Đã hai tuần trôi qua, kể từ khi tôi đến phòng bệnh của Mai, và chửi thẳng mặt cô ta là “đồ lăng loàn”. Nói chung thì cũng không có gì đáng lo xảy ra nữa cả, đám nhà báo bắt đầu ngừng quan tâm đến vụ hành hung đó, nên gần đây không còn thấy bóng dáng họ mò đến trường hay xung quanh chỗ tôi ở. Lũ học sinh cũng dần chuyển sang những chủ đề khác, dần dà vụ đó cũng đi vào quên lãng.
Thứ duy nhất mà tôi bận tâm bây giờ, là chuyến đi đến suối nước nóng sắp tới cùng với Karen. Kì nghỉ đông cũng đã đến gần, nên tranh thủ khoảng thời gian đó chắc là hợp lí nhất rồi.
Về phần Mai, thì tôi đã không còn vướng bận gì về cô ta nữa. Thông tin liên lạc cũng như tin nhắn của cô ta tôi cũng đều đã chặn hết. Duy nhất sự hiện diện của cô ta thì tôi chẳng thể nào xoá đi được, cơ mà đến giờ thì tôi nghĩ nó cũng không còn quá quan trọng nữa.
“Dường như anh đang có gì vui lắm ha.”
“Ah, Karen đó à. Tất nhiên là anh vui rồi, vì sắp tới chúng ta sẽ có thời gian riêng tư với nhau mà.”
“Em vui vì anh nói như vậy. Nhưng mà, đừng để vì thế để ảnh hưởng đến kết quả sắp tới nhé. Em không muốn chỉ vì kết quả thi không tốt mà chúng ta phải ở nhà đâu.”
“Không phải anh không nghĩ đến chuyện đó, nhưng mà đã lâu lắm rồi, ta mới có lúc thảnh thơi như này. Natsuki thì vẫn còn đang bất tỉnh, còn Mai theo như anh nghe ngóng cũng không nói với ai về chuyện đó.”
“Hể…Là như vậy sao?”
“Này, Karen… Đừng nói với anh là em lại làm gì cô ta đấy nhé?”
“Nếu anh nói thế thì… cũng đúng đấy, em chỉ nói chuyện với cô ta một chút để cô ta hiểu chuyện hơn mà thôi.”
“Có thật thế không, hay là…Mà thôi, nhắc đến chúng chỉ khiến anh thêm nhức đầu, mình đổi chủ đề khác đi.”
“Em đồng ý. Vậy thì, Senpai, mình cũng nên chuẩn bị thật kĩ càng cho chuyến đi sắp tới chứ nhỉ? Chúng ta cũng cần “cái đó” nữa, phải không?”
“..Em nói cứ như thể mình đã từng trải qua mấy chuyện như này rồi ấy nhỉ.”
“Không hề nhé…Lần đầu của em đấy.”
Nghe câu nói đó của em ấy làm tôi khá là bất ngờ. Liệu tôi, một kẻ bị chê là “trẻ con” như Mai đã từng nói, có chút gì gọi là xứng với em ấy không… Tôi chỉ sợ rằng đến lúc nào đó, Karen sẽ lại chán tôi và bỏ đi như cô ta….
“Có vẻ anh đang cực kì lo lắng đấy nhỉ?”
“Đừng…nhìn anh như vậy mà..”
“Anh đang nghĩ rằng mình chẳng có chút sức hút đàn ông nào đúng không?”
“Uhhh…”
Em ấy lại nhìn thấu tôi hoàn toàn rồi.
“Em lúc này, chỉ muốn đè anh ra ngay lập tức thôi đấy… Nên là, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.”
“Này, đừng có nói thẳng toẹt mấy chuyện như vậy ở đây chứ..”
“Em chỉ đang nói lên ham muốn của mình với anh như nào thôi… Hay là, Senpai không muốn làm “chuyện đó” với em…”
“Ngược lại cơ… Anh không muốn nói ra chút nào, nhưng thực sự anh rất muốn làm “chuyện đó” với em…”
“Vậy thì….”
Em ấy thốt lên như thể đã nhìn thấu hết những suy nghĩ của tôi rồi vậy…Ughh, em ấy nắm thóp được tôi rồi.
Nhưng thực sự, tôi rất yêu em ấy, đến mức mà những ham muốn đen tối ấy tôi cũng không còn muốn giấu diếm nữa.
“...sao chúng ta không làm “chuyện đó” ở đây luôn nhỉ?”
“Không…không được! Nếu có ai phát hiện ra thì ta toi đời đấy, với cả làm ở đây thì có hơi…”
“Fufu, em chỉ trêu anh chút thôi. Nhưng mà, anh biết đấy, em muốn chúng ta có thể gắn bó theo cách đáng nhớ nhất, chứ không phải chỉ là sự sung sướng nhất thời, nên là…”
“Anh hiểu rồi…Trước mắt, ta hãy cứ tập trung vào kì kiểm tra đã nhé…”
“Em cũng sẽ cố gắng vì cả hai ta.”
Mục tiêu đã được đặt ra, nên cả hai đều quyết tâm thực hiện nó.
___________
Cùng lúc đó.
“Không ngờ em lại có thể hồi phục nhanh như vậy đấy.”
“Cảm ơn bác sĩ. Em đã luôn mong ngóng đến ngày này, nên chắc đó là động lực chăng?”
Mai cuối cùng, cũng đã được xuất viện.