Sau khi con dokkaebi biến mất, mọi người trên tàu nháo nhào cả lên. Một số thì cố thoát khỏi đây, số khác thì gọi điện cho cảnh sát trong vô vọng.
Yoo Sangah cũng không ngoại lệ. "Cảnh sát, cảnh sát không bắt máy! Tôi, tôi nên làm...."
"Bình tĩnh đi Yoo Sangah-ssi," Tôi dõng dạc nói, nhìn thẳng vào ánh mắt đang hoảng loạn của Yoo Sangah. "Yoo Sangah-ssi. Cô đã bao giờ chơi thử game của đội phát triển chưa? Cái trò mà thế giới bị phá hủy và chỉ còn vài người sống sót thôi ấy?"
"Hả? Anh đang nói gì thế..."
"Hãy nghĩ như này đi. Nghĩ rằng bây giờ chúng ta đang ở trong trò chơi đó."
Yoo Sangah nhẹ mấp máy bờ môi khô khốc. "Game..."
"Đơn giản thôi. Tôi bảo làm gì thì làm đó, đừng do dự. Cô hiểu chứ?"
"V-Vâng. Tôi nên làm gì đây?"
"Cứ ở nguyên đấy."
Xong xuôi, tôi chậm rãi điều chỉnh nhịp thở của mình. Tôi vẫn cần chút thời gian để có thể chấp nhận tất cả những chuyện này.
[Ba Cách để Sinh tồn trong một Thế giới Đổ nát]
Dòng miêu tả chỉ xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết đó như đang mở ra trước mắt tôi.
「Đôi sừng trên đầu của con dokkaebi bỗng dài ra, dựng đứng như hai cái ăng ten. 」
「Đống thi thể nằm ngang dọc như rác trong thùng. 」
「Những nhân viên văn phòng máu vấy khắp người, run lên bần bật vì sợ hãi. 」
「Một bà lão ngồi lầm rầm cầu nguyện trên hàng ghế đầu. 」
Tôi đưa mắt tìm kiếm từng chi tiết một. Cứ như tôi đã hóa thân vào nhân vật Neo trong phim Ma trận vậy, tôi bắt đầu nghi ngờ chính thực tại này. Quan sát, tự vấn và cuối cùng tôi cũng tin chắc rằng điều đó đã xảy ra....Không, tôi buộc phải thừa nhận rằng điều đó đã xảy ra. Tuy chẳng biết lí do tại sao hay nó từ đâu tới, nhưng không nghi ngờ gì nữa.
'Cách Sinh tồn' đã bước ra ngoài thế giới hiện thực rồi.
Động não đi, Kim Dokja....Mày nên làm thế nào thì mới sống sót được ở nơi hoang tàn này?
"Nào, mọi người! Hãy bình tĩnh lại. Hít sâu nào, thật chậm thôi." Đúng năm phút sau khi con dokkaebi biến mất, có ai đó bước lên phía trước.
Anh ta là một người đàn ông có vóc dáng vạm vỡ, tóc cắt gọn gàng theo kiểu quân đội, cao hơn chiều cao trung bình của nam giới Hàn quốc một cái đầu.
"Mọi người đã trấn tĩnh lại chưa? Hãy tạm ngưng việc đang làm lại một chút và nghe tôi nói, chỉ mất vài phút thôi."
Dù là ai đang sụt sịt, đang chửi đổng hay đang cố gọi điện thoại thì cũng dừng lại gần như ngay lập tức. Khi thấy mọi người đều đã tập trung lại, người đàn ông nọ mới nói tiếp, "Mọi người cũng đã thấy, trong một trường hợp mà tôi cho là gần với mức độ Thảm họa quốc gia như thế này, thì xáo trộn nhỏ cũng sẽ dẫn đến thương vong lớn. Đó là lí do tại sao kể từ giờ tôi sẽ là người đứng lên kiểm soát tình huống này."
"Cái gì, anh là ai chứ?"
"Thảm họa cấp quốc gia? Nói gì vậy chứ?"
Vài người nhận ra trong lời lẽ của người đàn ông có gì đó không đúng và bắt đầu phản ứng lại, nhất là với cái từ 'kiểm soát tình huống' kia. Thế rồi người đàn ông khoát tay, lấy ra trong ví một tấm thẻ quân nhân có dấu của chính quyền. "Tôi là trung úy lục quân đang phục vụ cho đơn vị 6502 của Đại Hàn Dân Quốc."
Nhiều người thở phào nhẹ nhõm. "Là lính, anh ấy là lính đó."
Thế nhưng, bây giờ là quá sớm để thả lỏng như vậy.
"Tôi vừa nhận được thông báo từ đơn vị."
Mọi người tiến đến lại gần để nhìn vào điện thoại của người lính đó. Tôi đang ở gần nên có thể đọc được nội dung đang hiện lên trên đó mà không gặp chút khó khăn nào.
- Đã phát sinh Thảm họa Quốc gia cấp 1. Toàn quân tập hợp.
Nhiều người căng thẳng đến độ không kìm được mà nuốt nước bọt cái ực. Tình huống này là Thảm họa cấp Quốc gia cơ mà. Riêng tôi thì không quá đỗi ngạc nhiên như thế, dù sao tôi cũng đã biết trước. Thật lòng thì, tôi thấy ngạc nhiên bởi chuyện khác cơ.
Trung úy Lục quân Lee Huynsung.....Phải, chính là 'Lee Huynsung' đó, chắc chắn là anh ta.
Tôi biết rõ chứ. Tuy đây là lần đầu tiên được nhìn thấy tận mắt, nhưng cái tên đó thì luôn thường trực trong tâm trí tôi. Anh ta là một nhân vật cực kì quan trọng và có ảnh hưởng rất lớn trong tuyến nhân vật phụ của Cách Sinh tồn.
「 Kiếm Sắt Lee Huynsung. 」
Giờ đây, đến cả nhân vật trong cuốn tiểu thuyết đó cũng đã xuất hiện rồi. Tôi buộc phải chấp nhận thực tại này thôi.
"Này anh lính! Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?"
"Tôi vẫn đang cố để liên lạc với đơn vị mình, nhưng..."
"Nhà Xanh! Nhà Xanh đang làm gì vậy chứ? Hãy gọi điện cho Tổng thống luôn đi chứ!"
"Rất xin lỗi. Tôi chỉ là lính thường nên không có số điện thoại của Nhà Xanh."
"Vậy thì anh còn đòi nắm quyền kiểm soát cái gì chứ?"
"Vì sự an toàn của tất cả các công dân đang..."
Nhìn Lee Huynsung bình tĩnh trả lời mấy câu hỏi ngớ ngẩn đến lố bịch kia, tôi chợt nhận ra rằng những gì mà 'Cách Sinh tồn' đã từng miêu tả là không hề sai.
Thế nhưng, Lee Huynsung đã xuất hiện như thế này sao? Chuyện này càng ngày càng phức tạp, tôi cũng bắt đầu có những dự cảm kì lạ rồi.
Không. Là độc giả duy nhất của Cách Sinh tồn, tôi có thể khẳng định rằng Lee Huynsung không xuất hiện như thế này vào lần đầu tiên. Chỉ sau khi Kịch bản đầu tiên đã kết thúc
tác giả mới nhắc đến anh ta.
....Tình huống gì thế này? Đầu tôi loạn hết cả lên rồi. Nếu giờ có thể đọc Cách Sinh tồn một lần nữa thì đã không như vậy.
"Thủ tướng đang phát biểu kìa! Đây thực sự là Thảm họa Quốc gia rồi!"
Khi nghe thấy có ai hét lên vậy, mọi người đồng loạt bật điện thoại của mình lên. Yoo Sangah cũng quay màn hình điện thoại của mình về phía tôi. "....Dokja-ssi, đây này."
Còn chẳng cần phải vào thanh tìm kiếm. Bởi vì kết quả đầu tiên của tất cả các cổng thông tin đều là 'Bài phát biểu của Thủ tướng.' Tất nhiên, chẳng phải xem tôi cũng biết cái video này có gì.
-Thông báo tới tất cả các công dân, ngay tại thời điểm này, xuất hiện phần tử khủng bố chưa rõ danh tính đang hoành hành tại một số khu vực, trong đó chủ yếu là Thủ đô Seoul của chúng ta.
Nội dung của bài phát biểu này rất đơn giản. Chính quyền sẽ không thương lượng hay hòa giải, mà tận dụng mọi nguồn lực để trực tiếp chống khủng bố. Vì thế nên mọi người dân không nên lo lắng và cùng đoàn kết lại để vượt qua chuyện này.....
Khi đọc tiểu thuyết thì tôi không để ý nhiều đến chi tiết này, nhưng giờ nghe thấy những lời ấy khiến tôi có chút hơi bất ngờ. Khủng bố à....Có lẽ nói vậy sẽ khiến người ta thả lỏng hơn chăng.
"Nhưng ngài Tổng thống đâu rồi? Tại sao lại để Thủ tướng phát biểu chứ?"
"Tổng thống đã bị ám sát rồi."
"Gì cơ? Thật sao?"
"Không chắc nữa. Bình luận trên Naver nói là--"
"Khốn thật, thế thì là bọn trên đấy dựng chuyện thành tin đồn nhảm thôi!"
Tôi biết rõ đó không phải tin đồn nhảm hay gì cả.
"Ưaaaaaa! Cái gì vậy?"
Tiếng súng săn vang lên khiến vài người giật bắn mình, đánh rơi cả máy xuống sàn. Âm thanh rợn người đó phát từ chính những chiếc điện thoại của họ.
Khi tiếng súng vừa dứt, thì máu đỏ đã loang khắp màn hình. Sau khoảnh khắc ấy, mọi người như nín thở khi họ nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
"T-Thủ tướng..."
Ông ta đã chết. Đầu bị nổ tung. Một loạt những âm thanh nghe như tiếng súng lại vang lên trước khi không gian trở nên tĩnh lặng hoàn toàn. Bỗng nhiên, lơ lửng giữa màn hình lại là nó, con dokkaebi nọ.
[Chậc, các ngươi thật là, đã nói đến vậy rồi mà. Dám gọi đây là trò hề 'khủng bố' gì gì đó sao.]
Tất cả như chết lặng, đứng ngây ngốc một chỗ, còn môi thì mấp máy không nói nên lời.
[Các người vẫn chưa hiểu à? Không tốt đâu. Vẫn thấy đây giống mấy cái game gủng của các người sao?]
Nó nói như thể mình đang thư giãn lắm, và tôi biết điều đó chẳng phải điềm gì tốt lành. Tôi vô thức cắn môi, tay cuộn chặt thành hình nắm đấm.
[Haha, thế mà điều tra nói là người ở đất nước này chơi game giỏi lắm cơ đấy. Hay là, giờ mình tăng độ khó thêm chút nhỉ?]
Bíppp. Giữa không trung xuất hiện những con số khổng lồ: 24.22. Ngay lúc ấy, nó bắt đầu tụt giảm dần dần.
[Giới hạn thời gian giảm xuống 10 phút.]
[Thời gian còn lại là 10 phút.]
[Nếu sau 5 phút không có bất kỳ hành vi giết chóc nào, tất cả sinh vật trên toa tàu này sẽ phải chết.]
"G-Gì thế này? Đùa chắc?"
"Anh có nghe thấy nó nói gì không? Êi, có nghe thấy không hả?"
"Anh lính! Chúng ta phải làm gì đây? Sao cảnh sát vẫn chưa tới?"
"Mọi người, bình tĩnh lại và nghe tôi nó--"
Những lời của con dokkaebi đã khiến cho tình hình vốn dĩ đã rất phức tạp nay lại càng thêm hỗn loạn, đến nỗi Lee Huynsung cũng không thể xử lí được nữa. Yoo Sangah thì nắm lấy tay tôi chặt hơn trước.
Vậy mà, tôi vẫn không thể giải thích được tại sao mọi chuyện lại có thể vô lí như thế này. Lee Huynsung, một nhân vật phụ, thì lại xuất hiện trước. Thế thì, tại sao tôi vẫn chưa thấy bóng dáng 'hắn' đâu? Theo những gì tôi đã đọc thì lẽ ra 'hắn' phải ở đây rồi chứ.
"C-Có ai đó đang giết người ở toa sau!"
Qua cửa sổ bằng kính, tôi có thể thấy một cảnh tượng hãi hùng đang diễn ra trong toa 3907. Kẻ đang giết người đó, nước da của hắn trông trắng muốt.
"Chúng ta phải chặn cửa lại! Đừng để ai vào đây!"
Hầu hết những người ở gần đó tụ tập lại trước cửa cố thủ, nhưng chẳng được ích lợi gì. Ngay từ đầu, người mà họ nên đề phòng đã không ở đó.
[Tất cả các hình thức tiếp cận các lối ra vào đều sẽ bị cấm cho đến khi hoàn thành Kịch bản.]
Khi thông báo đó vừa vang lên, những người đang chạm vào cánh cửa sắt bay ngược lại ra đằng sau như thể họ vừa động vào một cái rào chắn trong suốt, bao quanh nó là những dòng điện cao thế.
"G-Gì thế này?"
Bỗng nhiên, tiếng của con dokkaebi lại vang lên lần nữa, [Hahaha, có nơi đã bắt đầu cuộc vui rồi mà chỗ này vẫn chưa làm gì à. Được rồi, thêm một dịch vụ đặc biệt nhé. Để ta cho các ngươi xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu các người cứ đứng chết trân ở đó thêm năm phút nữa nhé.
Một màn hình khổng lồ xuất hiện giữa toa tàu. Chiếu ở trên là hình ảnh của một lớp học có những nữ sinh mặc đồng phục xanh nước biển đang ngồi đó run rẩy.
Một cậu trai cắn móng tay rồi lẩm bẩm, "...Là đồng phục của trường nữ sinh Daepong?"
Bípp Bípp Bípp Bípp--Những âm thanh vang lên ghê rợn như cào xé khắp không gian.
Những nữ sinh nọ hét lên thảm thiết.
[Đã hết thời gian cho phép.]
[Bắt đầu chu trình chi trả phí tổn.]
Thế rồi, đầu của những người ngồi ở hàng đầu bắt đầu nổ tung.
Từng hàng, từng hàng một....Máu thịt vương vãi khắp nơi. Càng ngày càng có nhiều đầu người bị nổ tung như bắn pháp. Một số còn lại thì chạy tán loạn về phía cửa ra vào hoặc cửa sổ.
"Aa, ưư, tại sao-"
Họ dùng mọi cách, lấy tất cả những thứ trong tầm với để đập phá, cạy móc, nhưng cánh cửa vẫn không mở ra. Không ai có thể thoát được trò chơi của số phận này.
Pằng, pằng. Những âm thanh như tiếng súng vang lên liên hồi, xác người nằm la liệt khắp phòng. Bỗng ở trong góc, có một người đang dùng hết sức để bóp cổ bạn của mình. Thế rồi, thứ duy nhất còn hiện trên màn hình là cảnh cô nữ sinh đó đang liếc nhìn sang xung quanh.
[Kênh #Bay23515. Trường Cao Trung Daepong, Năm 2 Lớp B, người sống sót: Lee Jihye.]
Hình ảnh của cô gái bỗng vụt tắt. Thế rồi tiếng con dokkaebi vang lên, [Thấy sao? Thú vị chứ hả?]
Nó vừa nói vừa cười, nhưng chẳng còn ai để ý đến những lời đó nữa. Họ nhìn dáo dác tứ phía, gương mặt đầy cảnh giác, cứ chút chút lại cách xa nhau ra.
"Khốn kiếp! Cái đ-o gì thế này?"
Ngay cả Yoo Sangah cũng giật mình buông tay tôi ra. Nhưng cô vẫn không chịu rời tôi nửa bước. Giờ thì khi hai tay cuối cùng cũng được rảnh,
tôi rút điện thoại ra rồi bật lên.
Tại sao "gã đó" vẫn chưa xuất hiện vậy? Đầu tôi như sắp nổ tung ra vì những điều mà tôi đã biết và những điều mà tôi chưa biết cứ xung đột lẫn nhau.
Cách duy nhất để xử lí chuyện này là đọc Cách Sinh tồn một lần nữa. Nhưng mà, tôi biết kiếm ở đâu ra mà đọc bây giờ? Bộ tiểu thuyết này còn không đủ nổi tiếng để chỗ khác lén đem đi đăng lại cả....Khoan, chờ một chút.
[1 file đính kèm.]
Tôi ngớ ra một lúc khi đọc dòng thông báo hiện lên trên điện thoại tôi. Có lẽ....Không, không lí nào lại? Tôi bối rối hồi lâu, nhưng rồi cũng quyết định mở nó ra.
Tên của file đính kèm mà tác giả đã gửi là:
[Ba Cách để Sinh tồn trong một Thế giới Đổ nát.TXT]