Gã nhìn vào Flamm, người đột ngột nhảy vào giữa cuộc nói chuyện giữa gã với ả tiếp tân.
Tại sao một người ghét bọn chúng như ghét rận lại chịu lắng nghe gã nói?
Dù ngạc nhiên, nhưng gã lại thấy Iira đặt một bên tay lên vai cô gái.
"Ổn không? Ý tôi là anh có lẽ bị tramkam vì bị bỏ lại trong khi mấy tên kia tới nhà thờ."
Flamm vô thức quay lại ả, nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, cô lại chế giễu rồi quay đi.
Có vẻ như Iira cũng bị lay động bởi việc họ đều không thích Dain.
"Ờ thì cũng đúng nhưng…"
Gã đàn ông nhìn về Flamm trong khi ra chiều nghĩ ngợi, nhưng rồi, gã cũng chịu mở miệng
"Phil là người mà bọn tôi gửi đi để đe dọa thành viên nhà thờ, nhưng cậu ta lại bị giết."
"Vậy là bọn chúng thất bại và thay vào đó bị biến thành một con chiên. Phế vật thật", Iira phun ra những lời đó.
Có vẻ cô ta cũng chả ưa gì việc làm của bọn chúng.
"Tôi tình cờ nghe về Phil thôi, nhưng anh ta bị giết bằng cách là biến thành một thứ mà cô không thể gọi là con người nữa."
"Anh bảo rằng cậu ta bị biến thành thứ gì đó giống như quái vật, đúng không?"
"Đúng rồi. Cậu ta mọc thêm vài chi, vài cái đầu, cơ thể cậu ta phồng ra - có tin đồn là vô số thứ như nhãn cầu đã chui vào người cậu ta và gây ra biến đổi. Tôi không nghĩ nó đúng vì nghe xaoloz quá, nhưng giờ thấy một đống xác trên đường như thế, không muốn cũng phải tin…"
"vô số nhãn cầu và mọc thêm chi…"
Này thì lại ghê tởm theo một kiểu khác so với con quái mặt xoắn dưới cơ sở nghiên cứu.
Nhưng sự thật rằng nó xảy ra với những ai đe dọa nhà thờ, khả năng cao đây lại là một chiêu khác của họ.
Mười năm đã trôi qua, chẳng lạ gì nếu thành quả của họ lại đẻ thêm mấy cái quái dị.
"Lẽ nào... chúng tiếp tục nghiên cứu ngay trong thủ đô…?"
"Cô biết gì sao?"
Với Flamm vô thức lẩm bẩm, Iira đáp lại.
"Tôi đoán có tới 8-90% là đây là do nhà thờ làm."
Flamm có lí do để dẫn tới suy đoán của riêng cô.
Cô biết về sự hiện diện của cơ sở nghiên cứu, nhưng liệu nó có được thực hiện bởi người có liên hệ với nhà thờ hay không thì vẫn còn là phỏng đoán.
"Nhưng trường hợp của Phil đâu có đi xa tới mức làm ầm lên giữa ban ngày?"
"Phải. Nếu thế thì tin về mấy cái xác này đã tới tai tôi...vậy thì sao lần này chúng lại làm một vụ náo động lớn thế?"
Gã lắc đầu trước câu hỏi của Flamm.
"Tôi không biết nhiều. Có lẽ là vì có quá nhiều và không thể giấu được nữa. Giờ chúng nằm đầy trên phố đi bộ."
"Vậy thì lại câu hỏi, tại sao lần này chúng lại đi xa tới thế."
Một cách làm cẩu thả hiếm khi thấy của nhà thờ khi muốn che dấu nghiên cứu của chúng.
Kể cả nếu đó chỉ là một thí nghiệm, thường ta sẽ nghĩ lẽ ra chúng nên thực hiện kín đáo hơn chứ.
"Này, ông có phiền không nếu tôi đi cùng tới chỗ đó?"
Cô không thể suy luận khi chưa tự mình thấy.
Gã miễn cưỡng gật đầu, và dẫn đường.
Vì vài lý do, Iira cũng đi theo, bỏ mặc guild, nhưng có lẽ cô ta cho rằng điều đó không quan trọng vì Dain và lũ kia đều vắng mặt.
Sau cùng, cô ta vẫn bất cẩn như mọi khi.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Khung cảnh của vụ án là giữa khu ổ chuột.
Người hiếu kỳ đứng đầy để xem, lách qua để tới hiện trường thôi cũng đủ mệt rồi.
Khi cả 3 chen qua đám đông, một mùi hôi thối, phân hủy xộc vào mũi họ.
"Eww mùi quá. Chắc không phải vì đây là khu ổ chuột đâu nhờ."
Iira lấy tay che miệng và mũi, nhăn mặt mà chả thèm quan tâm xung quanh người ta nghĩ gì về ả.
Vệ sinh công cộng ở chỗ này vốn dĩ đã tệ ngay từ đầu, nhưng có vẻ nó không phải là thứ duy nhất bốc mùi ở đây.
Khi họ chen lên trước đám đông, không chỉ mùi hăng hơn mà còn được khuyến mãi một thứ hình ảnh ghê tởm hơn cả mèo méo meo của ai đó hiện lên trước mắt họ.
"Geh... Cái *beep* gì thế này."
"Này...không phải con người đúng không?"
"Đó là thứ mà nãy chúng ta nói đó nhưng...thật khó tin, đúng không?"
Rất nhiều cục thịt với tay và chân mọc ra từ nó, chúng rải rác quanh đường phố như là một dạng nghệ thuật kinh tởm (Thêm tí tentacle thì nó đỡ ghê hơn rồi).
Nếu đây là để răn đe những kẻ dám mạo phạm nhà thờ thì nó hiệu quả bất ngờ đấy.
Sau tất cả, cảnh này quá shock với một người dân bình thường
"U..guh.."
Không ít người lấy tay che miệng và mũi vì mùi thối như Iira làm.
"Đừng có nôn ra đấy nha?" Flamm nhắc, nhưng không phải là vì cô quan tâm tới 2 người kia.
"...Làm thế nào mà cô vẫn giữ bình tĩnh được vậy?"
" Dù sao tôi cũng là một mạo hiểm giả mà."
" Cô dùng cả điều đó để biện hộ à? Uugh.."
Có vẻ cô ta sắp tới giới hạn rồi.
Flamm ra hiệu cho gã đàn ông kế cô, lần nữa, họ lách khỏi đám đông và rời khỏi khu vực đó.
Họ dừng lại ở một nơi ít người qua lại.
Biểu cảm của cả 3 tối sầm, và họ đều có chung lý do.
Có lẽ vì con đường họ đang đứng ít ánh nắng chiếu vào nên nó tối hơn bình thường.
"Tôi không hiểu. Phil bị biến thành thứ đó và Dian thì lại tới nhà thờ… liệu chúng ta có ổn không nếu đi theo hắn?"
Có lẽ Dain đang cố mở rộng tầm ảnh hưởng của hắn để đảm bảo quyền lực ở quận Tây.
Không chỉ với mạo hiểm giả, hắn còn thông đồng với guild vì họ các nhiều mối quan hệ với các thương nhân.
Mọi người ngưỡng mộ hắn, ngưỡng mộ thành quả của hắn, vậy nên những hành vi sai trái của hắn lại bị nhắm mắt cho qua.
Thứ lợi ích đó là thứ chỉ mình hắn được hưởng, và chia sẻ nó có lẽ là một phần của cái gọi là kĩ năng lãnh đạo.
Nhưng nó không phải là thứ mà hắn có thể nắm giữ mãi mãi.
Như vừa nãy; chỉ cần nếu có một tổ chức nào với sức ảnh hưởng lớn hơn, họ sẽ nuốt chứng hắn, đập vỡ các mối liên hệ của hắn.
Sự phát triển của họ là không có điểm dừng, và nếu họ làm mất hình ảnh trong mắt công chúng, họ sẽ sụp đổ.
Dain không ngu, hắn ta hiểu điều đó rất rõ.
"Có lẽ họ cũng bị biến thành quái vật như Phil và những người bạn cục thịt rồi.. Tôi biết là nó đáng sợ, nên tôi hiểu sao cô lại muốn tuân lệnh thứ có thể làm điều đó. Chống lại nhà thờ sẽ là một cuộc chiến khó khăn… nhưng nó chính xác là vì cái kế hoạch phi logic đó mà chúng tôi ở đây! Họ không biết rằng nếu từ bỏ thì giấc mơ của chúng tôi sẽ kết thúc y như thế!"
"Không phải rõ ràng là nó kết thúc rồi sao? Dain rất quý cái mạng của hắn nên hắn đã cong đuôi chạy cùng với mấy gã kia sao? Bất kể ngươi nghĩ giấc mơ của hắn quan trọng cỡ nào thì với với hắn chết là hết.", Iira nói với giọng lạnh băng.
Đó là điều bình thường với tất cả mọi người.
Nhưng không phải là bọn kia theo Dain vì hắn không bình thường hay sao?
Sự dũng cảm của hắn chính là điểm thu hút nhất, thứ khiến mọi người tự nguyện ngả mũ bái phục.
Bản thân Flamm cũng không thích phương pháp của hắn, nhưng cô cũng ngưỡng mộ việc hắn đã làm rất tốt.
"Tôi nghĩ tốt nhất là rời khỏi quận Tây nếu anh vẫn chưa biết phải làm gì. Chúng ta vẫn chưa biết liệu lũ nhãn cầu kia có xuất hiện lại không."
"P-Phải nhỉ… Tôi nghĩ tốt nhất là đợi cho tình hình tạm lắng xuống."
"Tôi nghĩ có lẽ nên giữ khoảng cách với Dain. Tôi không muốn vô tình đá trúng tổ ong rồi bị biến thành thứ gớm ghiếc kia đâu."
Một lựa chọn sáng suốt từ vị trí của Iira.
Trong khi đó, Flamm không phải là một kẻ côn đồ mà đập hai kẻ kia dù chúng khó chịu thật.
Tuy nhiên, nếu chúng dám giở thủ đoạn gì với cô hay với những người quanh cô, lưỡi kiếm sẽ được tuốt khỏi vỏ ngay.
Sau cùng, họ tách ra, 2 người kia quay lại guild, còn Flamm thì hướng về nhà.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Khi Flamm mở cửa bước vào và nói "Chị về rồi!", tận 3 giọng nói trả lời cô "Mừng chị/em về." (Số kẻ ăn chực đã tăng lên 1)
Milkit và Ink thì ở phòng khách, Eterna thì ở trong phòng riêng lầu 2.
Thường Milkit sẽ đứng lên và ra mừng cô về nhưng lần này thì không nên Flamm hơi cảm thấy cô đơn chút, nhưng Flamm hiểu lí do vì sao khi cô dòm vào phòng khách.
Ink đang ngồi lên đùi em ấy, nên Milkit không thể đứng dậy.
"Mừng chị về, master. Em xin lỗi vì không ra mừng chị được", Milkit nói với tội lỗi khi cô thấy Flamm.
"Ổn mà, ổn mà. Vậy 2 người đang làm gì thế?"
Flamm chỉ vào mấy miếng gỗ đang rải đầy trên bàn.
Đặt phía trước họ là một cái khung gỗ và rất nhiều mảnh đã được gắn vào.
"Xếp hình!" - Ink hồn nhiên đáp.
Phải rồi. Với một cô bé mù thì xếp hình là là thứ em ấy vẫn chơi được. Nhưng Flamm không nhớ là đã thấy nó trước đây.
"Eterna lấy mọi thứ chị ấy tìm được trong nhà ra, chị ấy bảo thứ này cả Ink cũng có thể chơi được."
"Hee… Chị ấy tìm được thứ tốt tốt nhỉ." Flamm nói, và ngồi xuống ghế bên kia 2 người họ.
Cô biết rằng đây là thứ để lại bởi người chủ cũ ngôi nhà này trong nhà kho lầu 2. Vì nó toàn là đồ cũ bám đầy bụi nên họ chưa bao giờ có cơ hội ngó qua chúng."
Nhưng có vẻ Eterna, người tới đây trước họ, đã bỏ thời gian ra lục lọi chúng.
"Vậy còn mấy cái này?" Flamm chỉ vào mấy món đồ chơi kim loại đặt cạnh bộ xếp hình.
Cô nghĩ đây chắc cũng là mấy món đồ Eterna tìm thấy cho.
"Nó là bộ xếp hình tháo lắp. Bọn em chơi cái đó cho tới một lúc trước, vì chơi lâu sẽ làm em ấy chán."
"Chị Milkit tuyệt lắm đó! Em không biết làm gì nhưng chị ấy có thể giải nó ngay tắp lự khi em đưa."
"Hể, em khéo tay thật đó."
"V-Với mấy thứ này, miễn là chị biết cách thì giải dễ thôi. Em từng chơi nó trước đây rồi mà." (Vâng trong khi mình phải lấy kềm bấm ra vì nó xoắn hết vào tay ༼つಠ益ಠ༽つ ─=≡ΣO))
Dù em ấy khiêm tốn thế, nhưng độ khéo tay thì khỏi bàn.
Cách em ấy dùng dao thật tráng lệ tới mức không khác gì một đầu bếp cả. (Lo 4 miệng ăn chả thế)
Chưa kể, em ấy thành thạo cách đọc và viết rất nhanh.
Ngoại hình: perfect, tính cách: perfect, tài năng: checked. Nó khiến Flamm khó chịu khi một cô gái như thế lại bị áp bức cho tới giờ.
Dù rằng cô không thể đấm cho kẻ đứng đằng sau việc này một cái, nhưng giữ lòng thù hận chỉ tổ mệt người, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nhìn quanh căn phòng.
"Nói về điều đó, Sarah vẫn chưa tới hửm?"
Căn nhà trở nên yên lặng khi thiếu cô nữ tu tăng động.
" Lẽ ra em ấy phải tới trước giờ cơm tối chứ? "
" Em ấy đáng ra phải tới để trao đổi thông tin thay vì chỉ tới để ăn mới đúng." (Ngoài cơm mẹ nấu ra, thì tôi cũng muốn ăn cơm Mikit nấu (╯°□°)╯)
" ahaha, nhưng em cảm thấy vui khi có em ấy góp mặt...có nghĩa là giờ em đang cảm thấy giận em ấy."
" Làm đồ ăn cho nhiều người thế chắc khó cho em lắm."
" Không đâu. Với lại, nhìn mọi người thích đồ em nấu, em vui lắm. Càng đông càng vui mà." (Yên tâm em, số người ăn chực đâu dừng ở số 5)
Một câu trả lời bài bản cho một người vợ nội trợ hoàn hảo (vợ tôi mà lị ᕕ( ᐛ )ᕗ)
Quả nhiên, em ấy hẳn đang nở một nụ cười cực xinh ở phía dưới lớp băng gạc đó.
Mình mừng là ngày ấy mình đã mang em ấy theo, Flamm thật tâm nghĩ thế.
"Chị Flamm, nếu thực là em đã chạy khỏi nhà thờ quận Tây, em có phải trở lại đó không?"
Ink, người đang ngồi nghe họ nói chuyện, hỏi với một giọng buồn.
Em ấy hẳn là có lý do mới bỏ nhà đi bụi.
"Không phải Mẹ và các bạn của em sẽ lo lắm sao?"
Nhưng Flamm đã không thể gửi em ấy đi.
"Bạn bè...họ sao…" Những từ đó kẹt ở cổ họng cô bé.
"Họ không phải sao?"
"Họ luôn lấy em làm trò cười, bảo em là đồ vô dụng. Chỉ Mẹ là tốt với em, em cảm thấy cả bà cũng nghĩ như họ."
Sau khi nghe cô bé nói, Flamm thở dài.
Luôn có giới hạn cho những người cứ nhai đi nhai lại như bò một chuyện ở khắp nơi.
Bảo người khác vô dụng, lần này, lần nữa, rồi lại lần nữa, dù rằng chính bản thân người bị nói là biết rõ nhất.
"Rồi...Nếu có ai bảo chị rằng chị vô dụng, đến chị cũng muốn bỏ đi nữa là."
"Chị Flamm cũng nghĩ thế sao."
"Chị bị vất bỏ trước cả khi kịp chạy cơ.", Flamm cười đắng trong khi chạm vào ấn nô lệ trên má cô.
"Master.."
"Đừng làm bộ mặt đó Milkit. Nhờ ai đó bảo rằng "chúng ta hợp nhau", nên giờ chị không còn nghĩ ngợi về nó nữa."
Sự thật là nếu không có cái ấn đó, có lẽ cả 2 đã không gặp được nhau. (YURIFICATION)
Nếu không có cái ấn, cô đã không thể phát hiện ra năng lực của mình, sẽ mãi kẹt làm osin cho lũ dũng giả, trong khi Milkit có lẽ sẽ bị lũ ghoul ăn thịt và chết trong cái cũi đó.
Họ gặp nhau ở tận cùng địa ngục, nhưng nhờ gặp nhau, mà cả 2 có thể cười như bây giờ...dù Flamm không có ý định tha thứ cho Jean.
"Tuyệt thật...Chị Flamm thì có Milkit."
"Chuẩn rồi. Thực sự nếu chị không gặp em ấy, chị không nghĩ mình có thể thoát ra."
"...Liệu em cũng có thể trốn thoát nếu em ở với mọi người không", Ink thì thầm.
Flamm đau đớn nhận ra tình trạng của em ấy.
Có một sự khác biệt lớn giữa Flamm, người bị ruồng bỏ, và Ink, người tự mình bỏ chạy.
Có người đang tìm kiếm em ấy, và Flamm cảm thấy rằng Ink không để ý điều đó. Trước hết, cô cần phải nói chuyện với người giám hộ của em ấy đã.
"Hừm… Nếu Ink khăng khăng muốn thế, chị không phiền để em ấy ở đây đâu."
"Thật sao?"
Cô bé rướn người lên bàn, ghé sát tai lại Flamm.
"Nhưng em phải nói rõ với người giám hộ của em đã. Em không bị bạo hành hay giam cầm đúng không? Dù sao cũng là tự em bỏ đi mà."
"Em không biết. Em không nghĩ em bị bỏ tù...có lẽ thế. Nhưng cho tới giờ, em chưa được 1 lần ra ngoài."
"Chưa 1 lần???"
Đáp lại câu hỏi, Ink gật đầu.
Kể cả là con bé bị mù, lẽ nào họ không thể để con bé đi xa khỏi tổ chức?
"Nó là một cô nhi viện đúng không?"
"Em cũng không biết nữa."
"Có bao nhiêu đứa trẻ ở đó với em."
"4. Còn có Mẹ nữa."
Một tổ chức chỉ nhận giữ 5 đứa trẻ, có thật đó là cô nhi viện không.
Với quy mô của thủ đô, số lượng cô nhi viện là rất nhiều.
Hơn nữa, trại ở quận Tây thôi đã giữ hàng tá đứa trẻ rồi.
"Ink, sao em lại chạy khỏi chỗ đó."
"..."
Với câu hỏi này, Ink chỉ im lặng.
Hỏi ai đó lí do cho việc họ bỏ trốn luôn là một câu hỏi khó.
Đó là lí do vì sao Flamm không hỏi khi họ lần đầu gặp nhau, nhưng nếu không có câu trả lời, tình hình hiện tại sẽ chỉ trở nên tệ hơn.
Giờ Flamm đã hỏi, có thể cô sẽ khiến Ink đau, nhưng sự thật vẫn cần được ưu tiên trước.
"Em không bị bạo hành, không bị giam cầm, phải chăng nơi đó khiến em không thoải mái?"
Ink lặng lẽ lắc đầu.
"Vậy...có phải vì em bị chế nhạo bởi bạn em?"
Lại lắc đầu.
"Vậy thì tại sao?"
"Vì…"
Có vẻ Ink có vấn đề.
Giống như rằng em ấy bị cấm nói sự thật cho người khác biết.
Tuy nhiên - Dường như niềm tin của em ấy cho Flamm đã tăng lên.
Sau một hồi im lặng, con bé lên tiếng;
"Là vì...Em bị bỏ mặc, và cảm thấy lạc lõng… em nghĩ lẽ ra em không nên ở đó, nên là em đã bỏ trốn."
Nghĩa là vấn đề của con bé không chỉ đơn giản bị gọi là đồ vô dụng.
Dù không hiểu ý nghĩa đằng sau của từ "lạc lõng", Flamm tiếp tục hỏi lại.
"Xin lỗi, chị chưa hiểu. Ý em là sao khi bảo em bị bỏ mặc ở một nơi "em cảm thấy lạc lõng"?
"Chúng em có thể giao tiếp và chơi cùng nhau, nhưng...em không biết giải thích sao...như là...em là một sinh vật khác họ..?"
Con bé kết thúc bằng một câu như đang hỏi, khiến Flamm không biết trả lời sao.
Nhưng bằng cách nào đó, hình ảnh một đống người biến thành mấy con quái vật vặn vẹo ghê tởm hiện lên trong đầu Flamm.
Nếu Ink bỏ trốn khỏi nơi đó cùng ngày em ấy gặp Flamm, vậy là nó khớp với thời gian khi người ta phát hiện ra thi thể của Phil.
Nhãn cầu, mắt bị khâu… hẳn phải có gì đó liên hệ giữa những điều này.
Tuy nhiên, suốt thời gian em ấy ở nhà Flamm, con bé chưa ra ngoài lấy một lần.
Bỏ Phil sang một bên, không đời nào con bé lại có thể gây ra cảnh tượng cô thấy hôm nay.
Hơn nữa, chỉ số của con bé cũng rất bình thường.
Ink không phải tội phạm; kẻ đáng trách nên là cô nhi viện...hay đúng hơn là những kẻ dính dáng tới nghiên cứu của nhà thờ.
Chúng có lẽ đang ra sức truy lùng con bé...ví dụ như dùng ai đó có khả năng điều khiển một lượng lớn nhãn cầu - nhưng nếu vậy, nghiên cứu này quan trọng tới mức chúng sẵn sàng mặc kệ người khác thấy sao?
Xét qua ngoại hình, Ink dường như không có tí sức mạnh nào.
Thuộc tính của con bé cũng như bao người.
Có lẽ vì thế mà Mẹ và bạn bè xung quanh mới bảo con bé "vô dụng".
Khoan, nếu thế, tại sao con bé lại được nhốt chung với lũ trẻ khác thường đó?
Flamm biết rõ về mấy cái cơ sở ngầm, chúng không có chút nhân từ nào với tạo vật thất bại.
Nếu con bé là một sự thất bại, chúng hẳn đã loại bỏ con bé từ lâu.
Vậy là con bé là một thành công?
Nếu vậy, bét ra chỉ số của con bé cũng phải có gì đó khác tí chứ?
Giống như con Orge lúc trước ấy.
Không có cái xoắn nào trên người con bé, chỉ số thì không có gì bất thường, khó mà tin được con bé đang nói dối.
Nghĩa là - Ink vô tội.
Đó là những gì Flamm muốn nghĩ.
Hay đúng hơn là cô chỉ có thể nghĩ được tới đó.
Nếu là thế, điều duy nhất Flamm có thể làm để giúp Ink là giấu con bé đi càng lâu càng tốt.
Tuy nhiên, Sarah đã bắt đầu đi quanh hỏi ở quận Tây.
Tùy thuộc vào việc em ấy đã làm gì, có thể việc Flamm giữ Ink đã tới tai bọn chúng.
Có nghĩa, Sarah đã -
Flamm đột ngột đứng dậy khỏi ghế.
"Có việc gì sao, Master?"
"Chị sẽ tới nhà thờ Trung tâm. Chúng ta vẫn còn chút thời gian trước khi tới bữa tối, đúng không?"
"Vâng, em đang định đi nấu bây giờ đây. Chị định tới chỗ Sarah-san sao?"
"Ừ, để phòng hờ thôi."
Flamm vừa định lao ra ngoài thì Ink hét lên "Khoan đã!", và dừng cô lại.
"Xét theo biểu cảm của chị, chị biết gì đó về nơi em ở, đúng không chị Flamm?"
"Đã từng có biến cố xảy ra. Chị nghĩ nó hẳn có liên quan với việc này…"
"Biến cố…"
Flamm không thể nói chi tiết.
Ink trưng ra một biểu cảm đau khổ khi cắn môi, có lẽ con bé biết Flamm đang nói tới điều gì.
"Có phải Mẹ và các anh em đang tìm kiếm em…"
"Có lẽ thế. Em có nghĩ những đứa trẻ khác cũng có mấy cái kĩ năng kì lạ không?"
Ink gật đầu.
"...Mẹ luôn bảo em rằng không được kể với người ngoài…"
"Đừng lo, nếu có gì xảy ra, bọn chị chắc chắn sẽ bảo vệ em…"
"...mm, em không thể nhìn nên em không hiểu lắm, nhưng mọi người bảo em vô dụng vì em không thể nghe được giọng nói đó và không thể sử dụng sức mạnh của ngài."
"Giọng nói? Sức mạnh?"
Flamm hiểu được phần nào ý em ấy khi nói về sức mạnh.
Có lẽ bằng cách gắn một cái lõi vào được, em ấy có thể dùng được năng lực của xoắn ốc như cách con Orge làm.
Nhưng-
"Giọng nói gì cơ?"
Đó là thứ Flamm không hiểu.
Ink ngần ngại có lẽ vì đó là thứ mà em ấy không được nói cho người khác, sau một lúc ngập ngừng, Ink nói:
"...Chúng em được bảo rằng chúng em có thể nói chuyện với thần Origin."
"wtf"
Đây là lần đầu tiên em ấy nói về Origin
Giờ thì rõ là nhà thờ có dính líu vào việc này.
"Em không thể làm được. Mọi người đều làm được chỉ riêng em là không...nhưng em thấy cả Flamm, Milkit, Sarah và cả Eterna đều không...em nghĩ em là đứa kì dị vì chỉ mình em là không làm được, nhưng có thật thế không?"
"Không đâu. Người bình thường làm gì có ai nói được với ông ta. Mọi người đều như em, Ink à."
"Vậy..vậy là em bình thường đúng không."
Ink ôm ngực.
Nhìn vào cô bé, Flamm và Milkit nhìn nhau rồi mỉm cười.
Bị bao quanh bởi những sự bất thường, kẻ bình thường dâm ra lại thành bất thường. Điều đó có lẽ đã ăn sâu vào đầu con bé khi nó bị nhốt trong một nơi chật hẹp.
Có lẽ đó là lý do tại sao con bé bỏ trốn, vì nghĩ rằng một con quái vật như con bé không nên ở chung với mọi người.
Nhưng sự thật lại trái ngược.
Ink là một cô bé bình thường bị bao quanh bởi một lũ quái vật.
Không cần nghĩ ngợi nữa; Flamm cần bảo vệ con bé.
Mục tiêu rõ ràng, Flamm lao ra khỏi nhà.
Dưới cái ánh nắng chập chờn của mặt trời xuống núi, Flamm chạy hướng về nhà thờ Trung tâm, nơi Sarah đáng ra đang ở.