"Omae Gotoki ga Maou ni Kateru to Omou na" to Gachizei ni Yuusha Party wo Tsuihou Sareta node, Outo de Kimama ni Kurashitai

chương 18: cơn gió đỏ thổi qua thủ đô

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sarah cắm đầu chạy.

Cô bé nghiến răng, cố kiềm cơn buồn nôn lại, liên tục vừa dụi mắt vừa sụt sịt.

Cô không biết cô đang chạy đi đâu hay vị trí hiện tại của mình, cô chỉ đơn giản là chạy hết sức mình.

Hai người cô quen vừa chết trước mặt cô.

Không - phải nói là họ vừa biến thành một thứ gì khác; cái chết so với nó nghe còn nhẹ nhàng chán.

Phải chăng đây là lỗi của cô? Chỉ vì cô đã hỏi họ?

Cô muốn nghĩ khác đi.

Dẫu không phải lúc, nhưng Sarah không thể ngừng mặc cảm tội lỗi mọi thứ là do cô.

Hơn nữa, cô bé cảm giác hình như cô đã từng gặp đống nhãn cầu kia trước đây rồi.

Cảm giác giống như con orge mà cô và Flamm chạm chán phía dưới cơ sở nghiên cứu kia.

Lẽ nào đống nhãn cầu kia là thành quả của cuộc thí nghiệm-?

"Dường như có một cơ sở thí nghiệm bên dưới nhà thờ quận Tây, chúng dùng lũ trẻ con dưới đó như chuột bạch."

"Dường như nó là thí nghiệm chạm tới lãnh thổ của thần thánh."

Những điều trên chẳng có gì để xác minh ngoài 2 chữ "dường như", nhưng có lẽ chúng có vài phần sự thật trong đó.

Tuy nhiên, đó vẫn chưa đủ để trả lời cho việc tại sao tên của Ink và những đứa trẻ khác không có trong danh sách đăng kí.

Nhưng để Ed và Johnny không phải hi sinh vô ích, cô phải đưa được thông tin này đến cho Flamm.

Đầu tiên, chạy theo con đường dọc bờ tường.

Cứ chạy theo lối này sẽ dẫn ra đường cái.

Thông thường, cô bé sẽ không lại gần cái nơi có tình hình trị an tệ như này, nhưng giờ thì nếu có thứ gì nhảy xổ ra thì cho nó ăn một nhát chùy là được.

Mục tiêu là qua khỏi cổng Tây, ra khỏi đường cái, tiến đến nhà Flamm.

Vừa chạy xuống đồi, cô bé vừa tính toán đường thoát thân.

Squelch,

Khi cô ngoái đầu lại, vô số nhãn cầu vẫn đang rượt theo. Chúng lăn trên đường, bám trên đường, ở trên mái nhìn xuống Sarah.

Lắc đầu, Sarah vẫn còn đang sụt sùi khóc, "... 2 mạng người vẫn không đủ cho chúng sao!?"

Mấy con mắt đó có thính giác không?

Chúng bắt đầu đuổi theo Sarah sau khi Ed kể cô về tin đồn, nghĩa là chúng có thính giác?

Đáp lại nhưng lời đau khổ của Sarah, những con mắt vẫn ra sức lăn để rút ngắn khoảng cách, như thể chúng đang nói Chưa đủ, MAKE US WHOLE! (ông nào chơi dead space sẽ biết cái này UwU)

“AAAAAAAHHHH!!!”

Tức giận, sợ hãi, cô hét lên, cuộc rượt đuổi vẫn tiếp diễn.

Số lượng của những con mắt vẫn đang tăng lên.

Nóc nhà, bên trong nhà, thâm chí chúng còn chui ra từ cống thoát nước.

They crawled out like swarms of insects, flooding the streets. Chúng tràn ra như lũ côn trùng, lấp kín cả đường phố.

Không có ai đi bộ trên đường - như thể lũ nhãn cầu này biết thế từ đầu.

Sarah quyết định không nhìn lại sau lưng nữa, cô biết nếu cô làm thế, chỉ có tuyệt vọng chờ đợi cô.

Những gì cô có thể làm là lê chân chạy, bịt tai để không nghe thấy phổi thở khò khè, điều chỉnh tim đập nhanh như thể chúng sắp vỡ ra. Tiếp tục cắm đầu chạy.

Có vài người nghèo sống ở thủ đô, càng đến gần những bước tường của thành quận Tây, mùi bắt đầu tha đổi. Không khí ngập mùi rác thải, nhưng nó lại khiến Sarah cảm thấy an tâm.

Cô nghĩ rằng những thứ đó sẽ không đuổi cô ở chỗ đông người.

As she exited to the wider road, she turned right in a wide arc without reducing her speed. Ngay khi ra khỏi đường lớn, cô cua vòng bên phải mà không giảm tốc.

Chiếc áo choàng trắng khiến cô nổi bật, nhưng giờ không phải lúc quan tâm tới người khác nhìn mình.

Để phòng hờ, cô bé tiếp tục chạy xuống đường, sau đó, giảm tốc và ngoái lại sau nhìn

“Haa…haa…C…Cái…này…không thể nào"

Có lẽ vì cô bé chạy thục mạng, cô không thể nghe âm thanh nào xung quanh.

Nhưng khi quay lại, thứ cô bé thấy là một cảnh tượng ghê rợn có thể ví như bức tranh của địa ngục.

“Thứ kinh tởm gì đây…? O-Oi, tránh ra…tránh r…AAAAAHH!”

Một người đi bộ đi ngang qua có cánh tay mọc thành hai rồi thành ba.

Khi ông ta vấp ngã, những con mắt tiếp tục chui vào người đàn ông tội nghiệp, chỉ một lúc sau, ông ta đã không còn ra hình người.

“Hiiiii!! Làm ơn, thần linh ơi, xin hãy bảo vệ con…làm ơn…con xin người th…ầ…nnn…u…guh”

Kế đó, chúng chui vào thân trên của người phụ nữ trên đường đang tuyệt vọng nắm chặt lấy biểu tượng của nhà thờ Origin, cơ thể cô ta phồng ra.

Mới đầu, cô ta hét lên vì sợ hãi, nhưng rồi âm thanh đó nhỏ dần khi miệng cô ta sùi bọt.

Chúng chui vào người cô ta nhiều đến nỗi những phần màu hồng bên trong bị ép ra ngoài.

“Không, KHÔNG! TRÁNH RA! LÀM ƠN, THA CHO CON TÔI! CON TÔI!”

“Mẹ ơi! M…ẹ…ơ…i”

“Tránh ra, TRÁNH RA!”

“Cứu…con…”

“C…ứ…u…c…on…m…ẹ…ơ…i…”

“C…ứ…u…c…on…m…ẹ…ơ…i…iiiiiii”

“Hiii!?”

Đứa trẻ tuyệt vọng chống cự trong khi những nhãn cầu chui vào người nó, trên tay mẹ nó, đầu của đứa bé mọc làm ba. Bà ta mặt trắng bệt, hoảng hốt buông đứa trẻ ra, nhưng ngay lập tức, những nhãn cầu chui vào người bà ta, và rồi cơ thể hai mẹ con nhập làm một.

Không khoan nhượng, không lòng trắc ẩn.

Chúng còn không thèm giấu mình.

Nếu đây là cách nhà thờ che giấu hành tung của chúng thì nó quá bất hợp lí.

“Tôi xin lỗi, Xin lỗi, Xin lỗi—!”

Sarah vô tội.

Nhưng cô không thể không cảm thấy mặc cảm tội lỗi do, cô xin lỗi bằng tấm lòng trong khi cuộc rượt đuổi lại bắt đầu.

Số nạn nhân tăng lên, nhưng mục tiêu của kẻ thù là xoá hết mọi dấu vết.

Chúng sẽ loại bỏ bất kì thứ gì ngáng đường, nhưng mục tiêu của chúng, không nghi ngờ gì, chính là Sarah.

Lần nữa, Sarah quẹo và tiến vào một con đường hẹp. Cô bé vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét của những nạn nhân sau lưng mình, nhưng cô không thể làm gì giúp họ.

Chỉ cần dừng chạy là sẽ không có ai phải chết thêm nữa - nhưng bảo một đứa bé 10 tuổi 'ngừng làm người' thì nghe nó hơi bị n.g.u

Bây giờ, những gì cô bé có thể làm là siết chặt nắm tay đến nỗi móng tay lún vào thịt, tiếp tục chạy trong khi mắt nhoà đi vì lệ.

Chạy…chạy nữa…chạy mãi—

Cô nhìn xung quanh, tìm nơi không người.

Sarah không rõ cô bé đã chạy được bao xa rồi.

Thể lực cạn kiệt, cơ thể gào thét, nhưng cô vẫn cố ra lệnh cho đôi chân di chuyển.

“Hộc…hộc,”

Cố thở khò hè qua cái cổ họng khát khô của mình, ngực cô đau nhói.

Cơ thể cô sắp đến giới hạn; còn một chút nữa là cô sẽ vượt qua nó.

Nhưng những thứ kia thì không có giới hạn.

Khi cô nghĩ là cắt đuôi được chúng, thì chúng lại xuất hiện ở khắp mọi nơi, không lâu sau thì chúng đã bao vây lấy Sarah.

Liệu cô còn phải chạy bao xa nữa? Hoặc, ngay từ đầu, cô bé đã không có đường thoát rồi?

Phải chăng định mệnh của một kẻ đã được đóng án tử ngay khi hắn nghe về những cơ sở của nhà thờ?

“Ha…cough…aa…aahh…”

Những thanh âm yếu ớt thoát ra từ cổ cô.

Ah shiet, kết thúc đây sao.

Vì cô không thể thoát bằng đường chính, cô phải đổi sang rẽ vào một con ngõ dẫn vào một con đường hẹp nơi không có ai.

Và cuối con đường, là một ngõ cụt.

Tay chạm vào bức tường sau lưng, ngay khi cô bé cảm nhận thấy cái độ cứng cáp gồ ghề của bức tường, đôi chân cô từ bỏ.

Hết đường rồi.

BIết rằng chạy cũng vô ích, cơ thể cô buông thõng.

“Ed…Johnny…Em sẽ đến với các anh sớm thôi…”

Tường ngay sau lưng, cô khuỵu xuống nền đất.

Dù sao thì mọi thứ cũng sẽ chấm hết, cô chẳng bận tâm tới việc cái áo choàng bị lấm lem bùn đất nữa.

Đôi chân kiệt sức, đôi mắt vô hồn hướng ra đường - và cô thấy đống nhãn cầu bắt đầu xuất hiện.

Lăn xung quanh, rơi xuống từ mái nhà, chui ra từ ống cống, lũ nhãn cầu này quả thật có trí khôn.

Chẳng bao lâu, mặt đất đã tràn ngập những khối cầu trắng, những con ngươi đen nhìn chòng chọc vào cô bé.

"Mọi người…em xin lỗi!"

Những hình ảnh hiện lên trong đầu cô trước khi chết… những người ở nhà thờ quận Trung tâm mà cô coi như gia đình, Ed, Johnny, Flamm và những người khác nữa...và cả những nạn nhân bị cuốn vào cuộc rượt bắt của cô.

Xin lỗi mọi người, cô nhìn lên trời, nhắm mắt lại và một làn gió nhẹ thổi qua má cô.

---------------------------------------------------------------------------------------------

Một ngày như bao ngày, Flamm lại đến guild để nhận nhiệm vụ.

Ngay khi cô vào cửa, cô sẽ phải đi qua một phòng chờ đầy mấy tên say xỉn - hoặc đó là những gì cô nghĩ.

Phòng chờ hôm nay vắng và yên tĩnh hơn bình thường.

Ngay cả ả tiếp tân Iira trông cũng có vẻ đang trong tâm trạng xấu khi ả tựa cằm lên tay.

"Oi, cái quái gì đây, Dain và những người bạn nghỉ hưu rồi hay sao à?", Flamm hỏi khi tới gần ả tiếp tân.

Iira chế diễu và trả lời mà chả thèm liếc mắt

"Bọn họ tới nhà thờ rồi."

"Nhà thời? Cầu xin thần linh giúp chúng hoàn thành nhiệm vụ hay gì à?"

"Đúng rồi đấy. Họ tới đó để cầu nguyện đó."

"...hở?"

Cô chỉ định nói đùa nhưng hóa ra nó lại đúng.

Điều gì khiến mọi thứ thành thế này vậy?

Flamm hướng về cái hành lang trống trơn, ra chiều nhăn mặt suy nghĩ.

"Lúc trước khi họ bảo Nhà thờ sẽ là của chúng ta! lúc đó tôi nghĩ thế là ngầu."

"Cô không đi à, Iira?"

"Hở? Sao tôi phải đi tới nhà thờ? Tôi không tin vào thần thánh, Tiền và đàn ông là 2 thứ duy nhất tôi tin."

Ta có thể nói rằng đó chuẩn là tính cách của ả, nhưng đấy chẳng phải thứ gì đáng khoe cả.

"Nếu nghĩ về nó. Tưởng tượng rằng một đám ô hợp thành tâm cầu nguyện trong nhà thờ. Cô không thấy nó kinh tởm à?"

"Thật thế, một đám lập dị và tôi chẳng muốn lại gần chúng chút nào."

Lần đầu tiên cả 2 chung quan điểm về điều gì đó.

Nếu chúng đi cầu nguyện, chúng hẳn sẽ tới nhà thờ quận Tây, Flamm lo rằng không biết Sarah có bị dính vào thủ đoạn nào của chúng không.

Nhưng có lẽ chúng không ngu tới mức mà đụng vào nữ tu của nhà thờ đâu.

"Nhân tiện, hôm nay có nhiệm vụ nào ngon ăn không?"

"Tôi không có cảm giác muốn làm việc hôm nay. Mai lại tới đi."

"Ồ nô nô nô, guild không bỏ qua việc này đâu."

"Người đứng đầu guild không ở đây, nên là chụy làm gì kệ chụy."

"...Guild master không ở đây à?"

"À bọn này cũng có người mang danh hiệu đó, nhưng chưa bao giờ thấy ông ta ló mặt bao giờ. Thành guild master ở quận Tây là một niềm "Hạnh cmn phúc" nên chả ai muốn cả. Họ thường quăng vị trí đó cho mấy mạo hiểm giả hạng cao rồi kemeno."

Điều này giải thích tại sao Iira, Dain và những người bạn lại tự tung tự tác như thế.

Có vẻ là trụ sở chính của guild ở quận Trung tâm chỉ định guild master, nhưng có lẽ là họ chỉ làm cho qua loa.

"Nhưng không làm thì không có ăn đâu chụy ơi."

"Cô dạo này kiếm nhiều rồi, nghỉ 1 ngày đi? Hoặc lấy cái thân cô ra mà bán như lũ nô lệ ấy."

"Lần thứ mấy tôi nghe câu này rồi ấy nhờ?"

Cuộc cãi vã bắt đầu nóng lên.

Chẳng có mạo hiểm giả nào xung quanh nên họ không định dừng lại.

"Nhưng điều này chỉ đúng với cô thôi phải không? Đêm nào cô chả rên khi dạng háng cho Dain và những người bạn của hắn."

"Tự nghe mình đi, nói với cái mông của mày ấy?"

Iira lườm Flamm.

Nhưng phận tiếp tân thấp cổ bé họng, ả chả làm giù được cô.

Flamm cười mỉm và tiếp tục khiêu khích ả.

"Mày dám nghĩ tao rẻ mạt thế à?"

"Oh thật không? Tao nghĩ nó còn có nửa giá vì là hàng tồn kho đó."

"Tao nói cho mày biết là tao chỉ lên giường với người tao thích nhá."

"Và thanh niên may mắn đó là Dain chứ gì? Tao không biết là khẩu vị đàn ông của mày tệ thế đó, hoặc đơn giản là nó tệ sẵn rồi."

"Không phải DAIN!"

"...Ồ thế à?"

"Phải! Tao chỉ dùng ảnh hưởng của hắn với những guild khác và hỏi mượn hắn chút tiền, làm như tao thèm cơ thể hắn lắm ấy."

Nghe thấy sự thật không ngờ, Flamm lấy lại bình tĩnh.

Cô nghĩ là ả ta làm chuyện đó với đám ô hợp kia mỗi đêm, nhưng giờ nghĩ lại, cô chưa bao giờ thấy ả gạ tình Dain lần nào.

"...S-Sao cô nhìn tôi với ánh mắt đó."

"Không tôi chỉ nghĩ cô thật đáng buồn."

"Không phải việc của cô."

Có lẽ Flamm đánh trúng trọng tâm rồi, má của Iira đỏ dần lên.

"Nghiêm túc này, vắng Dain và mấy người khác khiến tâm trạng tôi rất tệ. Nhiệm vụ này. Thích cái nào cứ lấy."

"Ồ xin phép vầy."

"Nếu mớ nhiệm vụ này không làm xong sớm, dù guild master không rầy la tôi thì khách hàng cũng cằn nhằn."

"Vậy sao không đưa ra từ đầu?"

"Ngậm miệng và nhìn đi."

Chắc có lẽ cô ta chán quá nên kiếm ai chửi lộn cho vui đời chăng?

Flamm thở dài, bỏ qua cái bà tiếp tân rắc rối và tìm xem có nhiệm vụ nào xong được trước ngày không.

Khi cô đang xem danh sách, cửa vào bật mở, một gã chạy vào vừa thở vừa nói.

"O..Oi, Iira, Dain và bạn hắn đâu..? Chúng đi đâu rồi?"

Mắt hắn đỏ ngầu, mặt thì tái mét.

"Họ tới nhà thờ rồi. Mà sao?"

"..tsk. Chúng xuất hiện rồi. Thứ đó lại xuất hiện rồi!"

"Thứ đó là gì?"

"Phil! Cô có nhớ Phil khi được tìm thấy đã biến thành hình dáng của một con quái vật không! Bọn tôi tìm thấy rất nhiều cái xác với chung tình trạng như anh ta! Chúng nằm la liệt dọc đường phố quận Tây."

Flamm co giật khi nghe thấy từ "quái vật".

Thứ xuất hiện trong đầu hiển nhiên là con Orge từ cơ sở nghiên cứu.

Năng lực biến người thành quái vật - khả năng cao là nhà thờ nhúng tay vào vụ này.

Vả lại, gã này có thể là người của Dain.

Nếu được thì cô chẳng muốn nợ nần ân huệ gì từ chúng cả, nhưng nếu cô có thể kiếm chút thông tin từ nghiên cứu của nhà thờ, liều mạng là chắc chắn rồi.

Flamm đối mặt gã và hỏi

"Anh có thể nói thêm được không?"

Truyện Chữ Hay