“Không ngờ là cô ta đeo bám theo mình tới tận đây…”
Đặt hành lí của mình xuống sàn, tôi băn khoăn nghĩ lại về những gì vừa xảy ra. Lễ hội mùa thu cũng chỉ vừa mới kết thúc, tính ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ đó đến bây giờ thì cô ta khó mà hồi phục được nhanh như vậy. Nhưng cô ta đã làm được điều đó. Thực sự nó đã nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.
“Em cũng vậy. Với cái tình trạng thương tích của cô ta, em nghĩ rằng cô ta sẽ sẽ phải điều trị ít nhất cũng phải nửa năm… Có thứ gì đó hẳn đã xảy ra ngoài dự toán của em.”
“Giờ chúng ta phải làm gì đây, không thể nào cứ mặc kệ cô ta như vậy được. Chắc chắn sẽ còn phiền phức hơn nữa nếu ta không sớm giải quyết mọi chuyện mà cứ để cô ta làm loạn như vậy.”
“Em không nghĩ đó là một ý hay, vì chúng ta không thể biết cô ta định làm gì. Với cả, em ghét việc phải để ý đến cô ta để rồi phá hoại thời gian hạnh phúc của chúng mình, nên theo em tạm thời cứ để yên xem thế nào đã.”
“...Vậy thì được. Thôi, anh nghĩ là mình sẽ đi tắm trước đây.”
“Em cũng thế. Hẹn anh tầm 7 giờ gặp nhau nhé.”
Tôi nghĩ cách tốt nhất lúc này để quên đi Mai có lẽ là ngâm mình trong làn nước tuyệt diệu kia.
Ahh, chỗ này có vẻ khá rộng lớn và cũng có nhiều kiểu bồn tắm khác nhau nữa. Một nơi hoàn hảo để thả lỏng tâm trí ngay lúc này. Không may là, vì quá để tâm đến việc thư giãn mà tôi suýt quên cả giờ hẹn với Karen trước đó. Có lẽ phải nhanh chóng ra khỏi đây thôi, không nên để em ấy đợi lâu được.
“Có lẽ một ly cafe sữa sau khi đi tắm về cũng không tệ, nhỉ?”
Dường như Karen vẫn chưa ra khỏi bồn tắm thì phải. Tốt thôi, tôi đợi một chút cũng không sao cả. Bồn tắm ở đây thực sự rất tuyệt, vậy nên có lẽ sáng mai tôi sẽ lại đến đây thêm một lần nữa vậy.
“Ah! Akihiko!”
“Hả..”
Mai sà vào ngồi ngay cạnh tôi mà không thèm hỏi ý kiến tôi, khiến tâm trạng của tôi mãi mới tốt lên được giờ đây lại chùng xuống. Cô ta mặc một bộ yukata, nhưng vạt áo bị kéo trễ xuống như cố tình để lộ khe ngực ra cho tôi thấy.
“Này Akihiko, tối nay qua phòng của tớ đi! Tớ đã mua sẵn snack với vài thứ thú vị dành cho cậu rồi đó.”
“...”
Cô ta nghĩ mình đang dụ trẻ con để bắt cóc hay gì, mà mang chúng ra để dọa tôi?
Mà cũng phải, dù sao với cô ta thì tôi cũng như một đứa trẻ để cô ta điều khiển, chứ không phải một người bạn trai.
“Akihiko… cậu biết đấy, đừng để con bé Karen đó dắt mũi nữa. Thiệt tình, cậu không nhận ra nó đang cố gắng lừa cậu rằng tớ có nhân tình ở ngoài hay sao, sao cậu vẫn tin những điều đó? Nó chỉ đang muốn thu hút sự chú ý của cậu mà thôi.”
“...”
Câm miệng đi.
Đó là những gì tôi muốn thốt ra từ tận đáy lòng, nhưng cô ta vẫn cứ tiếp tục thao thao bất tuyệt về chúng, tiếp tục những lời nói dối khiến tôi thấy ghê tởm.
Có vẻ như cô vẫn nghĩ rằng tôi chưa thấy tận mắt những gì cô đã làm, nên vẫn muốn tiếp tục phỉnh lừa tôi ư? Có lẽ, tôi không nên tiếp tục làm cho cô ta ảo tưởng hão huyền về việc quay lại nữa.
“Cậu không muốn yêu đương kiểu trẻ con nữa, phải chứ?”
“Eh..?”
Miệng cô ta nín ngay lập tức. Hẳn là cô cũng bất ngờ lắm nhỉ, nhưng mọi thứ không chỉ có thế thôi đâu.
“Tớ ấy nhé, đã thấy hết rồi. Thấy Mai và Natsuki đã lừa dối tớ trên giường của cậu ngày hôm đó. Tất nhiên, đó chẳng phải là cưỡng hiếp hay gì cả. Một lời nói dối đến trắng trợn của cậu.”
“Kh..ông, không phải mà…”
“Đừng bám theo tớ nữa, Mai. Tớ ghét cậu, hận cậu, đừng làm tớ thấy ghê tởm nữa.”
“Không…Không phải vậy..”
“Ái chà chà, ai đó hình như vẫn chưa bỏ cuộc nhỉ?”
Karen bước đến từ phía sau tôi, nắm chặt lấy tay tôi rồi ném ánh mắt sắc lạnh của mình vào Mai.
“Đã không còn cái gì để chị bấu víu vào nữa rồi đâu đó? Để tôi đưa chị lại bệnh viện để người ta chăm sóc cho nhé? Hay chị muốn… kết thúc luôn nhỉ?”
Đó là những lời thầm thì lạnh lùng đến thâm độc của Karen dành cho Mai, sau đó, em ấy nắm tay tôi rời đi.
Mong là cô ta sẽ biết điều mà buông tha cho tôi…
“Chết tiệt….chết tiệt….Con m* nó, mày đợi đấy.”