Ngày 10 tháng 4, thứ Tư.
Em gái thứ ba. Đồ ăn thịnh soạn. Học sinh danh dự?!
Hôm nay, tôi dành giờ nghỉ trưa quý giá của mình ở dưới căng tin của học viện Shichiyou. Nơi đây gợi cho tôi cảm giác của một quán cafe vô cùng trang nhã, còn menu thì lại tập trung chủ yếu là các món Tây Âu.
Mình thực sự thấy nhớ các món ăn Nhật của bà ngoại quá … Và khi tôi đề cập tới chuyện đó, Mariko nói rằng cô ấy sẽ thử và làm bento với đồ Nhật. Thật sự thì sẽ tốt hơn nếu cô ấy không dành quá nhiều sự quan tâm đến tôi như vậy. Tuy vậy, tôi thật sự rất biết ơn về việc cô ấy thật sự quan tâm đến tôi. Có lẽ bạn thời thơ ấu là như vậy.
Lúc 4 giờ chiều, tôi đứng trước căn phòng 501 của dinh thự nhà Taishido.
Tôi hít một hơi thật nhẹ và nghe tiếng chốt cửa bật ra.
Dù cho ai hay bất cứ thứ gì xuất hiện, không gì có thế làm cho tôi cảm thấy sợ nữa. Nếu nói về những con người lập dị và kì quặc thì có vẻ như … không, tôi tin chắc rằng không ai có thể qua được Selene hay Tomomi ở khoản này.
Chắc chắn rằng không có cô em gái nào có thể kì lạ hơn thế nữa. Tôi nghĩ là nên đợi một chút, nhưng nếu không có động tĩnh gì thì có lẽ tôi lại phải tự tiện bước vào như lần trước thôi … và chỉ khi tôi vừa nghĩ tới chuyện đó, cánh cửa phong 501 bật mở.
“ Mời vào, Onii-sama.”
Cô em gái bước gần tới trước lối vào để gặp tôi.
Đó là một cô bé với mái tóc ngắn. Em ấy đang mặc một chiếc váy khá giản dị, bình thường nhưng vô cùng nữ tính.
Mặc dù ấn tượng đầu tiên là về một người con gái vô cùng thông minh và đứng đắn, em ấy vẫn không có được một phong thái điềm đạm như Murasaki-san.
“Anh vào trong được chứ?”
“Dạ vâng, tất nhiên rồi ạ. Em đã chờ anh lâu rồi nên anh có thể tự nhiên vào đi ạ. Và onii-sama này, dùng kính ngữ để nói chuyện với em gái của mình nghe xa cách quá đó.”
Sử dụng kính ngữ với em gái khi nói chuyện nghe xa cách? … ha? Tệ thật. Sau hai lần gặp mặt trước, tôi thấy nghi ngờ về việc tôi đã “quá lịch sự, thậm chí có phần xa cách lạnh lùng”. Nhưng chẳng phải việc bày tỏ thái độ lịch sự và giữ kẽ là tốt hay sao?
Khi tôi bước từ lối dẫn vào phòng khách, tôi có thể nghe thấy một giọng nói với âm vực cao đang nói.
『"Hello! Hello!"』
Tôi liền quay lại với một ánh mắt kinh hãi, trước mắt tôi là con chim Myna - Vui lòng tự search Google-sama - đậu ở trong một cái lồng to được đặt ở một góc của căn phòng đang hướng cái mỏ về phía tôi.
“X-Xin chào.”
『"............"』
Khi tôi chào đáp lại, chú chim Myna nhắm mắt và quay mặt đi. Có vẻ như tôi đã bị bơ thì phải. Này thật sự thì nó làm tôi cảm thấy khá trống trải đấy. Cô em gái cười với một vẻ mặt khó xử. Trên mặt em ấy đã ngân ngấn một ít nước mắt cùng với một ánh mắt xin lỗi.
Căn phòng của em ấy được sắp xếp và lau dọn một cách gọn gàng sạch sẽ.
Căn phòng có một tấm thảm lót màu xanh dương. Một cái bàn khá thấp, chắc là dùng để ăn tối và hai cái gối nệm được đặt ở bên cạnh. Ở góc phòng là một cái TV LCD được đặt trên ngay ngắn trên giá đựng.
Cô gái nhẹ nhàng cúi chào, một mùa bạc hà thơm nhẹ nhàng lan tỏa ra khi mái tóc ấy khẽ rung lên.
“Em tên là Mishima Sayuri. Năm hai trung học. Rất hân hạnh được gặp anh.”
“Anh là Taishido Yoichi. Rất vui được gặp em.”
Hmm, có vẻ như cuộc đối thoại lại trở nên vô cùng lịch sự và khách sáo. Đúng là nghe có vẻ xa cách, nhưng tới tận giờ phút này thì không khí cuộc nói chuyện thật sự khá là vui vẻ. Sayuri mỉm cười và mời tôi ngồi.
“Xin hãy ngồi ghế đầu, Onii-sama.”-ps: Ghế đầu là vị trí trang trọng theo quan niệm của người Nhật Bản
“C-Cảm ơn.”
Khi tôi đã yên vị, em ấy đi vào nhà bếp và chuẩn bị nước nóng trong một cái ấm đun.
“Anh có thích uống trà xanh không?”
“À có, cảm ơn em.”
Một lúc sau, Sayuri trở lại, trên tay là một bình trà cùng 2 cái li. Sau đó, em ấy bắt đầu rót trà.
Ngay cả từ cách cầm cái bình trả cho tới cách mà các ngón tay của em ấy chuyện động khi pha trà trông thật trang nhã.
Thêm vào đó là một vẻ ngoài vô cùng thùy mị tạo nên một vẻ đẹp rất riêng nữa.
“Chỉ là một loại trà thô thôi, nhưng đây, mời anh.”
“Anh thật sự cảm ơn em nhiều lắm.”
“Vâng, onii-sama, xin hãy tự nhiên và thoải mái hơn đi ạ.”
Kèm với câu nói là một nụ cười mang vẻ gì đó rất người lớn làm cho tôi cảm thấy yên tâm hơn.
“À không, anh chỉ cảm thấy hơi ngại một chút thôi.”
“Chẳng phải anh đã gặp các cô em gái khác rồi sao. Em nghĩ anh đã khá quen với chuyện này rồi chứ?”
Lí do khiến tôi cảm thấy ngại là do Sayuri quá khác biệt so với hai cô em gái trước … Nhưng có lẽ sẽ không hay nếu nói ra.
“Mà sẵn nói về chủ đề này, chẳng phải Sayuri cũng đang cư xử xa cách quá sao?”
“Đây là là cách mà em cư xử lúc bình thường…”
Sayuri nhìn xuống, trông có vẻ thất vọng. Cái cử chỉ rụt rè, bẽn lẽn đó cũng toát lên vẻ thùy mị nhã nhặn.
Ngay cả một chút vẻ gì đó khó chịu cũng không, thật sự thì em hiền quá đấy!
“A-anh không có ý gì đâu, thật mà, anh không trách cứ gì em đâu! Thành thật xin lỗi, lỗi của anh!”
“Em cũng xin lỗi vì đã để Onii-sama phải nói vậy vì mình. Anh thật sự tốt bụng quá … onii-sama.”
Em ấy nhìn tôi với một ánh mắt vô cùng nhẹ nhàng, thêm vào đó là đôi mắt ươn ướt. Mắt của em ấy thật sự quá đẹp và trong như thủy tinh vậy, khiến cho trong một thoáng, tôi đã cảm giác như bị hút vào đó.
“Tốt bụng …. Không tới mức đó đâu … rất cảm ơn em về món trà.”
Tôi bắt đầu nhấp vào ngụm trà. Gọi đây chì là loại trà thô thì hơi quá. Tôi có thể cảm thấy một vị ngọt thanh nhã của nước trà. Bằng một cách nào đó, nó gợi cho tôi tới món trà mà bà hay làm.
“T...Trà này thật sự rất ngon.”
“Cảm ơn anh nhiều lắm.”
“ …………”
Tôi cầm chặt li trà.
Ừm, tôi thật sự không thể tìm ra chủ đề nào để nói cả. Bởi vì có vẻ như em ấy không có khuyết điểm nào, tôi thật sự không có gì để nói cả… phải rồi! Từ giờ tôi sẽ để cho Sayuri kể về bản thân mình.
“Vậy… Sayuri, em cũng sống một mình à?”
“Dạ vâng.”
“Vậy còn mẹ em thì sao?”
“Hoàn toàn không có cách nào để liên lạc với bà ấy … đã 4 năm rồi.”
Có vẻ như việc đột ngột đặt ra những câu hỏi là một sáng kiến tồi. Thế nhưng Sayuri trông có vẻ không để tâm lắm. Em ấy vẫn rất bình tĩnh.
“Nếu anh không nhầm thì em bắt đầu sống trong căn biệt thự này từ đầu năm phải không?”
“Em chuyển tới đây vào khoảng tháng 2, trước đó, em sống tại 1 căn hộ ở trong thành phố này. Thật sự thì em rất biết ơn nhà Taishido.”
Vừa nói, Sayuri vừa cúi xuống như muốn cảm ơn làm cho tôi cảm thấy vô cùng khó xử.
“Anh đã không làm gì hết, nên nếu em cúi mình như vậy anh sẽ thấy khó chịu lắm đó.”
“Xin đừng nói vậy, onii-sama chính là người kế thừa tập đoàn Taishido mà.”
Sai một li đi một dặm, nhưng với tính cách của Sayuri, tôi nghĩ chắc cũng sẽ ổn thôi.
Nó là một chủ đề vô cùng nhạy cảm, nhưng sau khi đã nghe về nó từ 2 người trước, tôi nghĩ cũng nên nói ra thì hay hơn.
“Sayuri, em có thể nói cho anh biết tại sao em lại muốn trở thành em gái của anh được không?”
“Em chưa hề nghĩ tới việc trở thành em gái. Hơn nữa, em hoàn toàn không có ý định hỏi anh về việc chọn em. Dù có ra sao, em sẽ luôn tôn trọng quyết định của oniisama. Chính vì thế, em đã chuẩn bị cho một cuộc sống tự lập rồi.”
“Đã chuẩn bị … vậy là… ?
Có lẽ em ấy đã tiết kiệm tiền suốt thời gian qua.
“Em đang nghĩ tới việc sẽ kiếm 1 suất học bổng và theo học tại trường Shichyou, sau đó, em sẽ vào một trường đại học kinh tế. Em đã tiết kiệm tiện số tiền mà em nhận được, vậy nên onii-sama, anh không cần phải cảm thấy khó xử hay lo lắng gì cả.”
Sayuri nói trong lúc vẫn nhìn thẳng vào tôi, Đây thực sự là một cô (ứng cử viên) em gái đầy tiềm năng.
“Nó thật sự rất tuyệt vời khi em nhắm tới việc trở thành 1 học sinh với học bổng đó.”
“Qua việc nghiên cứu về đánh giá về các bài thi thử đầu vào, với mức độ đó, em nghĩ kết quả học tập của em sẽ đủ cho việc đó.”
Quanh em ấy là một bầu không khí như muốn ám chỉ rằng em ấy hoàn toàn có thể sống tự lập. Vậy là em ấy đã làm hết tất cả những việc này nhằm khiến cho tôi khỏi lo lắng? Sau đó em ấy tiếp tục.
“Em hoàn toàn không muốn phải dựa dẫm vào onii-sama hay nhà Taishido nữa, em sẽ tự mình làm tất cả.”
Tôi, người đang đi trên con đường đã được người cha vạch sẵn, cảm thấy thật sự xấu hổ khi nghe cô ấy nói vậy.
“Điều đó thật tuyệt vời, Sayuri.”
“Không phải đâu … nếu so sánh với gánh nặng mà Onii-sama đang phải gánh trên lưng, em chỉ đơn giản là tự lo cho chính bản thân mà thôi.”
Thật sự thì tôi không biết phải trả lời ra sao cả. Nhưng tôi tự cảm thấy phải đáp lại Sayuri, người mà đã biểu lộ một ý thức vô cùng lớn về việc tự lập để không trở thành gánh nặng cho tôi.
“Umm… nếu em muốn, em có thể đối xử một cách thân mật hơn với anh em biết đấy.”
“Em không thể làm thế được, em vẫn chỉ là một ứng cử viên và chưa phải … là một người thân trong gia đình của anh.”
Má của Sayuri bỗng trở nên ửng đó. Ngay lúc đó, chú chim Myna bỗng mở mắt và giang cánh ra.
『"Mình sắp có anh trai rồi! Mình sắp có một gia đình! Vui quá! Vui quá!"』
Trong lúc chú chim Myna kêu lên với một tông giọng cao, Sayuri dần trở nên hoảng hốt.
『"Mình sẽ rất vui nếu mình có một người anh trai! ! Vui quá!”』
“Thôi nào! Kyuu-chan yên lặng đi. Onii-sama, không có chuyện gì đâu, xin anh đừng hiều nhầm ạ.”
Thế nhưng loài chim Myna chỉ lặp lại lời nói của con người thôi mà, chúng bắt chước những câu nói một cách vô thức. Phải chăng đây là những lời mà Sayuri đã nói với nó? Cảm giác như được nghe những gì vốn được chôn chặt trong trái tim của em ấy vậy.
“Kyuu-chan chỉ đang lặp lại những gì mà nó nghe được ở trong chương trình TV thôi.”
『"Mình không thể để cho ai thấy tấm gia huy này được.”』
Oh, lời thoại này là của …
“Kyuu-chan chỉ đang làm như thế thôi ạ.”
『"Mình không thể để cho Onii-sama thấy cái này được”』(Chú thích: Cái này chắc là nói tới cái quyển sách hướng dẫn về ông anh ấy mà :v - Zafkiel
À rế, thế à, ta nghĩ là cái gì bí mật hơn chứ :v ? – Lexus_Liperty)
Nó pha trộn các câu nói lại với nhau. Mặc dù vậy, con chim này phải ghê gớm lắm mới lặp lại được ngần ấy câu thoại.
“Loài chim Myna thực sự có thể dễ dàng lặp lại những câu nói mà nó đã nghe thấy phải không nào.”
“V-Vâng. Kyuu-chan vốn thuộc về mẹ em nhưng kể từ khi bà biến mất thì nó đã luôn là …. Uhm, một thành viên trong gia đình đối với em.”
Càng nói, Sayuri càng đỏ mặt vì xấu hổ, còn Kyuu-chan thì nghiêng đầu ra vẻ không hiểu và hét lên.
『"Nếu tụi mình có gia đình, Kyuu-chan cũng sẽ rất vui phải không?”』
Có vẻ như mọi việc đang dần tệ hơn, Sayuri gằm mặt xuống và thú nhận.
“Em thành thật xin lỗi. Em đã rất vui khi biết mình có anh trai … thế nên em đã nói chuyện với Kyuu-chan, có vẻ như nó vẫn còn nhớ thì phải.”
“Em thực sự không cần xin lỗi đâu. Anh cũng đã rất vui khi được gặp Sayuri mà.”
“Cảm ơn anh nhiều lắm.”
Nước mắt lại bắt đầu xuất hiện ở trên mắt của Sayuri và cùng lúc đó, Kyuu-chan hét to.
『"Hãy giải quyết chuyện này một lần và mãi mãi đi nào”』
Thật sự rất đáng ngạc nhiên khi Kyuu-chan đủ thông minh để lựa chọn lời thoại quen thuộc trong các vở kịch lịch sử.
Sayuri nắm chặt tay lại như thể đang cầu nguyện, sau đó, một cách nhỏ nhẹ và ngập ngừng em ấy nói.
“O-Onii-sama, mặc dù còn khá sớm nhưng anh có thể giúp em chuẩn bị bữa tối được không?”
“Giúp em? Thật sự thì anh không dám chắc. Thật tình thì thứ mà anh làm tốt là ăn hơn là làm.”
“Không sao đâu. Mời anh đi lối này…”
Vừa nói, Sayuri vừa dẫn tôi tới một cái hành lang.
Gọi đây là hành lang thì không đúng lắm, nơi này rộng tới mức đủ để có thể coi như là một khu vườn. Chưa kể là ở đây trồng khá nhiều loại cây ở khắp mọi chỗ. Có thể tạm gọi đây là nhà bếp kiêm luôn vườn cây.
“Komatsuna được nấu chín một cách hoàn hảo để ăn.” (Komatsuna là một loại rau. Thêm nữa là đứa dịch cũng không hiểu đoạn này nói gì luôn - Zafkiel)
Tôi thu hoạch chúng theo cách mà Sayuri đã chỉ. Thật sự thì tôi khá bất ngờ khi biết làm vườn là sở thích của Sayuri. Nó vừa rất tuyệt vời, hơn nữa lại rất giống với sở thích của tôi nữa chứ.
Chưa hết, em ấy còn mong mỏi được ở bên tôi. Mặc dù đúng là em ấy có hơi phép tắc, nhưng nếu xét về việc đây là lần đầu gặp mặt thì như thế cũng là bình thường.
Ngoài ra, em ấy là một con người nghiêm túc, giỏi giang trong việc học hành. Cái cách mà em ấy nói ra cảm xúc thật của mình với chú chim Myna, Kyuu-chan, cả cái cách mà em ấy thú nhận với tôi về những cảm xúc của bản thân gợi một cảm giác về cá tính có đôi chút tinh nghịch.
Hoàn hảo. Em ấy thật sự quá hoàn hảo … và vì một lí do nào đó, việc này làm cho trái tim tôi có một cảm giác rất kì lạ.
Toàn bộ phần nấu ăn là do Sayuri đảm nhiệm.
Tiếng nước sôi cùng với mùi của cá nướng, cả hai đều tạo cho tôi một cảm giác vô thân thuộc. Dáng vẻ của Sayuri khi mặc tạp dề trong lúc đang quay lại nhìn tôi tạo ra một cảm giác về một bà mẹ mà tôi thật sự không thể nhớ rõ nữa. (Cho những ai không nhớ: main mất mẹ từ khi còn nhỏ)
“Em có cần anh giúp gì không?”
“Xin anh cứ yên tâm. Em đã chuẩn bị mọi thứ từ trước khi Onii-sama tới đây rồi.” Hơi nước bay lên từ nồi cơm, kèm theo đó là một mùi thơm lan khắp căn phòng.
Khoảng 10 phút sau, bữa tối đã được sẵn sàng. Bữa cơm gồm các món như súp miso, đậu hũ và rong biển, cá nướng và cá hồi khô, Nikujaga được làm từ trước và rau komatsuna luộc mà tôi đã hái trước đó.
Một bữa ăn đúng với khẩu vị với tôi. Một bữa ăn bình thường với các món ăn Nhật. Em ấy đã ghi điểm trong mắt của tôi.
“Một lần nữa, thật tuyệt vời. Em lại tiếp tục gây ấn tượng với anh rồi. Vậy là em rất tốt trong việc nấu các món Nhật?”
“V-Vâng. Anh ăn đi kẻo thức ăn lại nguội hết đó.”
“Được thôi, vậy thì cảm ơn vì bữa ăn.”
Ngay lập tức đôi đũa của tôi vươn ra chỗ món tôi thích, Nikujiga. Chỗ khoai tây trong món Nikujiga của Sayuri khá nóng và phần nước sốt phủ có vị rất ngon.
Sayuri nhìn tôi một cách lo lắng.
“Nó không hợp khẩu vị của anh sao?”
“Không, nó thật sự rất ngon đó. Sayuri sau này chắc chắn sẽ là một người vợ đảm đang.”
“Cảm ơn anh nhiều lắm.”
Ánh nhìn của Sayuri dịu lại và đỏ mặt, trông em ấy có vẻ rất vui và có phần xấu hổ nữa. D-Dễ thương quá. Nếu em ấy không phải vì em ấy là (ứng cử viên) em gái của tôi thì có lẽ tôi đã “đổ” rồi.
“À mà tại sao em quyết định nấu Nikujiga vậy?”
“Uh, ummm … bởi vì nikujiga là ….nó làm liên tưởng tới bữa cơm gia đình vậy.”
Trong một thoáng, Sayuri đã không biết phải nói gì.
“Vậy à. Ừm. Em nói đúng rồi đó.”
Trong cuốn sách ghi chú các thông tin của tôi có nói rằng tôi rất thích đồ ăn Nhật và món ưa thích nhất của tôi là nikujiga. Sau khi ăn món nikujiga, cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu cái cảm giác kì lạ trong trái tim hồi nãy là gì rồi.
Sayuri thật sự quá tài giỏi, giỏi tới mức bất thường.
Nếu không phải vì Selene đã cho tôi biết về sự tồn tại của cuốn sách, thì có lẽ tôi đã bị bữa ăn này chinh phục cũng như thực sự tin rằng cuộc gặp gỡ với Sayuri là do định mệnh sắp đặt rồi.
Vừa nghĩ, tôi vừa tiếp tục bữa ăn. Món rau komatsuna mà tôi tự hái ngon tuyệt.
Sau bữa ăn, khi tôi đứng lên để định rửa đống chén dĩa, Sayuri ngăn lại và nói “Xin anh cứ ngồi đó, Onii-sama.” và thế là tôi lại ngồi xuống.
Sau khi rửa nhanh đống chén dĩa, Sayuri tiếp tục chuẩn bị trà sau bữa tối.
“Nó thật sự giống như một bữa tiệc vậy.”
“Cảm ơn anh đã quá khen.”
Lúc này là 7 giờ tối, còn tới tận 5 tiếng nữa.
“Và giờ, chúng ta nên làm gì đây?”
Có lẽ là những việc như xem qua việc học của em ấy, tôi thật sự rất muốn làm một thứ gì đó cho giống với một người anh trai, nhưng lại sợ rằng tôi là một giáo viên dở tệ.
“Vậy thì sao chúng ta không xem TV nhỉ?”
Sayuri cầm lấy cái remote và bật TV lên. Vừa đúng lúc, một vở kịch mang bối cảnh lịch sử bắt đầu. Nhạc nền vừa nổi lên, hình ảnh vị Shogun cưỡi trên một con ngựa trắng phi nước kiệu qua bờ biển hiện ra.
Tôi hỏi Sayuri.
“Em thích xem kịch mang bối cảnh lịch sử hả?”
“Em chỉ mới bắt đầu xem chúng gần đây với mục đích học lịch sử, nhưng bây giờ lại say mê chúng… phải chăng Onii-sama rất am hiểu về các bộ phim này?”
Tôi bắt đầu thấy lo lo. Việc học lịch sử thông qua các vở kịch này chẳng phải là hơi chán hay sao? Tôi cảm thấy áy náy về việc này nhưng hãy cứ thử làm căng một chút nào.
“Anh khá lạ tệ khi nói tới các bộ phim kịch về lịch sử. Nó thật sự chỉ phù hợp với người già thôi.
Trong một thoáng, ánh sáng trên gương mặt Sayuri vụt tắt và các cơ trên má của em ấy như co lại.
“Không thể nào. Các vở kịch mang bối cảnh lịch sử lẽ ra phải là thứ Onii-sama yêu thích chứ.”
“Nếu phải chọn, anh có lẽ sẽ nói rằng “Chiến đội những cô gái trái cây tuyệt vời” –
Lexus_Liperty: Là cái bộ mà Selene xem đấy :v - là bộ mà anh thích nhất.”
“Nó là bộ nào vậy?!”
“Không thể nào, em không biết về nó sao?”
“E-Em biết chứ. Nó là … nó có liên quan tới trái cây phải không? Umm, và cả hạm đội nữa đúng không? Về các cô gái vận chuyển trái cây với một con tàu … không đợi đã, em sẽ miêu tả nó ngay.”
Giọng của Sayuri run rẩy và đôi mắt thì vô định. Em ấy hoàn toàn không thể che giấu được sự lo lắng của bản thân.
“Em có thật sự biết về nó không vậy?”
“Dĩ nhiên rồi Onii-sama. Là em gái của anh, không có chuyện em lại không biết về những thứ mà Onii-sama thích. Sự thật là em sẽ là người ở bên cạnh Onii-sama mãi mãi đã được định mệnh sắp đặt rồi.
Gọi là định mệnh thì có lẽ hơi quá. Sayuri thậm chí còn không nhận ra được những điều tôi nói là vô lí.
“Vậy, trong 5 người trong chiến đội trái cây thì Sayuri thích ai nhất?”
“ Durian (sầu riêng)”
“Có cả Durian trong đó sao?”
“Eh? Có chứ, chỉ là Onii-sama không biết về cô ấy thôi.”
Vừa rồi, thứ tiếng Nhật lịch sự của Sayuri hoàn toàn sụp đổ. Có vẻ như em ấy đã quá hoang mang rồi. Sẽ rất nguy hiểm nếu tiếp tục dồn ép em ấy vào ngõ cụt.
“Đùa thôi. Nó chỉ là một trò đùa thôi. Anh rất thích các vở kịch mang bối cảnh lịch sử.”
“Chỉ là đ-dùa … hahaha… dĩ nhiên rồi. Nó thật sự rất bất ngờ đó.”
Toàn thân Sayuri đang run rẩy được thả lỏng ra một chút như thể bị kiệt sức vậy.
“À mà sao em biết anh thích các vở kịch lịch sử vậy?”
“B-B-B-Bbbbb-bởi vì … ah! Phải rồi, Onii-sama. Sao anh không đi tắm đi? Em sẽ đun nước ngay đây.”
Sayuri đứng dậy, trông như chỉ muốn chạy đi.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Sayuri đã nói dối. Hơn nữa, em ấy không thể làm bất cứ thứ gì mà không có chuẩn bị trước. Nếu đó là sự thật, tôi không thể chắc con người thật của em ấy là thế nào nữa.
Để có được một gia đình hạnh phúc, đó là những gì em ấy đã nói với Kyuu-chan, có lẽ em ấy sẵn sàng thay đổi tất cả chỉ để làm vừa lòng tôi.
Ấn tượng đầu tiên về Sayuri là một học sinh danh giá, hoàn hào, nhưng giờ đây nhiều khả năng em ấy còn rắc rối hơn cả Selene và Tomomi. Dù sao thì thay vì trách cứ em ấy vì đã nói dối, tôi thấy an tâm và thoải mái hơn bởi lẽ … Sayuri không hoàn hảo.
Khi tôi đang tắm rửa tới chỗ vai, một giọng nói vang ra từ phòng thay đồ.
“OOO-Onii-sama. Nước đã đủ ấm chưa ạ?”
“Tuyệt vời em à.”
“Vậy em sẽ chà lưng cho anh nhé.”
“Không cần đâu, anh đã chà qua một lần trước khi bước vào bồn nước rồi ...”
Và trước khi tôi kịp nói hết, Sayuri đã bước vào phòng tắm rồi.
Quấn quanh mình một chiếc khăn tắm cỡ lớn. Đôi vai trắng ngần lộ ra. Em ấy có một cặp đùi vô cùng thon thả. Và mắt cá chân của em ấy thì … này, tôi đang làm gì vậy trời, giống như là đang soi em ấy từ đầu tới chân vậy. (Nhận xét của Zafkiel: Tên biến thái này … -_-
Nhận xét của Lexus_Liperty:*hhm*, *hhm*. Ai đó gọi cứu thương đi, hắn sắp chết vì mất máu rồi. )
“Onii-sama. Để làm gắn kết mối quan hệ giữa 2 ta như anh em, hãy tiếp xúc với nha qua da thịt nào.”
“Sao nó lại thành thế này … mà không, không bao giờ.”
“Nếu chúng ta không làm vậy, sợi chỉ số mệnh gắn kết hai ta sẽ bị cắt mất … Nếu onii-sama đồng ý thì em sẽ dùng chính cơ thể của mình để chà rửa cơ thể anh. Nếu chúng ta thật sự trở thành người một nhà, em sẽ làm việc này mỗi ngày.”
Sayuri chạm vào tôi với cả hai tay và ngực của em ấy, mặt của em ấy đỏ lên vì xấu hổ.
“Làm ơn ra đi mà, xin em luôn đó.”
“Sao lại … chẳng phải là Onii-sama muốn được em gái tắm rửa cho hay sao?”
“Hình tượng của em lại sụp đổ nữa kìa, bình tĩnh đi Sayuri.”
“Không có hình tượng nào cả. Em luôn là chính mình mà.”
“Nó hoàn toàn không bình thường dù cho anh có nghĩ thế nào về nó cả.” “Em hiểu rồi, onii-sama. Ý anh là cái khăn tắm này vướng víu quá phải không?”
Em ấy nắm lấy chiếc khăn và cố tháo nó ra.
“Nó hoàn toàn ổn khi em quấn cái khăn tắm mà!”
“Vậy, anh sẽ đồng ý cho em chà lưng cho anh chứ?”
Tôi hoàn toàn không muốn nghĩ tới những gì mà em ấy sẽ làm nếu tôi không đồng ý.
“Anh đồng ý, nhưng đổi lại …, là ơn hãy sử dụng miếng bọt biển bình thường. Còn nữa, làm ơn nhắm mắt lại cho tới khi nào anh cho phép em mở mắt ra.”
“Chúng ta là anh em mà, không cần phải xấu hổ khi nhìn thấy nhau trong tình huống này đâu.”
“Cả việc nhìn thấy và bị nhìn thấy đều rất xấu hổ! Chúng ta chỉ mới gặp nhau vài tiếng trước, chúng ta thậm chí còn chưa hoàn toàn là anh em. Hơn nữa, mặt em đang rất đỏ đấy em biết không?”
“L-Làm gì có chuyện đó, chắc là do hơi nước thôi, em hoàn toàn không thấy xấu hổ một chút nào cả.”
Trái tim tôi lại cảm thấy khó chịu, đó chắc là nói dối phải không.
Tôi đã có cách để kiểm tra. Nhưng nếu thất bại, tôi sẽ trở thành một tên biến thái không hơn không kém. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn tin tưởng vào sự xấu hổ của Sayuri. Tôi tin rằng em ấy có trái tim của một thiếu nữ
“Này, nếu em đã thật sự cảm thấy hứng thú tới vậy … tại sao anh lại không cho em thấy cách để giảm đi sự xấu hổ nhỉ.”
Tôi cố gắng đứng dậy một cách chậm rãi. Như một con quái vật xuất hiện từ dưới biển, một cách thật cẩn thận đầy cố ý.
Nếu Sayuri thực sự là một thiếu nữ, em ấy chắc chắn sẽ chạy đi trước khi thấy bất cứ thứ gì.
“Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Sayuri giơ cả 2 tay lên che mặt. Ngay lúc đó, chiếc khăn tắm dùng để quấn quanh người em ấy tuột xuống bởi lẽ khi em ấy cố bỏ nó ra một lúc trước, chiếc khăn gần như đã được tháo ra rồi.
Tôi tiếp tục đứng yên và ngắm nhìn cơ thể cứng đờ không một mảnh vải che thân của cô em gái.
“U-Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Sayuri! Chiếc khăn tắm! Khăn tắm!”
“Onii-sama là đồ ngốcccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccc”
Vừa che mặt, Sayuri vừa chạy nhanh ra khỏi phòng tắm. Tôi nhanh chóng chạy theo và đóng cánh cửa lại.
Khi tôi tắm xong và bước ra, Sayuri đã mặc quần áo, ngồi thất thần trên ghế. Thấy tôi, em ấy liền cúi đầu.
“Về chuyện lúc nãy, em thành thật xin lỗi. Khi em nghĩ về việc chạm vào anh, em hoàn toàn quên mất chính mình và mất kiểm soát.”
“Ư-Ừm. Anh cũng thành thật xin lỗi, nước vẫn còn nóng, sao em không đi tắm đi?”
“Vâng. Em sẽ làm như Onii-sama bảo.”
Bước đi với đôi vai rũ xuống, Sayuri lấy bộ pyjama để thay và tiến vào phòng tắm.
Tôi thật sự không biết vấn đề của Sayuri là gì. Với Selene thì là “bước ra khỏi phòng”, với Tomomi thì là “sự hợp tác” còn với Sayuri thì có lẽ là “không trung thực”.
Việc cố làm thay đổi một ai đó giống như là can thiệp vào đời sống của họ vậy … tôi nghĩ vậy, nhưng tôi cũng không làm ngơ được. Có lẽ bởi vì đối với tôi cả 3 em ấy đều đã không còn là người lạ nữa.
Sau khi Sayuri tắm xong, tôi đã thử cố làm cho em ấy quên đi những chuyện đã xảy ra với những đề tài bình thường. Thế nhưng có vẻ như em ấy không muốn nói nữa và cuối cùng, thời gian vẫn trôi, và tôi vẫn không thể khiến cho Sayuri mở lòng mình.
Lúc 11 giờ đêm, Sayuri chuyển tới nằm trên cái gối ở cạnh tôi và xem TV trong tình trạng nửa tình nửa mơ, một lúc sau, em ấy đã thiu thiu ngủ.
Có vẻ như với Sayuri, thức tới giờ này đã được xem là ngủ muộn rồi.
“Chỉ một chút nữa thôi, làm ơn hãy ở lại với em một chút nữa … fua … onii-sama.”
“Chẳng phải em đang mơ màng tại đây sao? Bình thường em ngủ lúc mấy giờ vậy?”
“Em thường ngủ lúc … fua… 10 giờ.”
“Vậy thì đừng cố quá mà hãy đi ngủ đi.”
“Cuối cùng … vận mệnh… dù cho thế nào đi chăng nữa… em muốn… gần gũi với anh hơn ….hm…hm…”
Đôi vai của Sayuri ngả về phía tôi. Đôi bàn tay của tôi một cách thật nhẹ nhàng đỡ lấy em ấy.
Vừa rúc vào ngực tôi, em ấy bắt đầu hít thở thật sâu và dần chìm vào giấc ngủ. Trên khuôn mặt đang yên giấc ấy đã không còn những nét căng thẳng hay áp lực nữa, nhìn tựa như một đứa trẻ vậy đó. Có lẽ đây mới đúng là Sayuri.
Mà, ‘định mệnh’ ư. Đó cũng là những gì mà Selene đã nói. Tôi… mà không, tất cả chúng ta đều đang sống trong lòng thương hại của số mệnh.
Nhưng đúng như tôi nghĩ, không thể cứ bỏ mặc Sayuri thế này được. Tôi bế em ấy bằng cả hai tay.
Ở phòng khách có 2 cánh cửa. Tôi mở một trong hai cánh cửa đó. Trong phòng là gồm một tủ quần áo, một cái bàn và một chiếc giường nhỏ, đó là một căn phòng ngủ đơn giản, có phần hơi đơn điệu.
Nhẹ nhàng đặt Sayuri xuống giường và đắp chăn cho em ấy. Vừa làm, tôi vừa nghĩ.
Giấu diếm các quyển sách mà mình không muốn cho người khác thấy là một trong những điều luật cốt yếu của bọn con trai. (Đúng không vậy hả các bạn nam? :3)
Mặc dù không hề nghĩ rằng Sayuri sẽ làm vậy, tôi vẫn thò cánh tay xuống dưới giường.
Quyển sách hướng dẫn, nó thật sự nằm ở đó. Có những trang được đánh dấu, các dòng quan trọng được chú ý. Không nghi ngờ gì nữa, Sayuri đã chuận bị rất kĩ lưỡng cho việc này .
Nhẹ nhàng trả quyển sách về chỗ cũ. Tất cả những đặc điểm này, đã cấu thành cô gái mang tên Sayuri. Khi tôi nói “”Chiến đội những cô gái trái cây tuyệt vời” là bộ phim yêu thích của anh’ cái dáng điệu thất vọng ấy của cô bé trông rất tuyệt.
Em ấy có thể làm được tất cả mọi thứ được ghi trong hướng dẫn, nhưng lại rất tệ khi phải đối mặt với những thứ không lường trước được … đó mới là Sayuri.
Sau đó tôi trở ra ngoài phòng khách và lặng lẽ làm bài tập về nhà.
Cửa có chức năng tự khóa nên tới giữa đêm tôi nhẹ nhàng bước ra ngoài và trở về phòng mình.
Tôi tự hỏi mình nên làm gì để giúp Sayuri đây. Dù biểu hiện bên ngoài là một cô gái vô cùng nổi trội và trang nhã, nhưng có lẽ, trường hợp của em ấy còn khó khăn hơn cả trường hợp của Selene và Tomomi.