Ngày 9 tháng 4, thứ Ba.
Em gái thứ hai. Game thủ. Thi đấu điên cuồng.
Hôm nay, tôi tiếp tục bị săn đón bởi những lời mời tham dự câu lạc bộ. Sau câu lạc bộ thời trang và câu lạc bộ game sinh tồn, cả một đống thành viên của các câu lạc bộ truyền thống vây kín lấy tôi khi tôi đang có giờ nghỉ giải lao giữa tiết. Thực sự, mọi việc trở nên quá rắc rối.
Nguyên nhân có lẽ là do tin đồn về họ Taishido của tôi đã lan ra khắp toàn trường.
Thực sự, cái họ Taishido rất có sức hấp dẫn đối với tất cả các câu lạc bộ, nhất là các câu lạc bộ đang trên đà bị giải thể.
Họ chớp ngay lấy thời cơ để mời tôi tham gia vào câu lạc bộ của họ khi tôi chuẩn bị đi ăn trưa. Và có lẽ nếu không có Mariko, người bạn thuở nhỏ của tôi thì có lẽ tôi đã bị đám đông bao vây và lôi đi mất rồi.
Mặc dù, giữa tôi và Mariko không có cái mối quan hệ giống như một đôi nam nữ đang yêu nhau, nhưng cô ấy dường như đang dang rộng vòng tay bảo vệ tôi. Và đành vậy, tôi sẽ thành một cặp với Mariko cho tới khi mọi chuyện lắng xuống, cho dù phải làm một việc đáng xấu hổ là nấp sau cô ấy mỗi khi có người nài nỉ tham gia câu lạc bộ đi chăng nữa.
Nhân tiện nói luôn, Mariko rất thích nấu ăn. Và chúng tôi có chủ đề nấu nướng là “Hãy nấu bữa trưa cho mình nhé” khi bước vào phòng câu lạc bộ nghiên cứu nghệ thuật nấu nướng.
Hiển nhiên, tôi sẽ là người nếm các món ăn của Mariko. Tôi đâu thể khước từ lời nhờ cậy “Cậu có thể nếm món mình nấu được không?” của cô ấy đâu chứ.
Trở về nhà sau những kỉ niệm ở trường, tôi bước đến căn phòng 601 theo chỉ dẫn của chiếc chìa khóa. Thế nhưng, việc cánh cửa phòng đóng im ắng đến lạ lùng này khiến tôi có chút lo lắng. Liệu có ai ở trong phòng không nhỉ?.
Tôi bấm chuông nhưng không có phản hồi. Có vẻ không có ai như tôi nghĩ thật. Tôi mở cửa bằng chiếc chìa khóa điện tử và bước vào trong phòng.
Khoảnh khắc tôi mở cửa, âm thanh vang ra khiến tôi lập tức bịt tai.
RADADADADADADADADADADADADADADADADDADASHooShooDA——!!
Cho dù tôi đã bịt tai, nhưng mọi thứ nghe vẫn rất rõ. Có vẻ như cô bé đang xem phim hành động thì phải.
Tôi bước vào trong và đóng cánh cửa sau lưng lại. Âm thanh của tiếng súng bắn và tiếng bom nổ lập tức bị chặn đường thoát ra bên ngoài và phản lại vào những bức tường.
Bên trong thực sự ồn như vậy, thế nhưng bên ngoài lại chẳng hề có chút âm nào vang ra. Đúng như Selene nói, “Khả năng cách âm của căn phòng này rất tốt.”, tôi thực sự ngưỡm mộ người thiết kế rồi đấy.
Về cơ bản, kết cấu phòng 601 giống với phòng của Selene, a 2LDK (Một căn hộ với cấu trúc gồm phòng khách, bếp và nhà tắm). Khi bước vào phòng khách, đập vào mắt tôi là một màn hình TV siêu mỏng cực lớn.
Loa được xếp xung quanh phòng.
Trên chiếc ghế Sofa đặt trước màn hình, một cô bé mặc áo cộc và quần short đang ngồi, trong tay cầm tay cầm chơi game. Cô đội một bộ tai nghe và chú tâm vào màn hình giống như là đang bị hút vào đó vậy.
Vòng 29 bắt đầu.
"Oraoraoraora! Thế này đã đủ với mấy tay bắn tỉa gà mờ như các ngươi chưa?!!" Cô bé đang ở giữa mưa đạn, có vẻ là trong một game chiến tranh nào đó.
Cô tiếp tục chơi game mà không thèm quan tâm đến tôi ở đằng sau. Lúc tôi nghĩ vậy và định gọi cô bé thì…
"Ah! Em sẽ dọn dẹp đám này nhanh thôi. Anh đợi một chút nhé."
Cô bé chú ý tới tôi kể cả đang nhập tâm chiến đấu như vậy sao? Phải chăng là vì tôi đến gần cô bé quá?
"Ừm, được thôi. Anh sẽ đợi."
"Anh đang thắc mắc tại sao em biết anh ở đằng sau phải không? Đơn giản là cảm nhận sự hiện diện, không cần suy nghĩ… chỉ cần cảm nhận, có lẽ là thế."
Cô bé nói mà không thèm nhìn tôi lấy một cái. Có vẻ đối với “Ứng cử viên em gái này”, việc hoàn thành game còn quan trọng hơn việc chào hỏi Onii-chan của mình.
"Tuyệt! Bây giờ là liên hoàn đạn trên không!!"
Loạt đạn văng ra và phát nổ trên chiến trường, kéo theo mạng của năm thành viên bên địch. Có vẻ như đó cũng là kết thúc của game bởi vì sau đó, một màn hình tổng kết hiện lên. Các thành viên đội địch thoát dần và chẳng còn đủ người để bắt đầu trận mới nữa.
"Geez, Lũ chuột nhắt đó..."
Cô bé chán nản vứt cái tay cầm đi và ngả dài ra ghế sofa.
Cô bé nhìn tôi với ánh mắt soi xét từ dưới lên trên trong khi đang ngả đầu thoải. Thực sự trong tư thế đó, ngực của cô bé ưỡn lên khiến nó lộ rõ kích cỡ và vô tình, ánh mắt của tôi đặt trúng vào giữa cái khe huyền thoại đó. Tôi vội vàng quay mặt đi trong ngượng ngùng.
"Vậy ra anh sẽ là Nii-chan của em (Nii-chan là cách gọi kém thân thiện hơn của Oniichan và hay được dùng bởi các bé gái đã lớn hơn mức Loli )? Xin tự giới thiệu, tên em là Himura Tomomi. Năm nay em sẽ bắt đầu vào học ở trường cao trung. Nếu như em sinh ra sớm hơn một tí thì có lẽ em sẽ là Onee-chan của anh, nhưng cũng chẳng cần quan tâm về vấn đề đó làm gì, em rất hân hạnh được gặp anh."
Em ấy mang tới cho tôi một ấn tượng rất nam tính. Mặc dù vậy, ngoại hình của cô rất đáng yêu với mái tóc ngang vai, khuôn mặt thanh tú cùng cơ thể hoàn hảo đến từng chỉ số nhất là... À mà tôi lại làm gì sai trái rồi thì phải?!
Dù sao thì, Himura Tomomi là một cô bé năng động với vẻ ngoài đáng yêu cùng những báu vật trời ban.
"Anh là Taishido Yoichi. Rất vui được gặp em."
Sau khi tự giới thiệu, tôi lại xem xét xung quanh phòng một lần nữa.
Mặc dù có rất nhiều đồ đạc nhưng căn hộ được sắp xếp ngăn nắp sạch sẽ, khác hoàn toàn với phòng của Selene.
Trong góc phòng, bên cạnh một số chiếc ô sặc sỡ là giá gỗ để một số khẩu súng. Vâng “SÚNG”. Ngoài ra trên kệ tủ còn chất đầy hộp game, ít ra chúng cũng được xếp rất ngay ngắn.
Bên dưới TV là một lồng kính chứa mô hình nhựa của một con Robot chiến đấu được cố định bằng bộ khung trắng để tạo dáng. Có vẻ nó được bảo quản rất cẩn thận.
"Nii-chan! Bộ sưu tập của em rất tuyệt vời đúng không?!"
"Cho anh hỏi, mấy khẩu súng đó không phải là hàng thật chứ?"
"Dừng, dừng hình! Anh không cần phải quá lịch sự như vậy đâu, cứ tự nhiên thoải mái đi. Hơn nữa, nếu chúng là hàng thật thì em còn ngồi đây nói chuyện với anh được à?"
"Anh nghĩ là em nói đúng. Bên cạnh đó, Himura-san, em thích những game chiến đấu sử dụng súng à?”
"Gọi em bằng tên, đừng gọi bằng họ."
Có vẻ như Tomomi không thích cách ứng xử của tôi.
Nếu em ấy muốn vậy, tôi sẽ coi cô bé như một người bạn nam của mình vậy.
"Được rồi, Tomomi, em thích chơi game lắm à?"
"Còn hơn cả như thế cơ ạ, em không thể sống nếu như không được chơi game."
Em ấy gắn liền “chơi game” với “sống” cơ à? Thực sự, có cái sinh vật nào như thế không?
"Điều đó cũng chính là lí do em rất thích chơi mô hình. Và ngoài ra, em cũng rất ghét những kẻ nửa vời. Nếu em làm gì đó, em nhất định sẽ làm nó thật kĩ lưỡng. " Tôi bắt đầu chú ý, tất cả mô hình đều được tô màu tỉ mỉ.
Vậy là em ấy thực sự nghiêm túc trong việc chơi game cũng như mô hình, hay nói cách khác là trở thành game thủ... có lẽ em ấy ý nói thế. Tomomi bật dậy khỏi ghế và nhìn thằng vào tôi.
"Giữa chơi game và sưu tập mô hình, anh thích cái nào hơn, Nii-chan?"
"Đáng tiếc thay, anh chẳng hề thích cái nào trong đó."
"Kể cả anh là một đứa con trai? Ôi đáng buồn biết bao?"
Tomomi bắt đầu than vãn. Đúng lúc đó, trên màn hình hiển thị một Icon nhỏ.
"Có vẻ như em nhận được một tin nhắn?"
"Rồi rồi, nó vẫn là mấy thứ chết tiệt như mọi khi."
"Mấy thứ chết tiệt?"
"Ít nhất thì Nii-chancũng biết FPS là gì chứ?"
"Đó là game mà người ta đấu súng với nhau, đúng chứ?"
"Đúng vậy! Thế nhưng anh không chỉ đấu súng trực diện mà còn phải đọc được di chuyển của đối phương, xông vào giữa đội địch và quét sạch chúng. Anh phải tiêu diệt mấy tên núp trong công trình ke ke bắn tỉa nữa. À, giết mấy tên thích khô máu cũng vui lắm đấy."
Tôi thực sự không thấm được thứ mà Tomomi đang nói.
"Cứ để mấy cái mail như thế có sao không?."
"Nó còn chẳng có vẻ như là họ muốn em trả lời mấy cái email đó. Nếu anh không tin, em sẽ cho anh xem…"
Tomomi cầm lấy điều khiển và mở email ra. Bên trong chúng toàn những nội dung như :”Đi chết đi, đồ Cheater.” hay “Mày chỉ giỏi giết mấy thằng đang lag thôi, đồ khốn.” hoặc “Mục đích con *beep* như mày đến Trái Đất là gì vậy?”…
Cheater?! Mấy thằng đang lag? Tôi chẳng hiểu gì sất.
Tuy nhiên, có những thứ tôi có thể hiểu, chẳng hạn như “Chết đi”, “Đồ khốn”, “Tao sẽ giết mày.”… Thực sự, đó chỉ là một trò chơi thôi mà, có cần làm quá lên như thế không?
"Không còn gì để nói nữa chứ, Nii-chan?"
"Có rất nhiều thứ anh không hiểu lắm. Ví dụ như “Cheater”, ý họ muốn nói “Động vật”?"
"Đó là cheetah. Còn đây là cheater. Chúng phát âm khác nhau mà. Âm 'ta' trong “Cheater” được nhấn mạnh hơn rất nhiều. Bên cạnh đó, “Cheater” là những kẻ dùng tiểu xảo, chơi bẩn ."
---Translator Note: Nguyên bản “チーター “ có thể hiểu là “Cheater” (kẻ dùng tiểu xảo) hoặc “Cheetah” (gì gì đó liên quan đến động vật, lười dịch), bởi vì chúng được viết giống nhau.
"Chơi bẩn?"
"Nó có nghĩa là anh dùng tiểu xảo hoặc phần mềm hack ."
"Em có thể giải thích sao cho dễ hiểu nhất được không?"
"Đó là mấy kẻ phá luật!"
"Rồi, anh đã hiểu. Vậy em có làm thế không, Tomomi?"
"Như kiểu là em thèm làm ấy. Chuyện đó hoàn toàn vô vị."
*puu*, Tomomi phùng má hờn dỗi. Mặc dù có phong cách khá nam tính nhưng cách biểu hiện sự giận dỗi của em ấy vẫn rất đáng yêu.
"Vậy là Tomomi chơi xuất sắc tới nỗi bị nghi là “Cheater” phải không? Nhưng dù sao thì, mấy kẻ chỉ vì thua cuộc trong game bắn súng mà nguyền rủa em chết đi thì đúng thật là hết sức quá đáng."
Tomomi lắc lắc ngón trỏ phản đối.
"Ô nâu nầu! Bởi vì nó là một trò chơi, Nii-chan. Trừ khi anh thực sự nghiêm túc, anh sẽ không thể cảm thấy nó hay được. À mà anh có bao giờ chơi game đâu nhỉ?" Cô bé thở dài ngao ngán sau khi nói thế.
"À, ờ đúng thế... Nói chung là đấy chỉ đơn thuần là một cái email xấu xa vô tội vạ phải không."
"Vâng, nhưng dù sao thì nhìn thấy chúng em cũng khá vui vẻ. Đơn giản là nó giúp em tưởng tượng được mấy kẻ thua cuộc đó khóc than như thế nào."
"Em thích như vậy sao?"
Ngay lập tức, cô bé ưỡn ngực tự hào. Cặp boobs lại càng…
"Naah, không phải thế. Đơn giản là vì chắc chắn sẽ có nhiều email như thế nữa được gửi tới nên em phải tự biết cách chấp nhận nó. Kể cả như vậy, em cũng sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào thích đấu khô máu. Chúng luôn là kẻ ngốc, ở chiến trận nào đi chăng nữa."
Tomomo vui vẻ cầm lấy một cái vỏ hộp game rỗng trên bàn, áp má vào đó và cười.
"Đơn giản, em luôn là người giỏi nhất. Và chúng không thể làm gì ngoài công nhận điều đó. À, anh có thấy nóng không? Thực sự cái TV quá to và nó tỏa khá nhiều nhiệt năng ra khắp phòng đấy."
Tomomi kéo cái áo lên qua ngực và lộn nó qua đầu. Trong lúc làm vậy, em ấy vô tình để lộ khuôn ngực.
Chết tiệt, nhẽ ra tôi không nên nhìn vào đó. Nhưng tôi không thể kéo ánh nhìn đi chỗ khác được…À mà, có cái gì đó…
Vì trước đấy, ánh mắt của tôi bị cái khe giữa ngực cuốn lấy nên tôi không chú ý. Bây giờ nhìn lại, tôi phát hiện ra một cái mặt dây truyền trên áo. Không nhầm thì tôi đã từng nhìn thấy nó trong một bộ phim nào đó, có vẻ được đính trên cổ một chú chó quân đội nào đó. Phải chăng đó là nét đặc trưng của thời trang quân đội ?
Tomomi ra khá nhiều mồ hôi, điều đó khiến cho chiếc bra màu hồng cô đang mặc lộ ra. Tôi ngại ngùng chiếu ánh mắt của mình đi hướng khác và bắt gặp nhãn của chiếc vỏ hộp game em ấy đang cầm.
"Nhân tiện, chẳng phải nhãn game ghi 18+ hay sao??"
Tôi đã chú ý đến kí tự “Z” trên bìa của chiếc hộp và nhận ra điều đó.
"Em biết. Em không thể mua nó nếu như không đủ tuổi, nhưng chẳng có luật lệ nào cấm em chơi nó."
Điều đó có thật không vậy? À mà phải chăng em ấy muốn nói là em ấy “nhận được nó”.
"Một món quà từ ai đó?"
Chẳng hạn như, là một món quà từ người bạn trai lớn tuổi hơn... trong trường hợp đó, tôi nên làm gì nhỉ?
"...Em tự kiếm ra chúng... Bên cạnh đó, tất cả những thiết bị này, TV, Loa, Âm li, Game, Mô hình đều là do em tự kiếm được. Em không hề dựa dẫm vào tiền bạc của nhà Taishido để mua chúng."
Tomomi một lần nữa ưỡn ngực tự hào. Hự, vẻ đẹp của khuôn ngực em ấy thật đáng yêu, à quên, đáng xem xét.
Dù sao thì, tôi phải kiềm chế trước sự nảy nở của Tomomi, nhất định không được làm lu mờ vẻ đẹp chưa phát triển toàn diện của Mariko trong tâm trí mình. Cơ mà, từ nãy đến giờ tôi đã làm gì vậy. Em ấy là một “Ứng cử viên em gái” của tôi, và tôi cần tìm hiểu thêm về em ấy.
"Có việc gì vậy? Nii-chan?"
Cô bé nhìn tôi với ánh mắt đầy dò hỏi.
"W-woaaa! K-không có gì. À mà nhân tiện, anh tự hỏi em làm thế nào có được chúng."
"Ừm. Em đã chiến thắng một cuộc thi đấu của một cửa hàng game nổi tiếng nọ. Và rồi, em trở thành Streamer chính của họ. Em tiếp tục thắng rất nhiều trận đấu nữa và họ liên tiếp gửi tặng em quà. Một người quản lí của đội tuyển chuyên nghiệp nọ biết em, ông ấy cũng gửi tặng em mấy thiết bị máy tính, tai nghe, màn hình này. Đừng nhìn em bằng ánh mắt đó chứ."
"V-Vậy ra là thế. Tomomi quả thực rất đáng ngưỡng mộ đấy."
Và, lúc tôi khen cô bé, Tomomi làm một vẻ mặt rất thoải mái và bắt đầu làm nũng .
"K-Khen ngợi em nữa đi. Được Nii-chan khen quả thật là rất sướng mà."
"Này, này, em ổn chứ?"
"Khen ngợi em, Nii-chan khen ngợi em nữa đi!"
"Đ-Được rồi, em tuyệt vời lắm Tomomi ."
"Ahaa〜〜♪"
Má Tomomi ửng hồng. Cô bé áp tay lên má, ngại ngùng lấy tay quấn quấn tóc, lắc lắc thân mình. Trông em ấy đáng yêu như một chú mèo con đang vờn vờn cuộn len vậy.
"Được rồi!! Nhờ những lời khen ngợi của Nii-chan, em cảm thấy rất tuyệt bây giờ. Vậy, nào chúng ta sẽ bắt đầu trận đấu!"
Cô bé chỉ tay vào tôi trong lúc đang ngây ra nhìn cô bé quay ngược quay xuôi . "Một trận đấu?"
"Yup yup! Nếu Nii-chan thắng, em sẽ làm mọi thứ anh muốn. Và ngược lại, nếu anh thua, anh sẽ phải… chọn em làm em gái!"
"Anh không nghĩ mình có thể chơi game thắng em. Và sẽ không công bằng tí nào nếu làm như vậy."
"Vậyyyyyyy, hãy chọn thứ mà Nii-chan giỏi nhất!"
"Anh rất ngại phải thi đấu với một ai đó."
"Chúng ta sẽ thi đấu một trận, và từ đó gây dựng tình cảm và những mối quan hệ. Anh hãy cố lên và tham gia nào!"
Em ấy nói giọng hào hứng như vậy thì chắc chắn đang cố tình tạo cho tôi một tinh thần thi đấu rực cháy. Tôi nhận ra điều đó và khịt mũi.
"Đừng có cố xoay anh vòng vòng và điều khiển anh bằng cách nói như thế."
"G-Gọi điều đó là một mưu kế thì thật kinh khủng. Em chỉ muốn mọi thứ công bằng với Nii-chan thôi mà. "
"Công bằng và thẳng thắn ở đâu vậy?"
"Vậy để em nói cho anh lợi ích nhé. Nếu anh chọn em là em gái, em sẽ khiến anh chiến thắng bất cứ game nào, không có ngoại lệ. Và nếu anh bị tiêu diệt, em sẽ bắt kẻ thù trả giá gấp đôi."
Kể cả đó trong game, làm ơn đừng có kể đến việc anh bị giết mà không được anh đồng ý.
"Đó chẳng qua là do Tomochi giúp đỡ anh, và hơn nữa, còn tới ba “Ứng cử viên em gái nữa mà anh chưa gặp”, nên anh không thể quyết định nóng vội như vậy."
"Em nhất định sẽ không thua các “Ứng cử viên em gái khác”!"
Cô bé không sống nội tâm và thoải mái hơn so với Selene, nhưng nói rằng mình sẽ hơn các em gái khác thực sự làm tôi thấy cô bé quá hiếu thắng.
"Đừng im lặng như vậy và quyết định ngay đi Nii-chan. Một quyết định đúng đắn luôn cần được đưa ra nhanh chóng trong một phiên tòa mà."
"...Vậy ra, sau tất cả, em nhắm vào tài sản của gia đinh Taishido phải không?"
Đó là câu hỏi mà tôi hoàn toàn không muốn hỏi chút nào. Nhưng tôi không thể nghĩ ra lí do nào khác về những người đột nhiên đối tốt với tôi.
"Gọi em là một kẻ hám tiền xấu xa thực sự là một sự sỉ nhục lớn đối với em. Em còn có thể tự sống bằng chính sức lực của mình bằng việc trở thành một game thủ chuyên nghiệp cơ mà."
Tomomi đã nói rằng cô bé có liên lạc với một nhà quản lí đội tuyển game chuyên nghiệp.
Game thủ chuyên nghiệp. Họ kiếm tiền bằng việc chơi game giỏi, điều đó quả thực rất đáng ngưỡng mộ.
"Có phải bây giờ anh đang nghĩ rằng “Liệu em ấy có thực phải là một game thủ chuyên nghiệp hay không?” phải không? Thực sự có rất nhiều tổ chức đến chiêu mộ em mà."
"Anh hiểu rồi. Anh hiểu rồi. Anh xin lỗi vì đã buộc tội em vô lí như vậy."
"Một nữ game thủ xinh đẹp tự tạo dựng tên tuổi của cô ấy trong thế giới game của cô! À, em không nói đến game dành cho nữ giới như Nấu ăn hay Chọn quần áo đâu nhé. Em thực sự ghét thể loại đó. Một mớ hỗn tạp làm em phát ớn."
Cô bé cười ngượng. Những biểu cảm đáng yêu của em ấy khiến tôi có cảm giác em ấy trẻ hơn tuổi thực của bản thân.
"Dù sao thì, em đã chuẩn bị để trở thành một game thủ chuyên nghiệp bất cứ lúc nào. Nhưng nó có chút... cô đơn ."
"Cô đơn...?"
"Em muốn một người thấu hiểu em và luôn ở bên cạnh em. Với những chỉ tiêu đó, Nii-chan là lựa chọn hoàn hảo. Cho dù em có thi đấu không tốt, anh vẫn khen ngợi em “Em đã làm rất tốt.”, vẫn luôn là điểm tựa tinh thần của em. Hơn nữa, anh sẽ trở thành người thừa kế của tập đoàn Taishido, mọi người sẽ chú ý đến anh và nhất định cả em nữa ”"
"Vậy ra mọi chuyện là như thế."
Sau khi nghe câu chuyện của em ấy, tôi nhận ra rằng em ấy muốn được mọi người chú ý đến. Kể cả khi nhận được những Email như vậy, em ấy vẫn muốn biết được cảm giác mọi người đối với mình.
"Được rồi! Anh có muốn uống gì không Nii-chan? Có một thùng chứa nước ngọt ở trong tủ lạnh, và nếu anh có lấy, làm ơn lấy cho em một chai Cola!"
"Này Này."
Cô bé chắp tay như đang cầu nguyện khiến tôi không thể kìm lòng được, hướng tới nhà bếp. Mọi thứ ở đây không gợi cho tôi cái cảm giác em ấy tự nấu ăn cho bản thân mình.
"Em có thường tự nấu ăn lấy không?"
"Em thường ăn đồ ngoài hoặc đồ hộp, nhưng em có nấu bữa trưa kể từ khi Nii-chan đến ."
Tôi bắt gặp một chiếc khay màu vàng kim trong lò khi chú ý xem xét xung quanh nhà bếp.
Nếu nó có thể ăn được thì không sao… nhưng tôi không dám chắc về điều đó.
"Ừm, bỏ qua chuyện đó. Nii-chan, nhanh lấy cho em Cola!"
Tomomi gọi với giọng ngọt ngào của một người em gái. Cơ mà em ấy cùng tuổi với tôi, mười lăm tuổi và tôi thắc mắc về câu nói đầu tiên của cô bé.
"Nhân tiện, sinh nhật của Tomomi là khi nào vậy?"
"Mùng ba tháng Tám. Anh định tổ chức mừng sinh nhật em hay sao?"
Chưa đầy ba tháng sau khi bỏ rơi mẹ tôi, Taishido Jinja đã có con với mẹ của Tomomi. Lúc đó, mẹ tôi vẫn còn sống. Người đàn ông đó, tôi thực sự muốn hắn ta chết đi. Mà ông ấy đã chết rồi.
Ừm, tôi không thể coi thường hay oán hận Tomomi được. Dù sao em ấy cũng chẳng có tí lỗi nào trong việc này. Tôi không muốn đổ thừa cho mẹ em ấy hay em ấy.
"Vậy ra Tomomi thuộc cung Sư tử. Nó tượng trưng cho sự can đảm, rất hợp với em."
"Hoo! Đó là vua muôn thú! Nii-chan thuộc cung nào vậy?"
"Anh sinh mùng Mười tháng Năm, cung Kim ngưu."
"Vậy em sẽ xé thịt anh và ăn nó! Yummy"
"Vậy em sẽ làm gì với Bạch dương."
"Mấy con cừu non mâu thuẫn (Trích truyện “Hai con cừu qua sông”)!"
"Cự giải?"
"Hamayu!"- Đừng hỏi, mình không biết đâu nhé.
"Song tử?"
"Sư tử cũng ăn cả người nữa!"
Hmm. Tomomi đã đọc hồ sơ lí lịch của tôi chưa nhỉ? Chẳng phải Murasaki-san đã đưa cho mỗi “Ứng cử viên em gái” một cuốn rồi hay sao?
"Anh nghĩ là em đã biết mọi thứ về anh rồi chứ."
Tôi hỏi em ấy sau khi trở lại từ tủ lạnh với hai chai nước giải khát.
"A-Anh đang nói gì vậy? Nếu có thứ thông tin như thế, em rất muốn được đọc nó. Em còn chưa hề biết tí gì về anh!"
Giọng cô bé có vẻ rất sốc khi nghe tôi nói vậy. Em ấy buồn dỗi nhìn ra giá để mấy khẩu súng và chồng sách cạnh bên nó. Nhân tiện nói đến chồng sách, có rất nhiều sách trên đó. Tôi đặc biệt chú ý đến quyển sách có gáy trắng được bọc để giữa những quyển khác.
Nó làm tôi nghĩ đến kí nghệ giấu sách “đen” giữa những quyển bình thường.
"Nhận tiện, có hơi đột ngột nhưng em có thể giải thích cho anh về núi sách này được không?"
"Đ-Đó là những quyển tạp chí về Súng và Chiến thuật. Em đã phát chán với chúng và vứt đó. Có vẻ nó sẽ chắn đường, đ-để em dọn nó đi nhé!"
Giọng cô bé có vẻ bị kích động. Tomomi lập tức đứng dậy vơ lấy đống sách và mang nó vào căn phòng phía sau. Đúng là một cô bé dễ đoán mà…
Sau khi trở lại, cô bé nở một nụ cười tươi và hỏi tôi.
"Có phải anh đang rất đói không, Nii-chan ?"
Câu hỏi đó làm tôi lo lắng nhớ tới cái khay màu vàng trong bếp.
"Ừm đúng thế. Em sẽ đãi anh à?"
"Dĩ nhiên! Đó sẽ là một trận đấu nảy lửa về Oden.!"
Sao em ấy không nói là “Em sẽ nấu Oden.” như thông thường được vậy.
Tomomi chạy thẳng đến nhà bếp trước khi tôi kịp vặn lại bất cứ thứ gì.
Sau khi chuẩn bị bếp ga con, món Oden nóng hổi nổi bọt nước đã được đặt lên bàn.
"Hình như lửa hơi to quá thì phải?"
"Đó là trận đấu oden-nóng-bỏng-rực-cháy, ít nhất thì lửa cũng phải như thế này."
Trong nồi là hanpen, tofu được rán kĩ trong ganmadoki; cá thái miếng; củ cải; trứng và cá. Mì Shirataki và mochi kinchaku. Rất nhiều món khác cũng được nấu. (Đoạn này có rất nhiều món của Nhật và mình cũng lười chú thích ra, rất mong thông cảm)
"V-Vậy cùng ăn thử thôi. Em có cái đĩa nào không?"
"Không. Nếu sử dụng đĩa nó sẽ bị nguội mất, càng nóng càng ngon mà. Vậy anh thích kiểu nào hơn?"
"K-không lẽ nào, em định để chúng ta bón cho nhau?"
"Vì chúng ta là anh em nên chẳng phải đó là một hành động rất đáng yêu hay sao. Hãy để sự nóng ấm của nước luộc đưa chúng ta đến gần nhau hơn, hãy cùng chú ý giúp đỡ nhau nhé."
À rế? Vậy ra đó là lí do em ấy gọi đây là “Trận đấu” Oden. Chúng tôi sẽ phải bón cho nhau ăn , tức là tôi sẽ phải ĐƯA NƯỚC THỊT VÀO MIỆNG EM ẤY…pfffffffff
"Nào, cùng quyết định người bón trước bằng trò kéo-búa-bao?" "Ổn thôi, nếu anh không cẩn thận sẽ thua em đấy. Kéo-Búa-Bao!"
Tomomi tấn công bất ngờ khiến tôi giơ vội “kéo” ra.
"Dù Nii-chan ra sau nhưng em vẫn thắng nhé. Em sẽ bón trước."
"K-Không công bằng chút nào!"
"Tấn công bất ngờ là một chiến thuật rất hoàn hảo anh biết không. Xem nào... em chọn chikuwabu, được không Nii-chan?"
"Món Udon của em sẽ hỏng mất."
"Eh! Em sẽ không tha thứ cho anh nếu anh dám chê chikuwabu! Cảm giác của súp bao lấy xung quanh và tràn ra từ bên trong thực sự rất ngon . Đúng vậy, aaaaan ."
Cô bé lấy chikuwabu bằng dĩa và đưa nó đến trước mặt tôi. Khói vẫn bốc lên liên tục từ nó nhưng tôi bỏ cuộc và há miệng ra. Không chút ngập ngừng hay nhân từ, Tomomi đút ngay miếng chikuwabu vào.
"FUGOHHHHHHHHHHHHHHHGHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!"
"Nó ngon lắm phải không? Này, Nii-chan, nó có ngon không?"
Mặc dù rất nóng nhưng tôi vẫn không dám nhả nó ra, tôi phải bảo vệ tư cách như một người anh trai của mình. Chắc hẳn nếu có một chương trình TV, hình ảnh của tôi sẽ được đi kèm thêm một dòng chú thích “Trẻ trâu ở nhà tuyệt đối không được bắt chước nhé!?”
Cảm giác miếng bột tan ra làm tôi mất hứng, khác hoàn toàn so với thứ cùng tên được tạo ra bởi nghệ nhân oden, chikuwa-sama? Tôi nguyền rủa sự tồn tại của nó và cố đẩy nó xuống dạ dày bằng Cola.
"Haa... haa... ổn rồi, Tomomi. Há miệng ra nào."
"Nii-chan có ánh mắt thật đáng sợ... vì em là em gái anh nên anh làm ơn nhẹ nhàng nhé."
"Được thôi... ăn nào!"
Tôi gắp lấy ganmadoki từ nồi và tống nó vào miệng Tomomi. Miếng đó vẫn còn bốc khói nghi ngút trong nước sốt, thậm chi còn hơn cả miếng tôi ăn lúc trước.
"Hafuu...haffu...ha...haaaaaAaaAAAAaAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!
"
Mắt Tomomi bắt đầu nhỏ lệ, cô bé nhét mochi kinchaku vào miệng tôi ngay khi miếng ganmodoki chui vào miệng cô ấy.
"NghhhhhhHHHHOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO
O!"
Gạo dẻo trào ra từ bên trong nó và lan ra khắp khoang miệng. Chết tiệt, không thể để như thế được, cứ tiếp tục như vậy mình sẽ thua mất. Tôi ngay lập tức giơ dĩa gắp lấy miếng trứng, cùng lúc Tomomi cũng làm vậy.
Đúng như dự đoán về sự liên kết của hai anh em, chúng tôi cùng chọn một món và nhét nó vào miệng của người kia ngay lập tức.
"NNGGyaaAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
"MUHOoooOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO
!"
Nghiêm túc thì, chúng tôi đang làm cái khỉ gì vậy.
Vì trận đấu không có điểm dừng nên chúng tôi quyết định bỏ qua nó. Tomomi lấy đĩa ra và chúng tôi được thưởng thức món Oden ngon thực sự. Khi tôi hỏi em ấy rằng món đó có phải do em ấy tự chuẩn bị hay không, cô bé chỉ ngượng ngùng chỉ vào món rau cải. Có vẻ như đó không phải là do em ấy chế biến, Tomomi chỉ rửa và thái rau cải thôi.
"Nó nóng lắm phải không, Nii-chan."
"Dĩ nhiên rồi, nó là món chỉ thường xuyên được ăn vào mùa đông thôi mà."
Chúng tôi đã ăn cho đến hết nồi Oden. Khi đó, Tomomi ra thực sự rất nhiều mồ hôi, khiến cho làn da của cô bé hiện rõ trên tấm áo mỏng. Chú ý tới việc này, em ấy thoải mái đứng dậy.
"Đúng thế! Em sẽ bật điều hòa lên!"
Tomomi bước tới phòng khách và bật điều hòa bằng chiếc điều khiển để trên bàn.
"Em vẫn dùng điều hòa vào thời gian này à?"
"Cơ thể em trao đổi chất rất tốt, vì thế em thường cảm thấy khá nóng. Hơn nữa, các thiết bị máy móc trong phòng cũng tạo ra rất nhiều nhiệt năng."
Điều đó thực sự không có tính kinh tế lắm. Nhưng dù sao thì, cánh quạt điều hòa cũng bắt đầu chạy và tỏa gió ra khắp phòng.
"Haaaaa. Em ra mồ hôi nhiều quá nên thực sự bây giờ em cảm thấy rất thoải mái."
Tomomi thoải mái đứng trước cánh quạt điều hòa.
"Em đặt nhiệt độ bao nhiêu vậy ?"
"16°C. Chẳng phải đó là mức thấp nhất rồi sao?"
"N-Nó chẳng phải khá lạnh hay sao."
Sau khi làm nóng người với Oden, cơ thế tôi bây giờ lại nhanh chóng cảm thấy lạnh.
"Nii-chan đúng là chẳng thú vị tẹo nào."
"Em dừng ngay được không?"
"Cheehh. Được thôi... Ế? Ehhh?"
Cái máy điều hòa chẳng thèm phản ứng lại Tomomi cho dù em ấy có bấm cái điều khiển bao nhiêu lần đi chăng nữa.
"Cái điều khiển không chịu nghe theo em, Nii-chan."
"Em lại cố ý phải không?"
"Thật mà, anh nhìn đi!"
Tôi lấy chiếc điều khiển từ cô bé và xem xét nó. Trông nó chẳng có vẻ gì là hết pin cả.
"Có vẻ như bộ phận điều khiển đã bị hỏng, anh không thể tự sửa nó được."
Khi gặp vấn đề này, tôi chỉ biết trông cậy vào Murasaki-san. Ngay lập tức sau khi nhận được Email của tôi, cô ấy trả lời rằng đã liên hệ với một xưởng sửa chữa và họ sẽ đến ngay thôi.
"Anh nghe nói rằng nhân viên sửa chữa sẽ tới sau một tiếng nữa."
Ừm, chúng tôi không thể để nó cứ bật như vậy. Có lẽ tôi nên tắt nó trực tiếp bằng công tắc trên thân máy.
"Em có cái thang hay cái ghế nào không ?"
"Anh định làm gì à, Nii-chan?"
"Chúng ta không thể để nó như vậy cho tới khi nhân viên sửa chữa tới được?"
"Nii-chan, vậy chúng ta hãy tham gia một cuộc thi chịu lạnh!"
"Hả?"
"Từ giờ tới khi nhân viên sửa chữa đến, chúng ta sẽ cùng thi xem ai chịu lạnh giỏi hơn!"
Cô bé chạy vào căn phòng phía sau và mang ra một cái chăn. Có vẻ như đó là phòng ngủ.
"Có lẽ chúng ta nên tạm trú vào bên trong phòng ngủ?"
"Nii-chan, vào phòng ngủ của một thiếu nữ trẻ là việc mà chỉ một người hư hỏng mới làm."
"Anh không nhấn mạnh là mình muốn vào đó đến như vậy!"
"Vâng vâng. Giờ thì ngồi xuống nào Nii-chan."
Tôi ngồi xuống ghế Sofa, Tomomi cũng ngồi xuống cạnh tôi và cuốn chăn quanh hai đứa.
Tôi có thể ngửi thấy mùi thoang thoảng của hương cam tỏa ra từ chiếc chăn.
"Nghe này Nii-chan. Đừng khinh thường núi tuyết, nếu anh ngủ thì anh sẽ chết đấy."
Tomomi cầm lấy tay tôi và ôm nó. Lúc này đây, tôi cảm nhận được sự mềm mại của bầu ngực em ấy, nó rất mềm và… lạnh. Chúng khiến tim tôi thắt lại.
Có vẻ như mồ hôi đã khiến thân nhiệt của em ấy hạ xuống rất thấp, giờ đây lạnh như băng.
"Này này, em có vẻ rất lạnh."
"Chính vì thế em mới ôm Nii-chan như thế này."
"Có rất nhiều cách để làm ấm cơ thể khác mà. Ta có thể mở cửa sổ, đi ra ngoài phòng hoặc đơn giản là tắt điều hòa đi ."
"Chạy chốn khỏi cái điều hòa nhiệt độ sẽ là sự sỉ nhục đối với chúng ta, những thành viên của nhân loại."
Tomomi quyết định như vậy và tiếp tục run rẩy như một chú cún chihuahua.
"Lạnh quá. Lạnh quá. Nii-chan."
"Haa... cứ làm như em muốn đi... l-lạnh!"
Tomomi đáp lại bằng giọng yếu ớt “Em sẽ không từ bỏ đâu.” và ôm lấy tôi. Cái mặt dây chuyền hình chú cún trên đầu cô bé cạ cạ vào gáy tôi. Một lần nữa, tim tôi lại thót lại.
"Gì vậy , Nii-chan?"
"Đừng bám vào anh. Cũng đừng tựa ngực vào anh."
"Không sao cả, chúng ta là anh em mà. Cái này gọi là “skinship” (Có cần dịch không
:?) ."
"Chúng ta không thể dính với nhau cho dù chúng ta là anh em đi nữa. Ngoài ra cái mặt dây chuyền đó cũng rất lạnh "
"Ah... Em xin lỗi."
Cô bé xin lỗi nhẹ nhàng và tháo mặt dây chuyền ra đung đưa trước mặt tôi .
"Đó là đồ thật à?"
"Đúng vậy. Mẹ em... bà ấy tham gia quân đội lính đánh thuê của một nước khác. Sáu năm trước, bà ấy đã MIA trong lúc làm nhiệm vụ"
"Lính đánh thuê?... ừm, MIA có nghĩa là gì vậy?"
"Nó có nghĩa là mà ấy đã mất tích trong chiến đấu. Đây là thứ duy nhất còn sót lại."
Mẹ em ấy là lính đánh thuê, và em ấy còn không biết mẹ mình còn sống hay đã chết.
"Mẹ rất mạnh mẽ. Bà ấy mạnh mẽ hơn em rất nhiều. Nhất định bà ấy còn sống. Khi lớn lên, em sẽ đi tìm mẹ."
Em ấy vẫn tin tưởng mẹ mình còn sống sau sáu năm thất lạc. Thật là một niềm tin mãnh liệt. Tôi hoàn toàn ngây người trước tấm lòng của cô bé, chỉ biết cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang run rẩy dưới chăn.
"Ah... Nii-chan."
Tomomi cúi mặt, hai má ửng hồng.
Tôi thực sự muốn nhìn thấy một Tomomi cười rạng rỡ và hoạt bát chứ không phải một Tomomi ủ rũ như bây giờ.
"Lần này anh sẽ đề ra một trận đấu."
"Một trận đấu? Nii-chan đấu với em?"
"Đúng vậy. Trong lúc chúng ta vẫn nắm tay... Một trận đấu cù léc!"
Tôi quyết định làm Tomomi bất ngờ, đưa tay vào cù em ấy. Bị bất ngờ, cô bé đạp chăn và lăn ra.
"Hiiiiiii! Tại sao Nii-chan biết điểm yếu của em! Không! Không phải ở đó! Khôngggg!"
Có rất nhiều người có điểm yếu là lông buồn, tôi cũng là một trong số đó. Rất may là Tomomi không thể phản công nên tôi yên tâm tiếp tục cù em ấy cho tới khi nhân viên sửa chữa đến. Lúc này, mắt cô bé đã ngấn lệ và có vẻ như sắp khóc. Có vẻ như tôi thắng rồi.
Sau khi hai nhân viên sửa chữa hoàn thành công việc của mình, thời gian còn lại là rất ít. Lúc này, Tomomi nói em ấy sẽ đi tắm.
"Nii-chan, chúng ta cùng tắm được không?"
"Dẹp cái ý tưởng đó đi!?."
Bây giờ đã là nửa đên, Tomomi tiễn tôi đến tận cửa. Trở về phòng mình, tôi chẳng còn tí sức lực nào nữa nên quyết định đi ngủ, có lẽ sáng mai tôi sẽ dậy tắm sau vậy.