Tôi vô thức bật cười thành tiếng. Đưa tay lên giụi mắt, tôi nhìn lại xem có phải mình đang mơ không. Phần mở rộng của tệp tin này là TXT. Tác giả...Món quà của anh ta là một bản copy của 'Cách Sinh tồn' sao?
[Bạn nhận được một Thuộc tính Độc quyền.]
[Kích hoạt các Kĩ năng Độc quyền chuyên dụng.]
Khi vừa chạm tay vào tệp file đó thì tôi bỗng nghe được lời thông báo ở đâu đó. Nếu thế giới này thực sự đã trở thành 'Cách Sinh tồn' thì đó cũng là điều dễ hiểu. Tất cả những kẻ đã sống sót trong Cách Sinh tồn thì đều có thuộc tính và các Kỹ năng độc nhất.
Tôi lặng lẽ nghĩ đến cụm từ 'Cửa sổ Thuộc tính' trong đầu mình. Tôi cần phải biết mình đã nhận được thứ gì mới được.
[Bạn không thể kích hoạt Cửa sổ Thuộc tính.]
Gì cơ? Tôi thử nói hẳn ra thành lời nhưng kết quả vẫn như vậy.
Sao lại vô lí vậy được? Có tình tiết nào như này từng xuất hiện trong tiểu thuyết à? Nếu tôi không thể dùng Cửa sổ Thuộc tính, thì tôi sẽ chẳng bao giờ biết được mình có thuộc tính và kĩ năng gì.
Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Nhưng giờ thì tôi còn chẳng biết "ta" có sức mạnh như thế nào, chứ chưa nói gì đến "địch".
Tôi nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt một hồi lâu, rồi cuối cùng cũng bỏ cuộc và quyết định đọc xem tác giả đã gửi gì cho tôi.
[Tốc độ đọc của bạn tăng vượt bậc nhờ hiệu ứng của Thuộc tính Độc quyền.]
Tuy tôi không biết thuộc tính của mình là gì, nhưng nhờ nó mà tôi có thể đọc hết Phần đầu của Cách Sinh tồn trong vòng chưa tới một phút.
Thấy rồi. Ngón tay tôi dừng lại ở ngay đoạn đầu, miêu tả cảnh hành động của nhân vật chính khi anh ta vẫn còn ở trên tàu.
[Anh nhìn sang phía những người đang tụ lại về một chỗ sau cửa sổ của toa tàu 3707 kia. Bàn tay anh siết chặt chiếc bật lửa đã sớm trở nên lạnh lẽo.
Kiếp này, anh tuyệt đối không được phép mắc thêm bất kì sai lầm nào một lần nữa. Không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, đó mới là anh.
Trước mặt anh, những người còn sống run lên bần bật vì kinh hãi. Nhưng chẳng vì thế mà anh phải cảm thấy tội lỗi hay gì hết.
Tất cả chỉ là thoáng qua.
Anh nhìn họ bằng ánh mắt sắc lạnh không chút tiếc thương. Hồi lâu sau, ngón tay anh khẽ động, khiến ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt. Mọi chuyện đã bắt đầu từ đây.]
Tôi bất giác thấy lạnh hết cả sống lưng, rồi cố đọc đi đọc lại đoạn miêu tả đó thật kĩ. Hóa ra dự cảm không lành của tôi lại đúng đến vậy.
"...3707."
Tôi ngoái đầu ra đằng sau theo phản xạ, kiểm tra lại xem số tàu điện mình đang đi là gì.
[3807].
Nơi tôi đang đứng này, nằm ở ngay đằng sau toa tàu mà tên nhân vật chính đang mặc sức lộng hành.
....Đợi đã. Có bao nhiêu người còn sống sau Kịch bản chính này ở đây?
[Anh liếc sang khung kính lờ mờ của toa 3807. Đã quá muộn rồi, đây là chuyện không thể tránh khỏi. Dù sao thì, cũng vẫn chỉ còn hai người sống sót trong toa tàu đó.]
Chỉ hai người sống sót. Điều đó có nghĩa những người đang có mặt ở đây sẽ chết hết, chỉ trừ có hai người. Và tôi biết rõ họ là ai.
"Dokja-ssi, chúng ta có nên dừng hắn lại không?"
Yoo Sangah chỉ tay về phía vừa có chuyện gì mới xảy ra. Có tiếng ai đó đang lầm rầm cầu nguyện. Một chàng trai trẻ cúi gằm mặt xuống lườm bà lão đang ngồi trên hàng ghế cho người già.
"Khốn thật, tao đã bực mình rồi mà con mụ già này cứ lải nhà lải nhải mấy cái quái quỷ gì thế hả! Có chịu im m- mồm vào không?"
Cậu ta có dáng người cao gầy, tóc nhuộm trắng. Logo của ngôi trường mà cậu ta đang theo học được đính trên bộ đồng phục kia, ngay bên dưới có ghi dòng chữ 'Kim Namwoon'.
[Chỉ có Lee Huynsung và Kim Namwoon là còn sống. Chẳng sao cả. Dù gì mình cũng chỉ cần hai người đó, vậy là được.]
"Ta bảo mụ im mồm vào mà!?"
Kim Namwoon bỗng trở nên kích động, nắm lấy cổ áo của bà lão. Đôi chân già yếu của bà run lẩy bẩy, còn cánh tay của Kim Namwoon thì vung mạnh trong không khí.
Bốp. Bốp.
Thường thì, sẽ phải có ai đó chạy đến ngăn chuyện này lại. Vậy mà, những người vẫn còn đứng ở đây, không kẻ nào dám nhúc nhích. Thế rồi, Kim Namwoon được đà lấn tới, hắn không tát
bà lão nữa, mà chuyển sang đấm liên tiếp vào mặt bà một cách dã man.
"C-Cứu. Cứu tô--!"
Hắn đấm càng ngày càng mạnh, những cú đấm như trời giáng cứ thế vung lên rồi lại vung xuống. Một vài người đứng chung quanh đó lộ rõ vẻ lưỡng lự, muốn bước lên can thiệp nhưng lại không đủ can đảm. Bất ngờ thay, người đầu tiên dám làm thế lại chính là Han Myungoh.
"Thằng khốn, sao mày dám đối xử với người già như thế....!
Thế nhưng, tất cả những gì anh ta nhận được lại là một giọng nói cục cằn đầy khinh bỉ.
"Này ông chú, ông muốn chết à?"
"...Sao?"
"Ông vẫn chưa hiểu tình hình hiện tại hay sao?"
"Thằng oắt con chết bằm nhà mày đang nói cái chó má gì vậy?"
Kim Namwoon cười phá lên trước lời chửi rủa của Han Myungoh. Hắn chỉ tay về phía trần nhà của toa tàu điện ngầm.
"Không thấy, cái đó à?"
Giữa không trung, có một màn ảnh ba chiều vẫn đang nhấp nháy thứ ánh sáng ghê rợn.
[C-Cứu, cứu tôi!]
[Ặcccc!]
[Chết đi! Chết đi!]
Không chỉ có toa tàu đằng trước hay trường Cao trung Daepong nữa. Trên màn hình là những cảnh chém giết không ghê tay đang diễn ra trên đất nước này. Kim Namwoon nói tiếp.
"Vẫn không chịu hiểu sao? Quân đội gì đó sẽ không tới cứu chúng ta đâu. Thế nên, nhất định sẽ có người phải chết.
"M-Mày đang nói cái gì...?"
"Chúng ta phải chọn ra ai là người phải chết đó."
Han Myungoh sững sờ, không thể nói thêm được gì nữa. Chắc hẵn anh ta giờ đang dựng đứng cả tóc gáy lên.
"Tất nhiên, tôi biết mấy người đang nghĩ gì. Phải giết đồng loại, trên hết là đồng hương của mình để sống ư? Chỉ có những tên chó đẻ nhất, mục ruỗng thối nát nhất mới làm thế. Nhưng mấy người cũng biết thừa, mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát rồi. Ngoài tầm kiểm soát của chính chúng ta. Không giết, là bị giết. Dù có làm vậy thì ai có thể chỉ trích gì được chúng ta chứ? Hay là các người muốn chết một cách thanh cao, liêm khiết chắc?
"C-Cái đó..."
"Nghĩ cho kĩ vào. Thế giới mà các người biết đã kết thúc rồi. Tận thế rồi."
Vai của Han Myungoh run rẩy. Không riêng gì hắn ta, mà cả những người khác cũng bắt đầu chần chừ bước lên. Thứ đạo đức mơ hồ vốn đang níu kéo, không cho họ làm trái với lương tâm, cũng đang lung lay mãnh liệt, rồi sụp đổ hoàn toàn. Kim Namwoon là kẻ đã khởi xướng tất cả, để cho những vết nứt đầu tiên mặc nhiên xuất hiện trong ý chí của mỗi người đang có mặt ở đây.
"Thế giới mới, luật mới."
Đó chính là Kim Namwoon. Một trong những người thích ứng với tận thế trong 'Cách sinh tồn' nhanh nhất.
Nói xong, hắn nhìn quanh quất, rồi lại tiếp tục đấm thùm thụp vào mặt của bà lão đáng thương nọ. Lần này, không còn ai ngăn cản hắn nữa. Dù là Han Myungoh, những người khác...Hay thậm chí là Lee Huynsung.
Người lính dũng cảm nghiến răng giận dữ, nhưng lại chẳng làm gì mà đứng chết trân, mắt trừng trừng nhìn vào khoảng không trước mặt. Anh ta cuối cùng cũng quyết định rồi.
"Chậc...Khó giết quá. Mấy người chỉ định đứng nhìn thôi à? Muốn bị bỏ lại hết à?"
Những người đứng gần đó đột nhiên khẽ động, như vừa tỉnh dậy sau cơn mê sảng vậy. Họ đang nghĩ gì, đều hiện rõ trên những khuôn mặt run rẩy ấy, dễ đoán như mấy cuốn sách rẻ tiền đọc phần trước biết phần sau.
[Nếu không có ai chết trong năm phút nữa, thì tất cả sẽ phải bỏ mạng.]
Ánh mắt họ lóe lên, dần đổi thay đến điên dại.
[Nếu bà lão này mà không chết, thì người chết sẽ là chúng ta...]
Ấy là ánh mắt đến từ thời kì nguyên thủy nhất mà một sinh vật sống có thể có.
"Đúng...Tên khốn này nói đúng. Nếu không nhanh lên, chúng ta sẽ mất mạng."
Đó là người đàn ông đầu tiên chạy về phía Kim Namwoon. Anh ta đá mạnh vào sườn bà lão, người đang co mình trên sàn nhà lạnh lẽo của toa tàu.
"Quên rồi sao? Phải có người chết! Để tao có thể sống!"
"Aa đ-- mẹ...Tao không biết, tao không biết gì hết."
Tiếp đến người thứ hai và thứ ba.
Một vài người lùi lại ra đằng xa. Những kẻ nhát chết thì chỉ biết đứng đó. Thậm chí còn có vài sinh viên đại học rút điện thoại ra quay lại cảnh này. Hay ngay cả Han Myungoh và người mẹ của thằng nhóc vừa nãy ngồi phía đối diện với tôi.
Tất cả đều bủa vây lấy bà lão, đợi chờ cái chết của bà đang đến gần.
"Chết đi! Mau chết đi!"
Họ như những tên lính thi hành án tử đang giương cao cây súng rồi nhằm thằng vào mạng sống bà lão mà bắn. Giống cái cách mà chúng kéo cò cùng một lúc, để không một ai biết được rốt cuộc kẻ nào mới là người đã giết tên tử tù kia, những người đang có mặt ở đây cũng chỉ biết làm theo, hết đấm rồi lại đá vào người bà lão tội nghiệp nọ.
Và tôi lẳng lặng chứng kiến toàn bộ sự việc, từ đầu chí cuối. Tôi chỉ biết đứng nhìn tất cả, như thể mình là ai đó ở một chiều không gian khác, ở một thế giới khác.
Tên của bà lão ấy tôi chẳng hề biết, vậy mà số mệnh của bà, tôi lại biết rất rõ. Ngay từ ban đầu, bà đã được định là sẽ chết. Vậy nên...đó không phải là lỗi của tôi, nếu chỉ vì tôi đang để mặc cho chuyện này diễn ra.
Thế rồi ngay khoảnh khắc ấy, Yoo Sangah đứng dậy.
"Cô sẽ bị giết đấy." Tôi giật mình giữ tay cô ấy lại. "Tôi đã nói là hãy ngồi yên rồi mà."
Người cô vẫn còn hơi run run. Nhưng Yoo Sangah nắm chặt bàn tay, cố gắng che giấu đi vẻ lo lắng và sợ sệt của mình.
"Tôi biết, tôi biết chứ....!"
"Nếu giờ Yoo Sangah-ssi ra đó, cô sẽ chết thật đấy."
Đôi mắt của Yoo Sangah tràn ngập sự kinh hãi trước viễn cảnh đen tối ấy. Nhưng dù thế...
Tôi chợt nhận ra một điều rất đỗi đơn giản ấy. Mặc cho cuộc đời có xoay vần như một cuốn tiểu thuyết đi chăng nữa, thì vẫn có những người tỏa sáng rực rỡ đến thế.
"Yoo Sangah-ssi. Ngồi xuống."
Thế nhưng, dù Yoo Sangah có cố thế nào thì cũng sẽ chẳng thể nào thay đổi được chuyện gì. Thế giới này, Yoo Sangah, cô ấy không phải nhân vật chính.
"Hả? Nhưng--"
"Làm ơn hãy nghe tôi, chỉ một lần này thôi. Sau này tôi sẽ không yêu cầu cô phải làm thế này làm thế nọ như vậy nữa.
Sau khi đã yên chí rằng Yoo Sangah đã làm theo lời mình nói rồi, tôi hít một hơi thật sâu rồi quay người về hướng đó. Tôi ưỡn thẳng lưng rồi từ từ thở ra. Tôi chầm chậm thả lỏng cổ tay và cô chân của mình trước.
Nói thực thì, vẫn còn hơi sớm để làm thế này. Kế hoạch ban đầu của tôi vốn dĩ không phải như vậy.
"...Dokja-ssi?"
Tôi không trả lời Yoo Sangah mà nhìn về phía đám người đang túm tụm lại kia. Những kẻ muốn giết chết bà lão nọ, chúng đang đứng đó.
Tôi yên lặng đứng nhìn không phải vì sợ Kim Namwoon hay đám người đó, cũng không phải vì tôi ngấm ngầm đồng thuận với những hành động vô nhân đạo của chúng.
Tôi chỉ đang đợi mà thôi. Đợi chờ thời cơ mà tôi buộc phải ra mặt. Vì....
Đùngg!
Ngay lúc này!
"Khặc! Gì thế?"
Chấn động của vụ nổ khiến tai tôi ù đi, còn cả đoạn tàu thì rung lắc dữ dội. Mọi người xung quanh như khóc thét lên. Khói từ góc bên phải toa tàu bốc lên ngùn ngụt. Bắt đầu rồi. "Hắn" đã bắt đầu di chuyển rồi.
Tôi dùng hết sức bình sinh đạp mạnh lấy đà, lao về phía trước nhanh nhất có thể. Vút qua đám người đang la hét, tôi dừng lại bên cạnh bà lão nọ.
"Cái đ-o gì? Khụcccc!"
Kim Namwoon va phải tôi, bị bồi thêm một huých vào người, kêu lên một tiếng rồi ngã sầm xuống đất. Ngay từ đầu, trông thì có cảm giác như tôi đang cố cứu bà cụ, nhưng đó không phải điều mà tôi thực sự đang nhắm đến.
Ở đâu rồi? Tôi vội vã nhìn quanh.
Có ai đó vừa ngã về phía bà cụ vì vụ nổ bất ngờ ban nãy. Là một đứa trẻ đương kêu khóc giữa chốn địa ngục trần gian này. Thằng bé đang cầm trên tay cái lồng kính, bên trong là mấy con côn trùng.
"Anh xin lỗi chút nhé."
Tôi vươn ra lấy cái lồng đó của cậu bé rồi thọc tay vào, tóm lấy râu của một con châu chấu vừa bám vào ngón tay tôi. Tôi lấy con đó ra, đặt vào tay của cậu nhóc. Rồi tôi quay sang phía đám người hỗn loạn.
"Tất cả mau dừng lại. Dù có giết bà cụ thì mấy người cũng không sống được đâu."
Giọng nói của tôi đột nhiên trở nên rõ ràng hơn vì vụ nổ khi nãy đã khiến không gian chung quanh trở nên im lặng đến bất thường. Thế rồi, từng người, từng người một, ai ai cũng đang hướng mắt về phía tôi.
"Cứ cho là các người giết được bà ấy rồi đi. Rồi sao?"
Khuôn mặt ngờ nghệch, thoáng nghi ngại cùng chút bất ngờ đó của bọn họ trông không tệ. Nói tiếp thêm một chút nữa nào.
"Cái chết của bà cụ sẽ chỉ được coi là thứ mà con dokkaebi đó đã nói đến: 'Hành vi giết chóc đầu tiên' mà thôi. Tiếp theo các người định làm gì?"
"A..."
"Nếu những gì mà con dokkaebi đó nói là sự thực, thì ít nhất mỗi người cũng phải giết một mạng. Giết bà lão ấy xong rồi, các người tính sao? Các người sẽ giết đến
người đứng bên cạnh mình à?"
Những người đã bắt đầu nghĩ về điều đó nhanh chóng cách lùi lại.
Trong mắt họ giờ đây chỉ còn là sự khiếp đảm và ghê tởm. Đúng, điều mà tôi vừa nói, không ai là là
không hiểu. Bà lão đó chỉ là mở đầu mà thôi.
Kim Namwoon chợt nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, bèn lên tiếng.
"Haha, mấy người lo gì chứ? Vậy giết mấy tên hèn nhát như hắn trước là được! Ai rồi cũng sẽ có lượt thôi. Tỷ lệ chọi là ngang nhau mà!"
Tôi biết chắc rằng một kẻ như Kim Namwoon nhất định sẽ nói như vậy. Tôi khoát tay, cắt lời hắn, kẻ vẫn đang đứng thao thao bất tuyệt kia.
"Quá rủi ro, không nhất thiết phải đánh cược như vậy. Vẫn còn một cách để tất cả đều được sống sót mà không cần phải giết người."
"Gì cơ?"
"M-Mày nói thật chứ?"
Những người đứng xung quanh đã bắt đầu bị lời tôi nói ra làm cho lay chuyển. Còn Kim Namwoon thì nhăn mặt, trưng ra một biểu cảm méo mó.
"Mấy người quên à? Điều kiện hoàn thành không phải 'giết người đi'.
Hầu hết vẫn chưa hiểu gì, còn vài người khác thì giật mình như sực nhớ ra điều gì đó.
[Giết một sinh vật sống trở lên.]
Đúng vậy. Ngay từ khi bắt đầu, 'con người' hay 'nhân loại' vốn đã không được nội dung của Kịch bản đề cập đến.
Giết một sinh vật sống trở lên. Nói cách khác, bất cứ sinh mạng nào cũng được. Một kẻ nhanh mắt hét lên khi nhìn thấy tay tôi đang cầm cái lồng kính côn trùng.
"Côn trùng! Côn trùng!"
Lũ châu chấu đang nhảy loạn xạ bên trong đó. Mắt của ai nấy đều sáng lên. Tôi gật đầu.
"Đúng vậy, côn trùng."
Tôi đưa tay vào lồng rồi lấy ra một con châu chấu. Là cái con trông rất mập mạp, mũm mĩm mà tôi thấy lúc trước.
"Đ-Đưa nó đây! Nhanh lên!"
"Chỉ một thôi! Tao chỉ cần một con thôi!"
Tôi lùi về sau thật chậm khi thấy đám người bắt đầu nhào lên. Giờ đây tôi phải đối mặt với cơn sóng sát ý điên dại mà trước kia từng nhắm vào bà lão nọ. Bỗng tôi nhoẻn miệng cười. Tại sao chứ? Không khí xung quanh đã trở nên ngột ngạt, khiến cho con người ta như muốn ná thở, vậy mà sao trong trái tim tôi lại loạn nhịp vì vui thích?
"Thích thế cơ à?"
Tôi vung cái lồng nhỏ như một kẻ luyện thú đang dùng mồi khiêu khích một con thú săn mồi khủng khiếp. Đám người dần mất kiên nhẫn đã xông thẳng tới chỗ tôi.
"Vậy thì bắt đi!"
Tôi bóp nát con châu chấu trong tay.
[Bạn nhận được thành tựu 'Mạng Đầu tiên'!]
[Bạn nhận được phần thưởng thêm là 100 xu.]
Cùng lúc đó, tôi dùng lực ném cái lồng bên tay kia mạnh hết sức có thể. Ném thẳng về hướng đối diện chỗ bà cụ đang nằm co ro, và chỗ đám đông đang túm tụm lại.
"Thằng điên này!!"
Những con châu chấu thoát ra khỏi cái lồng, bay nhảy khắp nơi để tận hưởng tự do mới giành được không lâu.