, uống chút nước vào sẽ xoa dịu con tim đang đập thình thịch này của tôi….
“...Cái quái..”
“Không được kêu lên. Đi theo tớ, bằng không tớ sẽ hét lên là cậu định cưỡng hiếp tớ.”
Mai bịt mồm tôi từ phía sau, khống chế không cho tôi kêu lên.
Tôi biết ngay mà. Đời nào cô ta lại chịu bỏ cuộc dễ dàng như vậy cơ chứ.
Giờ đây, cô ta còn lấy thân mình ra để uy hiếp tôi, và tất nhiên là tôi không thể làm gì khác ngoài nghe theo lời cô ta.
“Rốt cuộc, cậu muốn gì, nói đi.”
“Làm tình đi, ngay bây giờ.”
“Hả..?”
Tôi thực sự đông cứng trước những lời bẩn thỉu mà cô ta nói ra… Rốt cuộc thì, cô cũng chỉ là một con đàn bà bẩn thỉu, đang điên cuồng trả thù lại Karen mà thôi.
“Cậu đã muốn làm tình với tớ, phải chứ? Nếu vậy thì, lần này tớ sẽ để Akihiko-kun làm mọi chuyện với tớ thoả thích, và làm cậu sung sướng nhất có thể !”
Cô ta lấy tay tôi ấn vào ngực cô ta, cởi bỏ hết những lớp vải trên người xuống, như thể mặc kệ đây có là nơi công cộng đi chăng nữa vậy.
Nhưng tôi thì chẳng còn chút hứng thú nào với cô ta nữa, chứ đừng nói đến chuyện làm tình với cô ta… Thằng bé của tôi vẫn cứ nằm im, không động đậy.
“Cuối cùng thì, tớ cũng có thể…. Ehh, sao…sao cậu… cậu không có ham muốn ư?”
“Nói thẳng nhé, tôi chẳng thể nào “lên” được nổi nếu người đó là cô, thứ đàn bà lăng loàn.”
“Sao…Sao có thể..”
“Chà chà, không phải tao đã cảnh cáo mày rồi ư?”
Dường như thấy tôi quá lâu không quay trở lại, nên Karen đã đi tìm tôi. Đôi mắt em ấy đang nhìn về phía Mai đầy sát khí, cứ như thể lần này em ấy sẵn sàng giết một ai đó mà không cần đắn đo nữa vậy.
“Senpai, em hứa sẽ không giết cô ta, nhưng lần này em phải khiến cô ta không bao giờ dám làm mấy cái hành động ghê tởm này để quấy rối ta nữa. À, anh cũng yên tâm, em sẽ không để ai biết được chuyện gì xảy ra đâu.”
“Được thôi. Nhưng với một điều kiện : Em phải cho anh tham gia cùng em nãu. Anh không muốn chỉ mình em phải gánh hết trách nhiệm.”
“Anh cứ ở đó nhìn thôi là được, Senpai. Mọi chuyện cứ để em.”
“Em đã nói thế rồi thì…Ổn thôi, anh sẽ đứng xem.”
“Này, rốt cuộc hai người đang nói cái quái gì –”
Chưa nói hết câu, Mai đã bị đánh gục đi, và chúng tôi mang cô ta đến ngọn núi khuất sau khu ryokan.